Cái gì?
Điện thoại trong tay Đặng Chiến lập tức rơi xuống mặt đất, anh ta vội vàng quay người lại, nhìn bóng lưng xa dần của Lê Hiếu Nhật với gương mặt sầu khổ, suýt nữa đã nhảy dựng lên rồi.
“Anh đủ rồi nhé! Anh không cảm ơn tôi mà còn báo thù tôi nữa! Không công bằng tí nào!”
Trong vòng mười mét đều có thể nghe thấy giọng nói của Đặng Chiến
Tô Thành Nguyên bước đến, hỏi anh: “Sao thế? Anh lại chọc giận anh của chúng ta à?”
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đến là Đặng Chiến đã thấy tủi thân ngay: “Đừng nhắc nữa, chắc chắn anh ta đang báo thù tôi vì tôi đã không cứu Minh Anh ngay, đừng nói gì nữa hết, Châu Phi là nơi dành cho người đi ư?”
Lê Hiếu Nhật nói phải đi vài ngày, nhưng mà anh ta biết rõ, chừng nào anh ấy chưa cho anh về, anh đừng hòng được về đây!
Đi có mấy ngày anh đã không ra thể thống gì rồi, đợi đến khi quay lại, ai còn nhận ra anh ta được nữa?!
“Cứ thuận theo tự nhiên đi.” Tô Thành Nghiêm không biết phải an ủi người khác thế nào, chỉ đành nói vậy.
“Thuận cái mông này, anh ấy không có lương tâm gì cả, có phụ nữ là không cần anh em nữa, tôi không có công lao cũng có khổ lao chứ!” Đặng Chiến vỗ ngực giậm chân, không có anh, anh ấy có thể diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân đẹp đến thế hay không?
Chỉ tiếc là Lê Hiếu Nhật đã ôm Kiều Minh Anh đi xa, không nghe thấy tiếng rống của anh ta nữa.
Lê Hiếu Nhật ôm Kiều Minh Anh đến căn phòng anh dặn Lê Tiến Dũng đặt tạm, vốn dĩ định quay về trang viên, nhưng Kiều Minh Anh thế này, chỉ đành ở tạm đây một đêm mà thôi.
Anh đặt Kiều Minh Anh lên chiếc giường mềm mại, rồi cầm điều khiển máy lạnh lên, giảm nhiệt độ xuống, rồi dặn người lấy khăn lạnh tới để lau mặt cho cô.
Gương mặt của cô nóng bừng, làn da lộ ra bên ngoài bộ lễ phục ưng ửng hồng, đôi môi đỏ he hé hít thở, trông quyến rũ vô cùng.
Lê Hiếu Nhật muốn đứng đậy đi hứng nước tắm cho cô, nhưng gấu áo anh bị cô níu chặt, rồi kéo anh trở về, suýt chút nữa đã môi kề môi.
Đôi mắt cô mơ màng, tựa như đang xác minh thân phận của cô.
Trước giờ Lê Hiếu Nhật đã chẳng cứng rắn với cô nổi, lúc nhìn thấy đôi mắt ấy, anh chỉ cảm thấy bụng mình nóng hổi, đôi mắt trở nên tối thăm thẳm, như có ngọn lửa nổi bùng lên trong lòng anh.
“Minh Anh, buông tay ra.” Giọng nói của anh khàn khàn, muốn đứng dậy bỏ đi nhưng lại sợ làm cô bị thương, cơ thể anh đè trên cơ thể cô, có thể cảm nhận được nhiệt độ bất thường trên cơ thể ấy.
“Không buông đâu.” Đôi mắt long lanh của Kiều Minh Anh liếc đến liếc lui, rồi đột nhiên nở nụ cười khi nhìn vào gương mặt anh: “Anh Hiếu Nhật, anh thích Minh Anh không?”
Lê Hiếu Nhật không ngờ cô sẽ hỏi anh thẳng thừng như thế, trong lòng thấy hơi kinh ngạc và bất ngờ, kinh ngạc và bất ngờ là vì rốt cuộc cô cũng đã thông suốt rồi, không tính phủ nhận nữa, vừa định miệng đã bị Kiều Minh Anh ngắt lời.
