Những gì Lục Cảnh Nghị đã nói, không chỉ là nói với bọn họ, mà còn là nói với tất cả mọi người.
Lần này cho dù ở sau lưng, cũng không còn ai dám nói xấu Kiều Minh Anh như thế nữa.
Nhưng chuyện khiến cho mọi người tin tưởng và khâm phục chính là tài năng của cô.
“Đi thôi, không phải sắp bắt đầu quay rồi à?” Kiều Minh Anh cười cười với Lục Cảnh Nghị, gương mặt cô rất xinh xắn, nụ cười rạng rỡ, trong lòng vô cùng thoải mái.
“Ừm, đi thôi.” Lục Cảnh Nghị cũng không hỏi cô cụ thể về những gì đã xảy ra, chỉ cùng cô đi đến trường quay mà thôi.
Buổi quay chụp này kết thúc rất sớm, vốn dĩ sẽ không nhanh như thế, nhưng vì chỉ quay một phần nên tốn thời gian không lâu.
Lục Cảnh Nghị lặng lẽ đưa Kiều Minh Anh đếm trước cửa bệnh viện, rồi lái xe rời đi.
Không thể không nói rằng anh rất thông minh, trước giờ chưa từng hỏi nhiều lời, chỉ im lặng bầu bạn với cô mà thôi.
Kiều Minh Anh đi đến trước cửa phòng bệnh viện, xoắt xuýt một hồi lâu mới lấy hết dũng khí để đi vào trong.
Diệp Tử vẫn còn ở bên trong, đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Kiều Tiểu Bảo.
Lê Hiếu Nhật đã tỉnh rồi, anh đang dựa vào vách tường xoa ấn đường, bộ dạng vừa ngủ dậy của anh trông có vẻ biếng nhác và tùy tính, toát ra vẻ quyến rũ chết người, mái tóc hơi bù xù làm tăng thêm vài phần hoang dã cho anh, gợi cảm vô cùng.
Gương mặt anh tuấn ấy không bộc lộ chút tình cảm nào cả, chỉ khi nhìn thấy đôi mắt đen long lanh của Kiều Tiểu Bảo thì gương mặt anh mới trở nên nhu hòa.
Nghe thấy tiếng động vang lên, Lê Hiếu Nhật chậm rãi quay đầu nhìn lại, bèn thấy Kiều Minh Anh đờ người đứng ngoài cửa, anh nhíu mày, đanh giọng mà nói: “Đứng ở đó làm gì? Vào đây.”
“Ừm.” Kiều Minh Anh ngẩng đầu nhìn anh, cô nhỏ nhẹ đáp lại rồi đi đến trước giường bệnh, ngồi xuống vị trí Kiều Tiểu Bảo chừa cho mình, đón lấy ánh mắt nhuốm đôi vẻ thù địch của Diệp Tử.
“Cô Kiều, đã lâu không gặp.” Diệp Tử cười nhẹ, trông cô ta rất giống với đóa hoa bách hợp trong sáng, dịu dàng và hiền thục.
Nếu như Kiều Minh Anh không biết bản chất thật của cô ta, thì có lẽ cô cũng bị cô ta lừa dối mất rồi.
“Ừm.” Kiều Minh Anh hờ hững đáp một tiếng, không nhìn cô ta nữa.
“Đi đâu đấy?” Lê Hiếu Nhật ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng của anh sâu không thấy đáy.
“Đi quay quảng cáo cho công ty Thần Tinh.” Kiều Minh Anh trả lời thật lòng, thực chất Lê Hiếu Nhật vẫn làm cô thấy bực bội.
Ai bảo anh ta muốn để Diệp Tử hôn mình kia chứ.
Nếu như Lê Hiếu Nhật biết suy nghĩ của cô ta thì ắt sẽ đánh cô ta một trận, anh nghĩ rằng người hôn lén mình là Kiều Minh Anh.
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật nhanh chóng lạnh xuống, ánh mắt nhìn Kiều Minh anh dần trở nên nguy hiểm.
Chết tiệt, anh vẫn còn nằm đây mà cô ấy lại không buồn quan tâm, cứ thế mà đi quay quảng cáo cho Lục Cảnh Nghị à?
Hay thật nhỉ?
“Cô Kiều đúng là người đa tài, có khiếu thiết kế, giống hệt như ngôi sao màn bạc xuất hiện trước mắt mọi người, còn giúp được Hiếu Nhật nhiều như vậy, đâu có giống như tôi.” Sau khi nói dứt lời, Diệp Tử nhẹ giọng thở dài, đặt tay lên đùi mình.
Sao mà Kiều Minh Anh có thể bỏ qua hành động nhỏ này của cô ta cho được, cũng thừa biết cô đang ngấm ngầm nói đểu mình, ý bảo là cô không lo làm thiết kế sư mà lại đi lộ mặt trước công chúng làm gì, hơn nữa, câu nói cuối cùng của cô ta còn đang đảo điên chính thứ.
Cô đã trở thành chủ nhân, còn cô ta chỉ là người thừa mà thôi.
“Ba ơi, con muốn hỏi ba một chuyện rất nghiêm túc.” Phải đến một lúc sau, Kiều Tiểu Bảo chợt quay sang nhìn Lê Hiếu Nhật rồi nói với vẻ chân thành.
“Ừm.” Lê Hiếu Nhật gật đầu, nhìn cậu bé.
“Có phải dì này là người thân của ba không?”
“Không phải.”
“Vậy có phải dì này có quan hệ đặc biệt gì đó với ba không?”
“Không có.”
“Thế tại sao dì ấy cứ ngồi miết không chịu đi vậy, dì ấy đã ngồi đây cả ngày rồi đó.”
Kiều Tiểu Bảo vừa mới nói dứt lời, sắc mặt Diệp Tử cũng sa sầm.
