Nhưng vẫn không thể khiến mong muốn rời đi của Kiều Minh Anh dừng lại.
Kiều Tiểu Bảo âm thầm ghi nhớ, đợi lúc nữa quay về bảo Dạ Nhất điều tra xem bà cô út của nhóc rốt cuộc đã làm chuyện gì tốt, nếu không mami sẽ không… bài xích một người như vậy.
“Còn chuyện trang phục nước hoa nữa, bản vẽ phác thảo của em đã được đưa cho người công ty Thần Tinh rồi, qua mấy ngày nữa là người mẫu có thể thử đồ rồi.” Lê Hiếu Nhật thấy cô im lặng, anh mở lời nói.
Ánh mắt Kiều Minh Anh nhìn anh ánh lên một tia hi vọng: “Cuộc họp báo sản phẩm mới hôm đó tôi có thể đi không?”
“Đương nhiên có thể, nhưng chân em bị thương, ít nhất năm ngày sau mới có thể xuống đất đi lại, nhưng buổi họp báo lại vào ngày kia.” Lời của Lê Hiếu Nhật rõ ràng đẩy Kiều Minh Anh từ thiên đường xuống địa ngục.
Cô rất có tự tin với trang phục nước hoa lần này.
Vết thương ở chân này thật là tới không đúng lúc!!
Lê Hiếu Nhật nhận ra sự hụt hẫng của cô nên đổi cách nói: “Buổi họp báo có thể lùi xuống, nhưng mấy hôm nay em không được đi đâu, phải dưỡng thương đàng hoàng, nếu không…”
Đương nhiên Kiều Minh Anh biết những lời tiếp theo là gì, ánh mắt cô long lanh thật mê hoặc.
“Tôi hiểu, tôi nhất định sẽ dưỡng thương khỏi hẳn rồi mới đi!”
Đôi mắt của cô rất sáng phản chiếu trong mắt của Lê Hiếu Nhật, phát sáng long lanh ở đáy mắt anh.
“Cục cưng cũng muốn đi!” Kiều Tiểu Bảo quay người nhảy vào lòng Lê Hiếu Nhật.
“Không được.”
“Không được.”
Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh gần như đồng thanh, lời nói cũng giống hệt nhau.
Nói sau hai người nhìn nhau một cái, ánh mắt có hơi dồn nén.
Lê Hiếu Nhật không đồng ý bởi nếu Kiều Tiểu Bảo bị lộ trước người khác thì e là sẽ gặp nguy hiểm.
Anh sợ nếu có gì lỡ xảy ra thì hối hận cũng không kịp.
Suy nghĩ của Kiều Minh Anh tương tự như Lê Hiếu Nhật, nhưng còn có một lí do nữa bởi trước khi cô và Lê Hiếu Nhật vẫn chưa có kết quả thì cô sẽ không để Kiều Tiểu Bảo chịu tổn thương.
…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã tới ngày tổ chức buổi họp báo sản phẩm mới.
Vết thương của Kiều Minh Anh mấy ngày nay dần dần có chuyển biến tốt dưới sự chăm sóc chu đáo của Lê Hiếu Nhật, hơn nữa cơ thể của Kiều Minh Anh vốn khỏe mạnh, cho dù bị thương nặng hơn cũng sẽ mau chóng khỏi.
Slater từng dặn dò cô không nên vận động mạnh.
Nhưng hôm nay Kiều Minh Anh lại một mình tới buổi họp báo.
Nếu không phải Kiều Minh Anh tận tai nghe thấy anh nói có tiệc xã giao, thấy dáng vẻ nhàn rỗi của anh ở cùng cô và Kiều Tiểu Bảo ở trang viên thì cô suýt quên mất người đàn ông này còn là người quản lí tất cả mọi việc ở CR nên cũng rất bận.
Bởi trong họa có phúc nên tuy mấy ngày Kiều Minh Anh nghỉ ngơi cũng có chạm mặt Lê Ngữ Vi nhưng lại bình yên không có chuyện gì, ai cũng chẳng rước phiền phức cho ai hết.
Nhưng Kiều Minh Anh lại phát hiện tuy Lê Ngữ Vi ghét cô, nhưng lại rất yêu thương chiều chuộng Kiều Tiểu Bảo, có gì ngon hay thú vị cô đều mua cho Kiều Tiểu Bảo, thường hay đưa Kiều Tiểu Bảo ra ngoài chơi, có thể nhìn ra, sâu trong lòng cô ấy thích Kiều Tiểu Bảo.
Đối với việc này Kiều Minh Anh chỉ cười mà thôi, không để trong lòng.
Hội trường buổi họp báo ở ngoài trời, lần này Thần Tinh vung tiền bao hết hơn nửa Tập Hoa Uyển, ra tay hào phóng khiến người ta nghẹn lời.
