“Cậu chỉ cần nghe tớ, đi uống một ly, sau đó…” Dương Ly một năm một mười nói ra kế hoạch của mình.
Kiều Minh Anh uống rượu xong thì sẽ ngã lăn, Dương Ly biết điều này nên mới khiến cô làm như vậy.
Dương Ly cúp điện thoại rất tự tin, chiêu này nhất định sẽ khiến Lê Hiếu Nhật ngoan ngoãn dắt Kiều Minh Anh đi.
Kiều Minh Anh không biết, nhưng với tư cách là bạn thân nhất của cô và là người ngoài cuộc trong tình yêu của họ, Dương Ly có thể nói rất minh bạch.
Cô Kiều, đừng lo, cùng lắm nếu Lê Hiếu Nhật ném cậu đi thì tớ sẽ đón cậu về nhà!
“Có chuyện gì mà cười hạnh phúc thế?” Tô Thành Nghiêm hơi nghiêng đầu, bối rối nhìn cô ta.
“Đâu có, nhìn thời tiết hôm nay thấy vui quá thôi!” Dương Ly lập tức trở về với hình tượng mềm mại, đôi mắt mang ý cười, chân thành nhìn Tô Thành Nghiêm.
Tô Thành Nghiêm liếc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ xe… thời tiết tốt chỗ nào?
_
Trong phòng khách sạn, Kiều Minh Anh tự cổ vũ mình, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất.
Căn phòng quá lớn, Kiều Minh Anh không rảnh để đi đánh giá, cô đã ở Tập Hoa Uyển vài lần trước đó, đã quá quen với cách bài trí ở đây, cô nhanh chóng cầm lấy cái chai và dùng cái vặn nút chai mở ra.
Mùi rượu nồng nặc phảng phất trong phòng, Kiều Minh Anh sợ họ sẽ thật sự đi cùng nhau, cũng không cần quá chén, cô rót vào trong ly.
Tửu lượng của Kiều Minh Anh không tốt, lúc uống rượu vang trong phòng bao cô còn hơi chóng mặt, nhưng bây giờ, một chai vodka lớn có nồng độ như rượu trắng, nếu không bị chóng mặt hay say rượu thì quả là kì tích.
Nửa chai vodka rót vào người Kiều Minh Anh, trong bụng như có lửa cuộn trèo, nóng đến khó chịu, toàn thân nóng như thiêu như đốt, nóng kinh khủng.
Sau khi uống xong Kiều Minh Anh vẫn nhớ mình sẽ làm gì, sau khi uống nhiều nên can đảm của cô cũng hơn bình thường, cô bước đến cửa một cách siêu vẹo chạm vài lần mới tìm thấy được ổ khóa.
Cả người lắc lư, cô bước đến cửa phòng của Lê Hiếu Nhật, cũng quên cả bấm chuông, cứ thế đập cửa bất chấp: “Lê Hiếu Nhật! Ra đây cho bà!”
Qủa nhiên say rồi là không biết sợ hãi gì!!
Cuối cùng bên trong cửa cũng có chút động tĩnh, một lúc sau, cửa từ bên trong mở ra, vẻ mặt Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt không vui, nhưng lại hơi sửng sốt khi nhìn thấy người tới.
Đập vào mắt chính là khuôn mặt đỏ bừng của Kiều Minh Anh, không hiểu sao cô lại uống nhiều rượu như vậy, mùi rượu xộc thẳng vào mặt, ánh mắt đầy nước óng ánh, trôi nổi hỗn tạp giữa quyến rũ và thanh thuần, một cái nhíu mày cũng tự sinh ra một sự quyến rũ.
“Ề~ cuối cùng anh cũng mở cửa rồi.” Kiều Minh Anh lau khuôn mặt nhỏ của mình, mỉm cười với Lê Hiếu Nhật, sau đó chui vào từ bên cạnh anh đi vào phòng khi anh chưa kịp phản ứng.
Bước đi của Kiều Minh Anh rất lộn xộn, đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ nhìn thấy hình ảnh không rõ ràng, bước đi xiêu vẹo nhìn là có thể biết cô say không nhẹ.
Lê Hiếu Nhật cau mày, không biết Kiều Minh Anh lại đang làm gì, anh đóng cửa bước vào.
“Tại sao ở đây lại có phụ nữ?” Kiều Minh Anh tức giận phồng má, chỉ ngón tay nhỏ nhắn về phía Hạ Huân Nhi đang ngồi trên sô pha uống nước nóng, nhìn chằm chằm Lê Hiếu Nhật đầy trách tội.
Hạ Huân Nhi hơi kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Kiều Minh Anh, đặt chiếc cốc trên tay xuống, sắc mặt còn có chút tái nhợt.
Kiều Minh Anh trợn tròn mắt, nhếch miệng có chút tức giận, không chút lo lắng nói: “Có phải vừa nãy hai người lăn trên giường không?”
Lê Hiếu Nhật vừa bước vào đã nghe thấy những lời của Kiều Minh Anh, anh như nghẹn lại nơi cổ họng, trong đầu người phụ nữ ngu ngốc này đang có ý nghĩ không trong sáng gì vậy?
