Khi Kiều Minh Anh trở lại nhà họ Kiều thì sắc trời đã sáng tỏ.
Người đang chờ cô là chủ nhà họ Kiều, cũng là ba cô, ông Kiều Chấn Huy. Ông đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, vẻ mặt không biểu cảm.
Thấy Kiều Minh Anh cả đêm không về, Kiều Chấn Huy uy nghiêm trừng mắt nhìn cô, giọng nói đầy chán ghét: “Đúng là con của người đàn bà đê tiện sinh ra, chẳng có quy củ gì cả.”
Trái tim Kiều Minh Anh như bị dao đâm, cô cả đêm không về, nhưng trong mắt ba cô chỉ là không có quy củ.
Mà mẹ cô, người phụ nữ cả đời cố gắng vì ông ta, trong mắt ông ta cũng chỉ là ‘người đàn bà đê tiện’ mà thôi.
Loại cha như vậy căn bản không đáng để cô yêu thương, kính trọng.
Nhưng bây giờ cô đang sống dưới mái hiên nhà họ Kiều, dù cô không vì mình thì cũng phải vì người mẹ đang trên giường bệnh kia.
Vì vậy Kiều Minh Anh nhẫn nhịn cúi thấp đầu,thầm siết chặt nắm đấm, sau đó tỏ vẻ sợ sệt nói: “Con xin lỗi, lần sau con sẽ không như vậy nữa.”
“Mày còn muốn có lần sau sao? Bây giờ mày đã đến nhà họ Kiều thì phải học quy củ của xã hội thượng lưu, thu hết lại những thói xấu trên người lại cho tao, nếu không sẽ phải chịu gia pháp.”
Gia pháp…
Nghe thấy hai chữ này, cơ thể Kiều Minh Anh theo bản năng run lên một cái.
Gia pháp nhà họ Kiều chính là sẽ phải chịu một trăm đòn roi da do đích thân người đứng đầu nhà họ Kiều thực hiện.
Một trăm roi da này với cô vẫn còn là ký ức mới mẻ.
Khi đó, cô mới tới nhà họ Kiều, trong đầu luôn nhớ lời dạy của mẹ, đối với người đối với việc đều hết sức cẩn thận.
Nhưng dù như vậy, cô vẫn mắc bẫy.
Trong lúc vô tình, cô chạm tay vào đồng hồ đeo tay của Kiều Hồng Anh để trên bàn trà ở phòng khách, cô liền bị vu cho là ăn trộm đồng hồ của chị ta.
Lúc đó Kiều Chấn Huy không phân đúng sai đã dùng gia pháp, đánh cô một trận tơi bời, toàn bộ phần lưng cô bị đánh đến bong da tróc thịt, phải nằm trên giường suốt ba tháng mới khỏi.
Cũng từ đó về sau, người nhà họ Kiều càng coi thường cô, cũng chính lúc đó cô mới thực sự hiểu thế nào là lòng người hiểm ác.
“Con xin lỗi, con sẽ không như vậy nữa.” Kiều Minh Anh lặp lại một cách bất lực.
Kiều Chấn Huy có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng lại bình tĩnh nói.
“Bây giờ nhà chúng ta đã đính hôn với nhà họ Lê, con là người nhà họ Kiều, nên tự quản nghiêm lấy bản thân, tuyệt đối đừng để cho nhà họ Kiều chúng ta và cả chị gái con mất mặt.”
Nghe đến nhà họ Lê, Kiều Minh Anh bất giác nhớ tới việc xảy ra với Lê Hiếu Nhật tối qua, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ.
Mà Kiều Chấn Huy thấy cô cúi đầu, hai tay nắm lấy mép áo, có vẻ nhu nhược khiếp đảm.
Càng nhìn càng giận, sao ông ta lại sinh ra một đứa con trai hèn nhát như thế chứ?
Nếu không phải nhà họ Kiều cần người thừa kế, ông đã sớm đuổi nó ra khỏi nhà từ lâu rồi.
Cuối cùng Kiều Chấn Huy khoát tay, bảo Kiều Minh Anh về phòng của mình, mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Kiều Minh Anh trở về phòng, cẩn thận khóa cửa lại, sau đó mới cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Để người khác không nhìn ra là cô mang vải nịt ngực, quần áo của cô đều rộng thùng thình, thêm nữa, cơ thể cô vốn gầy nhỏ, nhìn qua chẳng có vẻ đàn ông chút nào.
Cũng khó trách lần nào Kiều Hồng Anh cũng chê cười cô là ẻo lả.
