Kiều Minh Anh vừa nghe thấy mình vẫn còn hy vọng, hai mắt liền sáng rỡ, chớp chớp nhìn anh: “Được, em sẽ thoa.”
Thấy cô đồng ý, Lê Hiếu Nhật không những không vui mà còn thấy bực bội hơn.
Có khi nào cô muốn mượn cớ thiết kế để tiếp cận người đàn ông đó không? Hoặc có thể nói là cô thật sự có cảm tình với anh ta?
Nghĩ tới đây, Lê Hiếu Nhật bất giác giữ chặt cằm Kiều Minh Anh, nhìn cô bằng ánh mắt uy hiếp: “Nói cho anh biết lý do mà em cứ khăng khăng muốn thiết kế cho Thần Tinh đi.”
Lý do?
Kiều Minh Anh chau đôi mày thanh tú của mình lại, thật là khó hiểu chuyện này mà cũng cần lý do sao?
“Lý do gì?”
Cô hỏi ngược lại anh theo bản năng, bởi vì kiên trì làm việc mà mình thích thì cần gì lý do, đương nhiên là mình thích thì mình làm thôi.
“Bởi vì Lục Cung Nghị?” Lê Hiếu Nhật không thèm ngó ngàng gì tới vẻ ngơ ngác của cô, tiếp tục hỏi.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến anh ta?” Kiều Minh Anh giật giật khóe miệng, cô thật sự không hiểu nổi lối tư duy ấy của Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật chăm chú nhìn vào mắt cô, ánh mắt lóe lên một tia thoải mái, sau đó thả lỏng bàn tay đang giữ cằm của cô ra, cúi đầu nhìn lại thì thấy tay phải của cô đang không ngừng gãi mu bàn tay trái làm đỏ cả một mảng lớn.
“Bốp.”
Kiều Minh Anh kinh ngạc nhìn bàn tay của Lê Hiếu Nhật vỗ mạnh lên mu bàn tay của mình, sau đó chỉ thấy anh giằng tay phải của cô ra, hung hăng trừng mắt với cô: “Em mà còn gãi nữa thì có tin là anh chặt đứt cánh tay của em không?”
Kiều Minh Anh vừa nghe thấy vậy liền giật mình dựng hết cả tóc gáy, dù có ngữa thì cô cũng ráng nhịn chứ không dám gãi.
Lê Hiếu Nhật hừ nhẹ một tiếng, sau đó dùng tăm bông chấm nước thuốc nhẹ nhàng thoa lên da, nước thuốc mát lạnh thoa lên liền nhanh chống thẩm thấu vào lỗ chân lông, lành lạnh, bôi thuốc khiến cô có cảm giác thoải mái hơn một chút.
Kiều Minh Anh thầm thở phào nhẹ nhõm vì da của cô đã đỡ ngứa hơn, cảm giác mát lạnh đi kèm với cơn đau rát khẽ lan ra nhưng chỉ chốc lát sau liền biến mất.
Cô cúi xuống chăm chú quan sát Lê Hiếu Nhật đang thoa thuốc cho mình, từ góc nhìn của cô có thể thấy hàng lông mi dài cong vút của anh đang khẽ rung rinh dưới ánh đèn và in bóng nơi hốc mắt, cái mũi cao đẹp như tác phẩm được chạm trổ bởi bậc thầy điêu khắc, mỗi một đường nét trên gương mặt đều đẹp một cách vừa đủ.
Đôi môi của anh bóng mượt trông vừa mềm mại vừa cuốn hút, chỉ cần nhìn nó là tim cô lại bất giác đập rộn ràng.
Kiều Minh Anh thường thấy nhất là dáng vẻ cẩn thận, tinh tế, lạnh lùng và nghiêm nghị của Lê Hiếu Nhật, thỉnh thoảng còn được thấy cả bộ dạng bá đạo xấu xa của anh nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chăm chú nghiêm túc ấy của anh trái tim cô lại đập rất nhanh.
Thật lòng mà nói thì sự quyến rũ của Lê Hiếu Nhật không phải là cố ý giả vờ, mà nó toát ra một cách tự nhiên và có thể vô tình cướp mất trái tim của người khác.
Nếu hỏi Kiều Minh Anh của trước kia là có thích Lê Hiếu Nhật hay không thì đáp án nhất định là có.
Nhưng bây giờ còn thích không?
Cô không biết.
Trong khi cô đang tự hỏi thì Lê Hiếu Nhật đã thoa hết nước thuốc lên mặt cô, hai người cách rất gần, chỉ cần khẽ nhích một chút là có thể chạm vào nhau.
Cách quá gần nên Kiều Minh Anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả qua má cô khiến đáy lòng cô run rẩy.
Cô chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy như bầu trời đêm đầy ắp ánh sao ấy.
Kiều Minh Anh chưa từng thấy đôi mắt nào đẹp như vậy, rõ ràng mắt anh cũng như người ta nhưng hai tròng mắt của Lê Hiếu Nhật lại luôn có thể khiến bạn có cảm giác như đang nhìn vào một cái hồ sâu không thấy đáy.
Lê Hiếu Nhật nâng mặt của cô lên rồi thoa thuốc vào cổ cô, ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua da của Kiều Minh Anh như có dòng điện chạy qua, nhanh nhưng rõ rệt.