Nhóc con chết tiệt, miệng mồm sắc sảo phết, rõ ràng nó muốn Lê Hiếu Nhật đuổi cô ta đi đây mà.
Lê Hiếu Nhật nhìn Diệp Tử với vẻ nghiêm túc, sự lạnh lùng trong mắt anh rất dễ nhận ra, anh biết rằng từ lúc anh tỉnh dậy thì Diệp Tử đã ở đây rồi, nhưng thấy cô ta luôn miệng nói chuyện với Tiểu Bảo nên cũng không mở miệng kêu cô ta đi.
Nhưng bây giờ…
“Diệp Tử, em về đi.” Một câu ngắn gọn, rất hợp với tính cách kiệm lời của Lê Hiếu Nhật.
Trong lòng Diệp Tử rất khó chịu, cô ta xịch chân mình lại gần Lê Hiếu Nhật rồi nhẹ nhàng nói: “Hiếu Nhật, trước kia em đã từng chăm sóc anh lúc anh bị thương nên có kinh nghiệm lắm, em ở lại đây sẽ tiện hơn.”
Nghe cô ta nói vậy, Kiều Minh Anh không khỏi phì cười, cô cảm thấy cảm khái vô cùng, cô gái Diệp Tử này, nên nói là cô ta thông minh hay không thông minh đây.
Còn lấy tình nghĩa cũ để nói chuyện, chỉ có điều không biết Lê Hiếu Nhật có mắc bẫy hay không.
Kiều Tiểu Bảo bĩu môi, gương mặt không lộ ra chút vẻ bất mãn nào, nhưng trong lòng cậu bé hết sức khó chịu, rõ ràng Diệp Tử đang tỏ ra khó chịu với bọn họ, nếu như ba muốn giữ cô ta ở lại thì cậu bé sẽ dẫn mẹ bỏ đi!
Hoa đào nát bươm, trừ điểm trừ điểm!
“Anh không muốn nói đến lần thứ hai.” Gương mặt của Lê Hiếu Nhật rất lạnh lùng, lạnh lùng đến mức bạc bẽo, toát ra vẻ cao quý tột cùng.
Những chuyện mà anh đã quyết định thì rất ít khi thay đổi, Diệp Tử cũng không phải là ngoại lệ.
Lê Hiếu Nhật không phải đồ ngốc, sự có mặt của Diệp Tử khiến cho Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo khó chịu về anh, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không tốt cho ai cả.
Ngặt nỗi vướng món nợ đôi chân, Lê Hiếu Nhật không kêu tài xế dứt khoát đuổi cô ta đi là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Kiều Minh Anh nhìn Diệp Tử bị Tịnh Nguyệt đẩy ra ngoài, trước lúc đi còn nhìn cô với vẻ khiêu khích.
Cô không tài nào hiểu nổi, tại sao đến giờ phút này rồi mà cô ta vẫn còn lên mặt khiêu khích cô được kia chứ?
Hơn nữa, cô rất ít khi nhìn thấy Lê Hiếu Nhật nhường nhịn người khác như vậy, rất ít khi nhìn thấy có người phụ nữ khác gần gũi bên anh.
Nhưng Diệp Tử là ngoại lệ, anh để cô ta gần gũi với mình, luôn kiên nhẫn và dịu dàng nói chuyện với cô ta, Kiều Minh Anh chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đó của anh bao giờ.
Chưa từng nhìn thấy à? Không, hình như cô đã từng nhìn thấy ánh mắt ấy ở đâu đó rồi.
Đúng vậy, trong lòng Kiều Minh Anh rất khó chịu, hơn nữa còn khó chịu vì thái độ của Lê Hiếu Nhật với Diệp Tử.
Cô cảm thấy chắc mình nóng đầu nên mới nghĩ như thế.
Mau tan đi mau tan đi! Kiều Minh Anh thầm muốn quét suy nghĩ này đi, nhưng đầu óc cô vẫn rất hỗn loạn, giống như bị một hộp bột bị vẩy nước vào rồi khuấy bừa lên vậy.
Vốn không thể nghĩ cái gì cho ra hồn được.
Trong lòng Kiều Tiểu Bảo cảm thấy hết sức vui vẻ, cậu bé âm thầm cộng thêm điểm cho Lê Hiếu Nhật. Thấy hai người đều im lặng, cậu bé đảo mắt nhìn quanh.
“Mẹ ơi, mau đi ngủ đi, mẹ mau đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ với con.” Kiều Tiểu Bảo níu vạt áo Kiều Minh Anh, cậu bé cười rạng rỡ, gương mặt hết sức ngây thơ.
Kiều Minh Anh không nhận ra hàm ý trong lời nói của Kiều Tiểu Bảo, cô cứ nghĩ rằng cậu bé hối cô mau đi ngủ mà thôi, bèn vò đầu Tiểu Bảo rồi đi vào nhà tắm.
Kiều Tiểu Bảo thấy Kiều Minh Anh đi vào nhà tắm, cậu bé cởi giày ngay, nhanh chóng trèo đến bên cạnh Lê Hiếu Nhật, may mà chiếc giường rất rộng, bốn người có nằm chung thì vẫn còn dư.
“Ba ơi, để con nói với ba này…” Kiều Tiểu Bảo thì thầm vào tai Lê Hiếu Nhật, hai ba con cậu bé châu đầu nhỏ to với nhau.
Lúc Kiều Minh Anh bước ra chợt nhìn thấy Kiều Tiểu Bảo nằm ngay bên cạnh Lê Hiếu Nhật, hai bàn tay mũm mĩm của cậu bé níu chặt tấm mền, chỉ để lộ đầu ra, nụ cười ngây ngô nở bừng trên mặt.