Lê Ngữ Vi đứng ngoài nhìn một cách thờ ơ, nhướng mày nhìn Lê Tiến Dũng đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt anh rất lạnh, cả người đều toát ra sự lạnh lẽo, nhưng không hiểu sao lại khiến nhịp tim của Lê Ngữ Vi đột nhiên đập mạnh hơn.
Sao anh lại xuất hiện ở đây?
“Anh, anh là ai?” Người đàn ông kia nhìn thấy Lê Tiến Dũng đột nhiên xuất hiện, cái eo đau đớn cong lại về phía sau, sự tức giận lúc nãy bây giờ đã hoàn toàn biến thành sự trêu đùa.
“Anh có biết cô ấy là ai không? Động vào cô ấy, anh chán sống rồi đúng không.” Lê Tiến Dũng lạnh lùng nói, sau đó tay dùng thêm lực, cổ tay của người đàn ông kia phát ra mấy tiếng “rắc rắc”.
Hình như đã bị gãy xương.
Người đàn ông kia đã đau đến mức nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay mình bị gãy, hơn nữa còn là bàn tay vừa mới kéo Lê Ngữ Vi.
Lê Ngữ Vi cười thầm.
Ánh mắt có chút mê luyến nhìn dáng vẻ của Lê Tiến Dũng ra tay vặn đứt tay người đàn ông kia, khóe miệng dường như nở một nụ cười ngọt ngào.
“Cô à, muốn xử lý người này như thế nào?” Lê Tiến Dũng quay đầu lại, nhìn Lê Ngữ Vi đang cười rất ngọt ngào, giọng nói vẫn lạnh lùng, giống như kim loại, không có chút nhiệt độ nào.
Mặc dù như vậy, Lê Ngữ Vi vẫn cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
“Thả anh ta đi, đi đi.” Lê Ngữ Vi liếc mắt nhìn người đàn ông cong người nằm trong góc đang che cổ tay vừa bị vặn gãy, kiêu ngạo nhướng mày, kéo Lê Tiến Dũng rời đi.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền đến, khiến đường cong trên khóe miệng Lê Ngữ Vi càng rộng hơn.
Đúng vậy, cô ta thích Lê Tiến Dũng, đã thích từ rất lâu rồi.
Từ lần đầu tiên mới biết yêu, thích đến tận bây giờ.
Trong khoảng thời gian ở Ý, cô ta đều nhìn vào bức ảnh duy nhất của anh để sống qua ngày.
Nhưng đây là bí mật, chỉ có một mình cô ta biết.
Cũng giống như lý do tại sao mối quan hệ của cô ta và Kiều Minh Anh lại đột nhiên tan vỡ, cũng chỉ có một mình cô ta biết.
Lê Tiến Dũng chơi cùng với Lê Ngữ Vi trong quán bar khoảng 2,3 tiếng, Lê Ngữ Vi đã uống rượu đến mức đầu óc có chút choáng váng, không có cách nào, Lê Tiến Dũng chỉ có thể đưa cô ta về nhà họ Lê, đợi cô ta tỉnh lại để xem quyết định của cô ta.
Mấy ngày nay đều ở lại trang viên, vết thương ở vai và dị ứng của Kiều Minh Anh đã tốt hơn rất nhiều, theo như Slater nói, chỉ cần không nâng vật nặng, không làm những chuyện vận động mạnh, sẽ không khiến vết thương tái phát lại và để lại di chứng.
Mấy ngày gần đây Lê Hiếu Nhật cũng không biết xảy ra chuyện gì, dường như vô cùng nhàn rỗi, Kiều Minh Anh vừa tỉnh lại đã có thể nhìn thấy anh đang ngủ bên cạnh mình.
Về điểm này, biểu hiện của Kiều cô nương từ sự kinh ngạc, chống cự ban đầu biến thành sự tê liệt đến mức vô cảm như bây giờ.
Biết là chống cự cũng vô ích, vậy thì còn chống cự làm gì? Kiều cô nương không phải là người thích lãng phí sức lực của mình, sức lực của cô còn phải để đi ăn những món ngon.
Chỉ là mỗi sáng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say của Lê Hiếu Nhật, Kiều Minh Anh thật sự sẽ sinh ra một ảo tưởng hai người vẫn còn yêu nhau, vẫn còn ngủ chung với nhau.
Chỉ là ảo giác.
Lúc này đã là gần trưa, Kiều Minh Anh gần như đã hoàn thành bản phác thảo thiết kế, chỉ còn tô màu và chú thích của thiết kế, sau đó còn phải chuyển vào máy tính và gửi cho Lục Cung Nghị, cũng gần xong rồi nên tạm thời dừng lại.
Cô lấy quần áo đi vào trong phòng tắm để thay đồ, đi bằng dép đi trong nhà, đuôi ngựa phía sau đầu ve vẩy theo từng bước chân của cô, sau đó đi xuống tầng hai.