Kiều Minh Anh ngước lên ngoan ngoãn để anh thoa thuốc nước lên cổ cô, phải nói là nước thuốc của bác sĩ Slater quả thật rất công dụng, sau khi thoa xong liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Khoan đã, Lê Hiếu Nhật, bây giờ thoa thuốc thì lát nữa em đi tắm phải làm sao?” Kiều Minh Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, lật đật hỏi.
Lê Hiếu Nhật đột ngột dừng tay, sau đó lại thản nhiên thoa tiếp: “Vậy thì lát nữa lại thoa thêm lần nữa.”
Tùy hứng vậy sao!
“Thật ra em có thể tự soi gương để thoa…” Kiều Minh Anh cười khan một tiếng, nhưng mà cứ ngẩng đầu như vậy rất khó chịu.
“Em nói gì?” Lê Hiếu Nhật khẽ hỏi, giọng điệu cứ bình bình nhưng Kiều Minh Anh vẫn nghe ra được uy hiếp bên trong.
“… Không có gì.” Kiều Minh Anh yên lặng nhìn trần nhà, khóc không ra nước mắt, cô có thể nói gì nữa đây.
“Chậc.” Boss Lê Hiếu Nhật kiêu ngạo khẽ tặc lưỡi một cái rồi dùng đầu ngón tay kéo nhẹ cổ áo của cô ra, ánh mắt dò xét nhìn một lượt rồi nhếch miệng cười.
Kiều Minh Anh thấy thế lập tức che cổ áo lại, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Giở trò lưu manh sao?!
“Thoa thuốc.” Lê Hiếu Nhật nhìn cô, làm ra vẻ vô tội, chớp chớp mắt.
“Còn lại để em tự làm.” Kiều Minh Anh đỏ mặt cầm lấy bình thuốc từ tay anh rồi xua tay với anh ý bảo anh đi đi.
“Em chắc chắn là không cần anh giúp chứ?” Lê Hiếu Nhật đứng dậy, khẽ chau mày, nghiêm túc nhìn cô.
“Không cần!” Kiều Minh Anh cắn môi dưới, đuổi anh đi, chưa nói đến việc càng giúp lại càng chộn rộn, chỉ riêng việc bên trong cổ áo bị anh nhìn thấy hết thì người thiệt chẳng phải vẫn là cô sao?
“Ừ.” Bất ngờ là Lê Hiếu Nhật không trêu cô nữa mà quay người rời khỏi phòng ngủ.
“Ba, mẹ thế nào rồi?” Kiều Tiểu Bảo thấy Lê Hiếu Nhật đi ra, lập tức nhào tới, ôm lấy bắp đùi của anh, chớp đôi mắt to tròn hỏi.
Lê Hiếu Nhật dùng một tay nhấc bổng Kiều Tiểu Bảo lên, sau đó ôm cậu nhóc vào lòng, cất giọng dịu dàng: “Không sao rồi.”
“Vậy là tốt rồi, bảo bối có thể vào thăm mẹ được chưa?” Kiều Tiểu Bảo nhìn qua khe cửa thì thấy Kiều Minh Anh đã cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Xem ra ba vẫn chưa “ăn” được mẹ.
“Hiện tại không thể, mẹ con còn đang thoa thuốc.”
“Nhưng mà bảo bối cũng có thể giúp mẹ thoa thuốc mà, trước đây khi mẹ bị thương đều là bảo bối giúp mẹ thoa thuốc.” Kiều Tiểu Bảo hất cằm kiêu ngạo nói.
Kiều Minh Anh bị thương?
Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật chợt lóe, anh ôm Kiều Tiểu Bảo vào phòng mình và hỏi: “Mẹ con thường bị thương sao?”
Kiều Tiểu Bảo thoạt trông có chút không vui, cậu nhóc phồng má, họ không muốn nhắc lại khoảng thời gian đó, dù cho bây giờ mẹ vui vẻ, cười nhiều thế nào đi nữa thì Kiều Tiểu Bảo vẫn sẽ không bao giờ quên được.
Cậu luôn tin rằng chỉ khi cậu mạnh mẽ hơn thì mới có thể bảo vệ mẹ tốt hơn.
Lê Hiếu Nhật thấy sắc mặt của Kiều Tiểu Bảo khác lạ còn trong ánh mắt to tròn và đen láy của cậu lóe lên một tia đau thương không hề tương xứng với vẻ ngoài đáng yêu, nhỏ bé nhưng lạnh lùng thường thấy của cậu.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận đây là sự thật, nhưng biểu cảm không nên xuất hiện trên mặt Kiều Tiểu Bảo thật sự đã xuất hiện rồi.
Điều này khiến Lê Hiếu Nhật dự cảm được một cách rõ ràng rằng trong năm năm không có anh ở bên, Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo nhất định đã gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa còn không dễ gì vượt qua được.
“Cũng không phải thường mà là cứ mỗi tuần lại bị như vậy hai ba lần mà thôi, lần nào cũng để lại sẹo, tuy mẹ không nói nhưng con biết đều là vì con hết.” Giọng nói của Kiều Tiểu Bảo hơi trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc, như thể nhớ lại chuyện gì đó nên ánh mắt cậu chợt lóe lên một tia đau thương.
“Một người ngày nào cũng thưởng thức sơn hào hải vị như ba sẽ không bao giờ hiểu được khoảng thời gian mà con và mẹ vì một mẩu bánh mì nho nhỏ cũng phải đánh nhau với người ta đâu.”