Nào ngờ đâu Lê Hiếu Nhật cũng chỉ nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt của Kiều Tiểu Bảo rồi hỏi cậu bằng một chất giọng dịu dàng trầm ấm khiến người nghe rất dễ chịu: “Bé yêu, con có biết cái này là dùng để làm gì không?”
Sao mà biết cho được chứ? Đặng Chiến liếc anh với vẻ khinh thường, anh hai à, anh hỏi vậy đúng là cố ý làm khó con nít nhà người ta mà.
Kiều Tiểu Bảo nhìn hòn đá trong tay mình rồi nói: “Biết chứ, đây là đá obsidian đúng không ạ? Loại đá này có độ cứng rất cao, dùng nó để làm thành một chiếc huy chương hẳn đã phải mất rất nhiều thời gian và tốn rất nhiều tâm huyết.”
Nói đến đây, Kiều Tiểu Bảo cũng đã biết ý Lê Hiếu Nhật là gì rồi, thứ này không dễ gì mà có được, ý anh là muốn cậu mang nó trả lại cho ông chú kì quái kia.
Đặng Chiến ngạc nhiên vô cùng, anh nhìn Kiều Tiểu Bảo từ đầu đến chân, đứa bé này còn nhỏ thế này mà lại hiểu biết đến vậy sao?
Kiều Tiểu Bảo lại ngắm nghía hòn đá trên tay, tuy trong lòng cậu rất không nỡ, nhưng Kiều Minh Anh đã từng nói với cậu rồi, thứ gì không phải của mình thì dù có thích đến đâu đi nữa thì cũng không được lấy, vậy nên Kiều Tiểu Bảo cũng không hề thấy bất mãn chút nào.
“Chú ơi, con trả chú này.” Kiều Tiểu Bảo bước đến trước mặt đội trưởng đội tuần tra rồi cầm chiếc huy chương đưa cho ông.
Đội trưởng đội tuần tra nhìn thoáng qua Lê Hiếu Nhật, nhận ra anh không những không hề khó chịu với việc làm này của Kiều Tiểu Bảo mà còn có vẻ hài lòng nữa, lúc này thì ông mới đưa tay nhận lại chiếc huy chương kia: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì đâu, sau này Tiểu Bảo cũng muốn được giống như chú vậy, chạy chiếc xe thiệt ngầu chở người đẹp đi dạo.” Kiều Tiểu Bảo vẻ mặt ngoan hiền bỗng nhoẻn miệng cười rồi nói, không ngần ngại gì mà vạch trần luôn chuyện đội trưởng đội điều tra đã chở theo cô giúp việc xinh đẹp trong nhà đi tuần.
Dạo gần đây mấy chuyện vui ít quá, thế nên Kiều Tiểu Bảo chỉ đành phải tự mình kiếm vài chuyện giải trí thôi.
Vị đội trưởng nọ vừa nghe thấy lời cậu thì mặt bỗng tái đi, ông ngước đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha với vẻ lạnh nhạt kia, chợt linh cảm như có chuyện chẳng lành sắp xảy đến.
“Ha ha, đây đúng thật là con trai anh rồi, nham… à không, thông minh giống y chang ba nó vậy, ha ha.” Đặng Chiến vốn đang định thốt ra hai chữ nham hiểm, nhưng lại nhận thấy ánh mắt của Lê Hiếu Nhật nhìn mình, thế là anh đổi giọng ngay.
Đặng Chiến càng nhìn thì ngày càng thấy thích Kiều Tiểu Bảo, tuy rằng người nhà họ Diệp cũng không phải ít, trong nhà cũng có mấy đứa trẻ nhưng anh chưa gặp đứa nào vừa tinh nghịch vừa thông minh, tinh quái như nhóc này, đúng là giống Lê Hiếu Nhật lúc nhỏ như đúc.
Khuôn mặt thì ngây thơ đáng yêu vô cùng nhưng lời nói ra lại có mục đích rõ ràng, đặc biệt là luôn thành công khiến cho người kia phải chịu phạt!
Hồi đó anh cũng chỉ cướp một viên kẹo của Lê Hiếu Nhật thôi, ấy vậy mà anh ta lại tàn nhẫn mà nói cho ba mẹ anh mấy chuyện rắc rối trên trường khiến sau đó anh phải chịu một trận roi rõ đau. Bộ dạng thằng bé lúc này đúng thật là y chang Lê Hiếu Nhật khi ấy.
Đặng Chiến kích động thôi rồi, ngay lập tức kéo Kiều Tiểu Bảo lại ngắm nghía kĩ càng.
“Chú làm gì vậy? Chú cũng muốn bắt cháu mang đi bán sao?” Kiều Tiểu Bảo mở to mắt, nhìn chằm chằm Đặng Chiến, cậu hỏi với vẻ khó hiểu.
Đặng Chiến nghe vậy thì đờ cả người, ‘chú’? Bộ trông anh già như vậy sao?
“Bé tên là Tiểu Bảo phải không? Anh với ba bé là bạn bè thân thiết, bé gọi anh là anh đẹp trai cũng được.” Đặng Chiến tự kỷ nói.
Ngờ đâu Kiều Tiểu Bảo chỉ khinh bỉ liếc anh một cái rồi hỏi: “Chú có đẹp trai bằng ba cháu không?”
Đặng Chiến ngớ người, không nghĩ rằng Kiều Tiểu Bảo sẽ hỏi gặng lại như vậy, nhưng đúng thật là anh còn thua Lê Hiếu Nhật một chút, thế là anh lắc đầu.