Đột nhiên bước chân đang đi xuống tầng của cô dừng lại, lúc cô nhìn thấy Lê Ngữ Vi và Diệp Tử đang ngồi trên sofa không biết đang nói cái gì, đôi mắt có chút sững sờ.
Đầu đột nhiên cảm thấy đau
Ông trời đối xử với cô thật tốt mà, lại phái một người căm ghét cô đến.
Lê Ngữ Vi nhìn thấy Kiều Minh Anh đi xuống, nhướng mày nhìn cô đầy khiêu khích, sau đó thân mật kéo tay Diệp Tử không buông: “Hãy nhìn xem là ai đây, ăn không ngồi rồi ở nhà người ta, còn thật sự xem như mình đã gả vào nhà người ta ấy.”
Kiều Minh Anh không để ý đến cô ta, coi lời nói của cô ta như không khí, đi về phía bên kia của ghế sofa, cánh xa bọn họ, sau đó ngồi xuống.
Diệp Tử vẫn khóe léo nở nụ cười, đã không còn sự bối rối và buồn bã trong ngày sinh nhật của Lê Hiếu Nhật nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp với nụ cười ngọt ngào lịch sự nhìn Kiều Minh Anh: “Cô Kiều, đã lâu không gặp.”
“Ừm.” Kiều Minh Anh không nhiệt tình cũng không lạnh lùng trả lời một tiếng, lấy một quyển tạp chí trên bàn để xem.
Nụ cười của Diệp Tử có chút cứng nhắc, sau khi bình tĩnh lại, khôi phục lại vẻ mặt khéo léo ban đầu.
“Cô không thấy tôi đang có khách sao? Sao không biết ngồi cách xa một chút?” Lê Ngữ Vi hất cằm lên, nhìn thấy Kiều Minh Anh đang ngồi ở đó, dáng vẻ xem cô ta như là không khí liền khó chịu.
Chỉ là anh trai của cô ta thích cô mà thôi, có cái gì mà không được chứ?
Kiều Minh Anh dựa vào sofa, đặt tạp chí lên đùi, cô cúi đầu xuống để xem, nghe thấy Lê Ngữ Vi nói như vậy, lười biếng ngước mắt lên, nhìn cô ta: “Khách của cô, liên quan gì đến tôi.”
Mấy từ rất đơn giản, ngắn ngọn, khiến vẻ mặt kiêu ngạo của Lê Ngữ Vi lập tức bị kéo xuống.
Cô ta nghiến răng nhìn chằm chằm vào cô, đang muốn nói cái gì đó, liền nhìn thấy Lê Hiếu Nhật một tay cầm điện thoại, một tay đút túi quần đi về phía này.
“Anh!” Lê Ngữ Vi vui mừng hét lên, nhìn Lê Hiếu Nhật đi qua, dừng lại bên cạnh Kiều Minh Anh, sau đó ngồi xuống.
Kiều Minh Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, sau đó tiếp tục đọc tạp chí.
“Hiếu Nhật.” Diệp Tử có chút lo lắng, sợ Lê Hiếu Nhật sẽ không vui.
Lần trước anh đã nói rõ với cô ta, kêu cô ta nếu như không có chuyện gì thì không được đến trang viên, mà bây giờ….
Lúc Lê Hiếu Nhật nhìn thấy cũng khẽ cau mày, trong mắt có vẻ không hài lòng, nhưng lại không biểu hiện ra, chỉ khẽ gật đầu.
Diệp Tử có chút ngượng ngùng nắm chặt lấy vạt váy, không biết nên nói gì.
Lê Ngữ Vi nhìn thấy sự bối rối và khó xử của Diệp Tử, lên tiếng giải thích: “Anh, lúc nãy em vừa quay về thì nhìn thấy Diệp Tử, vì vậy đã tự mình làm chủ đưa cô ấy về đây, anh sẽ không trách em chứ?”
Lê Hiếu Nhật mỉm cười bất lực, liếc nhìn Diệp Tử đang ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi ở đó, nói với Lê Ngữ Vi: “Không.”
“Vậy thì tốt rồi, như vậy sau này sẽ có người chơi cùng với em, sẽ không buồn chán nữa.” Lê Ngữ Vi thân mật kéo tay Diệp Tử, dáng vẻ rất thích Diệp Tử.
Diệp Tử mỉm cười ngọt ngào với cô ta: “Có thể chơi với Vi Vi, là may mắn của Diệp Tử.”
Trong lòng Kiều Minh Anh cười khẩy một tiếng, mới quen biết bao lâu, đã gọi tên của nhau rồi, chà, ý thức đề phòng của Lê Ngữ Vi đúng là chả ra làm sao.
“Vậy thì sau này mỗi ngày qua đây chơi với tôi, như vậy sẽ giảm cảm giác khó chịu khi ngày nào tôi cũng phải nhìn thấy cái khuôn mặt tê liệt kia.” Lê Ngữ Vi ẩn ý nói, thỉnh thoảng còn liếc về phía Kiều Minh Anh.