Kiều Minh Anh híp mắt hoài nghi, đây là cô ta muốn kiếm chuyện với cô sao? Con mắt nào của cô ta nhìn thấy cô tức giận chứ?
Nói xong, Diệp Tử kéo cánh tay cô, rồi hét toáng lên, cả người và xe lăn đều ngã qua một bên.
Kiều Minh Anh nhìn Diệp Tử bỗng ngã xuống sàn, nhíu mày đau đớn, trên trán toát mồ hôi lạnh, cô ngạc nhiên.
Rất nhanh, Kiều Minh Anh đã biết lý do tại sao Diệp Tử lại làm thế.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập đi về phía này, Kiều Minh Anh vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Lê Hiếu Nhật, anh cúi người bế Diệp Tử dưới sàn lên.
Động tác rất nhẹ nhàng, nhưng Kiều Minh Anh lại thấy rất chướng mắt.
Lê Hiếu Nhật bế Diệp Tử lên, lúc đi ngang qua Kiều Minh Anh, anh dừng bước nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Tim Kiều Minh Anh thoáng trầm xuống, giọng nói nặng trĩu: “Không phải em, là cô ấy tự ngã xuống.”
Mặc dù nói thế rất khó làm người khác tin, bởi từ góc độ của Lê Hiếu Nhật mà nói kiểu gì cũng thấy là Kiều Minh Anh đẩy Diệp Tử ngã xuống sàn.
“Hiếu Nhật, em đau quá, anh chở em tới bệnh viện được không?” Diệp Tử nắm vạt áo Lê Hiếu Nhật, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ rất yếu ớt vô lực.
Lê Hiếu Nhật không chút do dự, nhanh chóng bế Diệp Tử khuất dần khỏi tầm mắt Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh chỉ thấy mình như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh đến thấu tim.
Thái độ của anh đã rất rõ ràng rồi, anh không tin cô.
Kiều Minh Anh cúi đầu, cắn môi, mái tóc đen óng trông có vẻ khá mềm mại, nhưng dưới ánh mặt trời lại phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
Đến sẩm tối, Lê Hiếu Nhật vẫn chưa quay về biệt thự.
Kiều Minh Anh không còn tâm trạng ăn tối, một mình buồn chán ngồi chơi máy tính trong phòng Kiều Tiểu Bảo.
“Mẹ… mẹ đã lướt facebook hai tiếng rồi, mẹ cho bảo bối mượn chơi với.” Từ lúc Kiều Tiểu Bảo đi học về rồi ăn cơm xong thì đã thấy Kiều Minh Anh ngồi trong phòng mình, còn chiếm máy tính mình, ra sức lướt facebook.
Càng đáng sợ hơn là, dưới mỗi status khoe ân ái, mẹ đều bình luận một câu “Chúc những người yêu nhau trên đời này đều trở thành ba con”.
Độc, đúng là quá độc.
Kiều Tiểu Bảo nuốt nước bọt, thấy dáng vẻ đáng sợ ấy của Kiều Minh Anh, nhóc không dám cắt ngang cô nữa, nhưng cô cứ điên cuồng lướt facebook như thế, Kiều Tiểu Bảo sợ bàn phím của mình sẽ bị hư mất…
Cuối cùng tay phải Kiều Minh Anh cũng ngừng bấm chuột, vì bấm trong thời gian dài nên ngón tay hơi tê, thế là cô khó chịu co duỗi mấy lần.
“Nhóc con, con đúng là không biết xấu hổ, còn dám tranh giành với mẹ.” Nói xong Kiều Minh Anh đứng dậy, đi tới cái giường mềm mại dành cho con nít của Kiều Tiểu Bảo, rồi nhào lên giường như một con gấu.
Kiều Tiểu Bảo cạn lời, nhanh chóng nhảy lên ghế, lặng lẽ liếc nhìn Kiều Minh Anh đã kéo chăn lên, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, tối nay mẹ muốn ngủ cùng bảo bối ạ?”
“Ừm, mẹ sẽ ở đây không đi nữa.” Kiều Minh Anh nhìn trần nhà buồn bực hừ một tiếng, rồi kéo chăn tới cổ, chóp mũi vẫn còn thoang thoảng thơm mùi sữa.
Tối nay mẹ thật kỳ lạ. Kiều Tiểu Bảo chớp đôi mắt to, đảo mắt, chẳng lẽ mẹ cãi nhau với ba ư?
Kiều Tiểu Bảo không quan tâm tới trò chơi của mình nữa mà tắt máy tính đi tới bên giường, vén một đầu chăn lên, rồi cởi giày chui vào.
“Mẹ, mẹ không vui ạ?” Kiều Tiểu Bảo xoay đầu nhìn Kiều Minh Anh, dáng vẻ nũng nịu đáng yêu, muốn dùng sự dễ thương của mình để làm tiêu tan tâm trạng không vui của cô.
Kiều Minh Anh tiếp tục hừ khẽ một tiếng, rồi xoay người nựng khuôn mặt mềm mại của Kiều Tiểu Bảo: “Ừm, mẹ không vui.”
“Vậy mẹ ngắm bảo bối là được, như vậy tâm trạng mẹ sẽ tốt hơn.” Kiều Tiểu Bảo chỉ mặt mình nói.