“Nhưng sao anh lại đối xử với em như thế? Rốt cuộc anh có từng yêu em không”
Câu nói của Kiều Minh An giống như cây kim đâm vào người Lê Hiếu Nhật, anh mím môi, duỗi tay vuốt mái tóc óng ả của cô.
Ánh mắt của anh tối tăm và sâu hút, pha lẫn với vẻ bất lực.
Tất thảy những gì anh làm cho cô, rốt cuộc cô không nhìn thấy hay là không muốn thấy chứ, tại sao cô không cảm nhận được tấm lòng của anh.
“Minh Anh thích anh Hiếu Nhật nhất, nhưng anh không cần Minh Anh, không cần con của Minh Anh, tại sao vậy…” E là chỉ có lúc say rượu, cô mới dám rống lên, mới dám chất vấn anh mà thôi.
Bình thường Kiều Minh Anh vừa bình tĩnh vừa giả dối, sao cô lại biết làm nũng với Lê Hiếu Nhật kia chứ.
Bởi thế cô vừa làm nũng, Lê Hiếu Nhật chỉ cảm thấy có cái gì đó trong lồng ngực mình sắp thay đổi rồi, trở thành vũng nước nhè nhẹ trôi.
Nhưng mà, khi nãy cô nói gì?
Không cần cô? Không cần con của cô?
Sao có thể như vậy được?
Anh nói như thế lúc nào, sao anh lại không biết?
Lê Nhật Hiếu ngẩng đầu nhìn Kiều Minh Anh, nhìn gương mặt tao nhã đẫm đầy nước mắt của cô, cô khóc rồi.
Hơi thở của Lê Hiếu Nhật nghẹn lại, trái tim của anh đau như rách ra từng mảnh, nhưng nhìn gương mặt đẫm đầy nước mắt ấy, trong lòng vẫn cảm thấy hơi vui mừng.
Eq của Kiều Minh Anh thấp không đồng nghĩa với việc eq của Lê Hiếu Nhật thấp, mà ngược lại, eq của anh luôn rất cao.
Từ lời nói ban nãy của Kiều Minh Anh, anh có thể nhận ra rằng, Kiều Minh Anh rơi nước mắt là vì anh. Như thế chứng tỏ rằng thực chất từ trước đến nay, trái tim cô vẫn có bóng hình anh.
Lê Nhật Hiếu ôm suy nghĩ này trong đầu, anh cúi người, kề sát lại gần gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng liếm đi vệt nước mắt trên mặt cô, đôi môi mỏng lướt đến bên cánh môi yêu kiều của cô, trong lòng trằn trọc mãi không thôi.
Vào lúc anh muốn đi thêm bước nữa, đột nhiên Kiều Minh Anh dùng hết sức lực từ tay và chân, đẩy anh ra!
Lê Hiếu Nhật nhất thời không để ý, bị cô đẩy xuống giường, anh ủ rũ nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường, ngây ngô hề hề, rồi sau đó cô hứ một tiếng với anh, người cô mềm nhũn, ngã xuống giường, thiếp đi mất.
“Chết tiệt!” Anh đứng dậy, ngọn lửa trong lòng vẫn chưa dập tắt hoàn toàn, anh trèo lên giường, đỡ Kiều Minh Anh dậy, cơ thể lảo đảo vài lần, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô: “Kiều Minh Anh! Em dậy cho anh!”
Chết tiệt, khơi lên ngọn lửa dục vọng trong lòng anh, rồi vứt anh sang một bên, người phụ nữ chết tiệt này!
Kiều Minh Anh thật sự đã chìm vào trong giấc ngủ, anh có lắc lư tức giận gào rú thế nào cô cũng không tỉnh.
Lê Hiếu Nhật thở dài, anh chán chường buông đôi tay đang giữ lấy cánh tay cô ra, chỉ có một mình cô dám đối xử với anh như vậy mà thôi!
Lê Hiếu Nhật đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, tiếng nước rào rào nhanh chóng vang lên. Anh đứng ở vòi hoa sen, để cho dòng nước mát lạnh xối lên người, nhưng cũng phải đến một hồi lâu sau mới dập tắt ngọn lửa dục hoàn toàn.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, Lê Hiếu Nhật mới thay bộ đồ tắm mà khách sạn đã chuẩn bị cho anh, rồi bước ra ngoài.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, từng đợt liên tiếp, hoàn toàn không chịu ngưng.