Hạ Huân Nhi cũng hơi xấu hổ, giải thích: “Cô Kiều hiểu lầm rồi, vừa rồi tôi bị đau bụng, anh Hiếu Nhật mới đưa tôi đi nghỉ ngơi.”
“Giải thích cho cô ấy làm gì? Dù sao cũng không liên quan gì đến cô ấy.” Lê Hiếu Nhật bước tới, đút tay vào túi quần, nhìn Kiều Minh Anh đầy lạnh lùng.
“Nó có liên quan đến tôi đấy!” Kiều Minh Anh nhìn chằm chằm vào anh, gần như loạng choạng ngã ngửa.
Lê Hiếu Nhật tay mắt lanh lẹ nhanh chóng bước về phía trước, vươn cánh tay dài của mình ra, đỡ lấy cô, ôm lấy cả người thơm mềm của cô.
Pha lẫn với mùi rượu, còn có mùi thơm của chính cơ thể cô, khiến người ta không khỏi say mê.
“Vậy tôi đi trước, không làm phiền hai người nữa.” Hạ Huân Nhi cầm lấy túi bên hông, đứng dậy, cười nói chuẩn bị đi ra ngoài.
Tâm lý của Lê Hiếu Nhật rất chắc chắn, anh vịn chắc Kiều Minh Anh, thu tay lại, nói với Hạ Huân Nhi: “Cô đang không khỏe, để tôi tiễn cô.”
Ngay khi Hạ Huân Nhi vừa muốn từ chối, cô đã nhìn thấy vẻ mặt đau khổ và rối rắm của Kiều Minh Anh, mặc dù đã say nhưng cô vẫn có chút ý thức, cô không muốn Lê Hiếu Nhật rời đi.
Đột nhiên muốn đùa một chút, Hạ Huân Nhi gật đầu nhận lời: “Được thôi.”
Sau đó, cả hai cùng nhau bước ra cửa.
Tuy nhiên, vừa bước đến bước thứ 2 Lê Hiếu Nhật đã không thể bước được nữa, anh cúi đầu nhìn cánh tay gầy guộc ôm eo mình, một tia sáng phức tạp xẹt qua đôi mắt đen láy, kèm theo đó là một tia ngạc nhiên.
“Tôi đâu có nói anh được đi, anh không được đi! Anh mà đi tôi sẽ cắn anh!” Kiều Minh Anh nghiến răng dữ dội từ phía sau anh, anh có thể cảm nhận được hai thứ mềm mại đang bám vào lưng anh, không ngừng châm lửa trêu chọc trên người anh.
Đột nhiên, đôi mắt anh tối sầm lại, một chùm lửa bốc lên trong mắt anh, cơn nóng bắn ra tứ phía.
Hạ Huân Nhi rất hiểu mà nháy mắt rồi rời đi, nhân tiện đóng cửa lại cho họ.
Lê Hiếu Nhật muốn quay đầu lại nhìn Kiều Minh Anh, nhưng lại phát hiện cô đang treo trên người mình gần giống như một con bạch tuộc, tay chân quấn chặt không buông.
“Cô quậy đủ chưa?” Giọng anh vẫn trầm như thường, nhưng nghe có vẻ bất lực.
Hở?
Cái đầu nhỏ của Kiều Minh Anh cuối cùng cũng sáng ra, đột nhiên nhớ ra mình đến đây là để làm gì, trong đầu cô vẫn còn nhớ những lời của Dương Ly, cô nhảy khỏi Lê Hiếu Nhật, vừa muốn lao về phía trước Lê Hiếu Nhật, ai ngờ cái mông mình đã ngã dập xuống đất.
Kiều Minh Anh vốn đã choáng váng đầu rồi, cú ngã này càng thêm khiến cô choáng váng, cô ngồi trên đất với bộ dạng ngơ ngác không biết gì, khuôn mặt nhỏ như say rượu của cô trông rất rung động, đặc biệt là sức nóng rực lửa dưới đáy đôi mắt nước kia gần như có thể làm bỏng người.
Lê Hiếu Nhật thở dài bất lực, quỳ xuống kéo cô lên, ai biết Kiều Minh Anh lại đột nhiên nhảy dựng lên, cho anh biết cô còn chưa kịp làm gì đã bất ngờ ngã xuống.
“Ngã ngã…” Kiều Minh Anh lẩm bẩm trong cái miệng nhỏ nhắn của mình, quấn lấy Lê Hiếu Nhật, nghĩ cách đẩy ngã anh xuống.
Thân thể Lê Hiếu Nhật đột nhiên cứng đờ, nhìn bàn tay nhỏ bé đang vỗ về trên ngực mình, nhiệt khí không ngừng dâng trào ở bụng dưới, như thể bị điện châm.
“Cô muốn làm gì?” Lê Hiếu Nhật nhìn Kiều Minh Anh đang hành động trên người mình, cô gái này rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu rồi mà lại dám tới chỗ anh phóng hỏa như vậy?
“Đè anh!” Sau khi say, Kiều Minh Anh trở nên thành thật hơn, cô muốn nói gì thì nói, hỏi gì thì hỏi ngay.
Lê Hiếu Nhật sửng sốt giây lát, vài giây sau anh mới nhận ra Kiều Minh Anh đang nói gì, cô gái này đang muốn…