“Tại sao?”
“Vì bảo bối đẹp trai.”
Phụt. Kiều Minh Anh không khỏi bật cười, dùng ngón trỏ khẩy sống mũi thẳng tắp của Kiều Tiểu Bảo: “Nhóc con, con học ai cách tự luyến thế hả? Sau này ra đường sẽ làm mê muội bao cô bé đây?”
“Tất nhiên là học từ mẹ rồi, chẳng phải mẹ thường soi gương nói, ây ya, ai mà đẹp thế này, đến mình cũng sắp chết mê chết mệt.” Kiều Tiểu Bảo học theo dáng vẻ Kiều Minh Anh, tái hiện lại y chang cảnh tượng lúc ấy.
Kiều Minh Anh nghẹn họng, vẻ mặt hơi xấu hổ nên cuối cùng đành ôm Kiều Tiểu Bảo lại: “Mau đi ngủ thôi, nếu con thức khuya sẽ thành đồ ngốc đấy!”
Kiều Tiểu Bảo mím môi cười trộm, vừa nghe Kiều Minh Anh nói thức khuya sẽ bị ngốc liền nhắm mắt, trong lòng thúc giục mình mau ngủ đi.
***
Sau khi được bác sĩ kiểm tra xong, Diệp Tử ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, lo lắng nhìn ra cửa, hình như bác sĩ đang căn dặn Tịnh Nguyệt chuyện gì đó, một lát sau ông ấy mới rời đi.
Diệp Tử nhìn người đàn ông anh tuấn tay đút túi quần, đứng trước cửa sổ sát đất, ánh trăng trên cao rọi lên người anh càng làm anh toát lên khí chất lạnh lùng, sự đắc ý dâng lên ngập tràn trong đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử.
Cô vốn cho rằng, người phụ nữ kia rất quan trọng với anh nhưng hóa ra cũng chưa là gì trong lòng anh.
“Hiếu Nhật…” Diệp Tử cất giọng ngọt ngào khẽ gọi anh, thấy Lê Hiếu Nhật quay lại nhìn, cô liền nở nụ cười kiên cường: “Em không sao đâu, hôm nay là do em không cẩn thận bị ngã, anh đừng trách cô Kiều…”
Lê Hiếu Nhật nhíu mày, ánh mắt tràn đầy lo lắng, vừa nghe cô nói thế thì gật đầu: “Anh biết không phải là cô ấy làm.”
Kiều Minh Anh không phải người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, bởi vì cô ấy lười, hơi đâu đi đẩy Diệp Tử.
Ánh mắt Diệp Tử lóe lên tia kinh ngạc, anh không hiểu lầm Kiều Minh Anh ư?
“Vậy thì tốt, thế thì em yên tâm rồi.” Diệp Tử mỉm cười nhẹ nhõm, tỏ vẻ hiền lành, tốt bụng.
Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, hình như nghĩ tới chuyện gì đó, anh bỗng hỏi: “Sao hôm nay em lại tới đó thế?”
Anh không nói cho Diệp Tử biết nơi anh sống, chỉ có Tịnh Nguyệt mới biết chuyện này thôi.
“Anh không muốn em tới đó à?” Diệp Tử chớp mắt ra vẻ vô tội, giọng nói nghe hơi tủi thân.
“Không phải, chân em đi lại bất tiện nên đừng đi lung tung như thế.” Lê Hiếu Nhật mỉm cười an ủi: “Sau này, nếu em rảnh rỗi cũng đừng tới đó nữa, anh sẽ bớt chút thời gian tới thăm em.”
Xuất phát từ sự áy náy nên Lê Hiếu Nhật không nói thẳng với Diệp Tử rằng cô đừng tới đó nữa, để tránh việc trêu chọc Kiều Minh Anh.
“Vâng, em nghe lời anh.” Diệp Tử ngoan ngoãn mỉm cười, cô ta chưa bao giờ tỏ ra mình bị uất ức trước mặt Lê Hiếu Nhật, đây chính là điểm thông minh của cô ta.
“Đúng rồi Hiếu Nhật, anh thật sự không muốn suy nghĩ thêm về nguyện vọng cuối cùng của em à?” Diệp Tử dịu dàng nói, đặt hai tay lên đùi, ánh mắt đau xót: “Đôi chân này của em chỉ sợ là sẽ không bao giờ khỏi lại.”
Lê Hiếu Nhật thu hồi ánh mắt, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo như một pho tượng, anh nhìn chằm chằm Diệp Tử mấy giây rồi mới di chuyển tầm mắt: “Diệp Tử, anh có thể đáp ứng mọi nguyện vọng của em, ngoại trừ chuyện này.”
“Tại sao?” Lại bị từ chối, nên ánh mắt của Diệp Tử trần đầy vẻ bi thương, cô thích Lê Hiếu Nhật và cô tin là anh cảm nhận được điều đó!
“Em yên tâm, anh sẽ chữa cho em, chữa cho đến ngày em có thể đi lại được.” Những lời lẽ bình tĩnh ấy của Lê Hiếu Nhật khiến người khác cảm thấy anh rất vô tình.