Lột từng lớp từng lớp vải nịt ngực quấn trên người xuống, dáng người xinh đẹp của cô lộ ra. Kiều Minh Anh đứng trước tấm gương mờ hơi nước, nhìn cô gái tóc ngắn xinh đẹp trong gương, không khỏi có chút khổ sở.
Mẹ cô là người tình của Kiều Chấn Huy, cô là con riêng của ông ta, từ khi cô có hiểu biết đến nay, mẹ luôn bắt cô sống dưới thân phận con trai.
Trùng hợp là ở nhà họ Kiều, ngoài con gái lớn của Kiều Chấn Huy là Kiều Hồng Anh thì ông ta không còn người con nào nữa.
Vì tương lai nhà họ Kiều, Kiều Chấn Huy không thể không tìm “đứa con trai” thất lạc ở bên ngoài là cô trở về.
Vì người mẹ dưỡng dục mình mười tám năm bị bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để chữa trị, Kiều Minh Anh không thể không dựa vào nhà họ Kiều, nên cô chọn đồng ý trở về làm người thừa kế.
Kiều Minh Anh nhớ hoàn cảnh khi mình vừa đến nhà họ Kiều, trên dưới nhà họ Kiều đều đối xử lạnh nhạt với cô, không ai thích cô, ngay cả ba cô cũng tỏ vẻ vô cùng chán ghét cô.
Cô cười khổ, ngón tay khẽ vuốt ve cơ thể trắng nõn, và cả dấu vết từ tối qua Lê Hiếu Nhật lưu lại vẫn còn trên người.
Dấu hôn phủ khắp toàn thân, dễ thấy được tối qua cô đã bị Lê Hiếu Nhật giày vò thảm đến cỡ nào.
Khi ngón tay nóng rực chạm vào da thịt, cả người Kiều Minh Anh run lên, trong đầu không khỏi nhớ đến việc tối qua, nhớ rõ gương mặt và đường nét cơ thể của Lê Hiếu Nhật, còn dáng vẻ nỉ non bên tai cô, cùng nụ hôn nóng bỏng.
Khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng.
Mười tám năm qua, cô chưa từng thân mật với một người đàn ông nào như thế, ngay cả ở trường học cũng không hề nói chuyện riêng với bạn học nam.
Bây giờ lại làm chuyện thân mật nhất giữa nam nữ trên thế gian với Lê Hiếu Nhật…
Cô lắc đầu không cho bản thân tiếp tục suy nghĩ nữa.
Người đàn ông đẹp trai tuấn tú đó là chồng chưa cưới của Kiều Hồng Anh, là anh rể cô.
Bây giờ cô nên cầu nguyện để Lê Hiếu Nhật không phát hiện ra người phụ nữ mà tối qua anh ngủ cùng chính là cô.
Nếu thân phận thật của cô bị lộ ra, bị đuổi khỏi nhà họ Kiều là việc nhỏ, nhưng nếu vì vậy mà khiến nhà họ Kiều cắt tiền thuốc men của mẹ cô thì là chuyện lớn rồi.
*
Lúc này Lê Hiếu Nhật đã trở về tập đoàn Lê Thị, nhìn thấy camera giám sát trợ lý trình lên, hỏi: “Có phát hiện gì không?”
“Báo cáo tổng giám đốc Lê, camera trên đại sảnh lễ đính hôn tối qua đã bị người ta làm hỏng rồi, nên không quay được ai đã hạ thuốc trong rượu của anh.” Trợ lý vừa nói, đầu vừa đầy mồ hôi: “Nhưng camera có quay được trên đường anh đi về phòng, có một người đàn ông đỡ anh vào…”
Mắt Lê Hiếu Nhật hơi tối lại, nói: “Có thấy rõ là ai không?”
Trợ lý đưa ảnh chụp đã in ra cho anh, Lê Hiếu Nhật nhìn lướt qua.
Trên ảnh là người đàn ông lạ mặt, nhưng nhìn kỹ thì thấy giống một thằng nhóc miệng còn hôi sữa hơn.
Từ ảnh có thể thấy người đó có gương mặt khá thanh tú, thấp hơn anh một cái đầu, đỉnh đầu chỉ mới ngang tới bả vai anh.
Xương cốt cũng vô cùng gầy yếu, anh chỉ hơi tựa trên người cậu ta thì đã như sắp đè sập cậu ta rồi.
Anh chưa từng gặp người này.
Trợ lý nói tiếp: “Camera phía sau cũng bị hỏng, nên không thể biết được khi nào thì người đàn ông này từ trong phòng của anh đi ra.”
“Đi điều tra cho tôi.” Lê Hiếu Nhật siết chặt ảnh chụp trong tay, giọng điệu không giận mà uy.
Chắc chắn việc anh bị hạ dược không thoát khỏi liên quan đến thằng nhóc này.