Bên cạnh hội trường là một cái hồ – phong cảnh đặc sắc của Tập Hoa Uyển, không biết là ai gọi nơi này là “Vô danh”, lâu dần mọi người cũng quen gọi nó là hồ Vô Danh.
Đã có khách khứa lần lượt đi vào trong hội trường, phần lớn đều là nữ giới, cũng có mấy người máu mặt ở giới kinh doanh đi cùng vợ tới, có ai mà không phải nhằm vào nước hoa lần này mà tới chứ.
Kiều Minh Anh ngồi ở phòng nghỉ sau cánh gà, còn nghe được tiếng bước chân bộp bộp truyền từ bên ngoài vào, theo đó là tiếng nũng nịu chảy nước của nữ giới, chỉ nghe thôi khiến tay cô nổi hết da gà.
Đối với Kiều Minh Anh dị ứng nước hoa, cô thật sự không hiểu vì sao những người phụ nữ kia yêu thích và điên cuồng với nước hoa như vậy cho lắm, trong mắt cô thì họ như thiêu thân xông vào lửa, rõ ràng biết chưa chắc có thể giành được nhưng lại dồn hết sức đi tranh giành.
Tuy những nước hoa ấy đúng là có sức quyến rũ này.
Đều bởi vì yêu cái đẹp, có người con gái nào có thể chống lại sự cám dỗ của nước hoa?
Vậy nên Thần Tinh đã nắm bắt được điểm này ở nữ giới.
Tối nay Lê Hiếu Nhật không đi cùng cô, hình như có một buổi tiệc xã giao rất quan trọng vậy nên người tới cùng cô là người khác…
Bỗng cửa phòng nghỉ bị mở ra, Lê Ngữ Vi mặt một bộ váy dạ hội màu hồng hùng hổ đi từ ngoài vào, trong tay còn xách một cái túi trang trí tinh xảo.
Kiều Minh Anh nhận ra đó là kiểu túi đựng ba loại nước hoa lần trước Lục Cung Nghị tặng cho cô.
Lê Ngữ Vi thấy ánh mắt của cô dừng lại trên cái túi trong tay mình nên cằm hếch lên, đứng thẳng lưng, tự cho rằng Kiều Minh Anh đang ngưỡng mộ mình bởi cô ta là người đầu tiên có được loại nước hoa được tung ra lần này.
Cô ta cũng không ngờ chỉ dạo vừa một vòng, quản lí tiêu thụ của Thần Tinh lại nhận ra cô ta là em gái Lê Hiếu Nhật sau đó tặng cho cô một hộp, phải biết rằng nước hoa của Thần Tinh không có người con gái nào có thể không thèm muốn.
… Trừ Kiều Minh Anh.
Trên đường đi tới phòng nghỉ, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm cái hộp trong tay cô ta, bỗng nhiên khiến lòng hư vinh của cô ta nổ tung.
Bây giờ Kiều Minh Anh lại nhìn thứ đồ trong tay cô ta như vậy, thế là cô ta lại tự mặc định rằng Kiều Minh Anh cũng đang ngưỡng mộ mình.
“Nhìn thấy chưa, đây là sản phẩm chính của buổi họp báo lần này, tôi là người đầu tiên có được đấy!” Lê Ngữ Vi đặt chiếc hộp trong tay xuống trước mặt Kiều Minh Anh rồi ngồi bên cạnh cô, mặt rất kiêu ngạo.
Kiều Minh Anh lạnh nhạt nhếch môi. Tầm mắt dừng lại trên cái hộp rồi sau đó rời đi, nếu nói về người có được mấy lọ nước hoa đầu tiên, thì mấy lọ trong tay cô là Lục Cung Nghị đưa cho cô khi dòng nước hoa này vừa được nghiên cứu ra, hơn nữa tất cả các nước hoa sau đó chẳng qua là những sản phẩm tương tự làm lại giống của cô mà thôi.
Nhưng Kiều Minh Anh không có hứng thú tranh giành ai là người đầu tiên với Lê Ngữ Vi, ánh mắt cô rủ xuống, nghe Lê Ngữ Vi luyên thuyên hận không thể nói hết những đặc điểm của dòng nước hoa này ra khiến cô có chút cạn lời.
Nếu Lê Ngữ Vi biết cô dị ứng với nước hoa, không biết có còn nói phong phú như vậy nữa không.
Một lúc sau có người mở cửa ra, lần này người tới là Lục Cung Nghị.
Lê Ngữ Vi nói nhiều như vậy nhưng Kiều Minh Anh lại chẳng có phản ứng gì nên nóng vội, lấy ra một lọ rồi định xịt vào người Kiều Minh Anh.
“Không được xịt!” Lục Cung Nghị thấy hành động của Lê Ngữ Vi bèn lập tức ngăn lại, giọng nói dịu dàng hơi mang vẻ vội vã bỗng nhiên cất lên khiến Lê Ngữ Vi bất chợt dừng lại.