“Vậy chú có nhiều tiền giống ba cháu không?”
Đặng Chiến lại lắc đầu tiếp, đùa à, Lê Hiếu Nhật gần như nắm trong tay phân nửa quyền lực của nước C này, nếu so về tiền bạc thì làm gì có ai hơn được anh ta chứ.
“Vậy đấy, chú không đẹp trai bằng ba cháu, cũng không lắm tiền bằng, vậy mà còn bắt cháu gọi là anh đẹp trai, bộ muốn lừa cháu à?” Lời nói của Kiều Tiểu Bảo nghe rất hợp lý hợp tình khiến người khác khó lòng mà bác bỏ được.
Khỏi phải nói Lê Hiếu Nhật đang hả hê cỡ nào, anh nghe Kiều Tiểu Bảo mở miệng khép miệng toàn là ‘ba của cháu’ thì trong lòng kiêu ngạo tự hào vô cùng.
Đặng Chiến dở khóc dở cười mà nhìn Tô Thành Nghiêm: “Thành Nghiêm, cậu nhìn đi kìa, đến cả cái sự độc miệng này cũng giống y đúc.”
Tô Thành Nghiêm cười cười nói: “Ai bảo cậu mồm thối làm chi, giờ ngay cả một đứa con nít cũng khinh bỉ cậu.”
“Nói đi, mẹ của đứa bé này là ai?” Tô Thành Nghiêm nhìn Lê Hiếu Nhật rồi hỏi.
Đặng Chiến cũng tò mò mà nhìn Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật khẽ cười rồi nói: “Lát nữa cậu sẽ biết thôi.”
Đặng Chiến nghe anh nói như vậy thì bất mãn ‘xì’ một tiếng, sau đó lại quay qua hỏi Kiều Tiểu Bảo: “Tiểu bảo à, nói cho… chú nghe mẹ cháu là ai đi được không nào?”
Anh thật sự lo rằng nếu lại tự xưng là anh đẹp trai thì sẽ bị Kiều Tiểu Bảo khinh khi tiếp.
Kiều Tiểu Bảo bắt chước dáng vẻ của Lê Hiếu Nhật nghiêm nghị trả lời: “Lát nữa chú sẽ biết thôi.”
Hì Hì.
Trông thấy dáng vẻ nghiêm trang đó của cậu thì Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm lại thấy buồn cười, làm gì mà bí ẩn vậy chứ, càng vậy hai người họ lại càng tò mò hơn.
Thoắt cái đã đến mười hai giờ, cũng là giờ ăn trưa.
Chị Lâm cho người chuẩn bị một bàn toàn đồ ăn, Kiều Tiểu Bảo thì ngồi bên trái Lê Hiếu Nhật, Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm ngồi ở đối diện, còn chỗ bên cạnh Lê Hiếu Nhật thì lại trống.
Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm cũng đã lờ mờ đoán được chỗ trống này là để dành cho ai rồi.
Từ phía cầu thang xoắn ốc phát ra những tiếng cồm cộp giòn tan, Lê Hiếu Nhật ngước mắt nhìn, liền thấy Kiều Minh Anh đang bước xuống.
Cô vừa bước xuống lầu vừa đưa tay buộc gọn mái tóc đen mượt mềm mại lên, để lộ ra phần cổ trắng nõn.
Chùm tóc đuôi ngựa đong đưa theo từng nhịp bước chân cô, vài sợi tóc tinh nghịch rơi xuống khiến khuôn mặt cô càng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn hơn, đôi mắt trong trẻo có hồn, trông cô có vẻ trẻ trung năng động như một cô thiếu nữ đôi mươi, ngay lập tức hấp dẫn mọi ánh nhìn xung quanh.
Kiều Minh Anh xuống tới dưới lầu vừa ngẩng mặt thì thấy Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm đang nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng cô có hơi khó hiểu, bộ trên mặt mình bị dính gì sao?
“Mẹ ơi, lại đây này.” Giọng nói giòn giã của Kiều Tiểu Bảo đã khẳng định suy đoán trong đầu Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm.
Mẹ của Tiểu Bảo chính là cô gái này đây.
Như tại sao cô đã có một đứa con hơn năm tuổi với Lê Hiếu Nhật rồi mà hai người họ vẫn không kết hôn chứ? Đã vậy tới tận hôm nay mới biết chuyện.
Việc này nhất định phải có ẩn tình gì rồi.
Kiều Minh Anh nở nụ cười thân thiện với bọn họ rồi đi tới ngồi ở vị trí bên cạnh Lê Hiếu Nhật, cô đã hiểu rồi, chả trách hai người họ trông có vẻ sửng sốt như vậy, hóa ra là đã trông thấy Tiểu Bảo.
“Ăn cơm đi.” Lê Hiếu Nhật điềm nhiên nói rồi cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào bát của Tiểu Bảo, sau đó anh lại gắp cho Kiều Minh Anh, những món ăn này đều được làm dựa theo khẩu vị của Kiều Tiểu Bảo và Kiều Minh Anh, chay mặn có đủ, món Kiều Minh Anh thích ăn nhất chính là thịt.
“M… anh Minh Anh.” Đặng Chiến lên tiếng gọi cô, vốn anh định gọi cô là Minh Anh thôi, song đột nhiên lại nhớ đến Lê Hiếu Nhật đang ngồi bên cạnh nên liền đổi miệng: “Con cũng lớn vậy rồi, khi nào bọn tôi mới nhận được thiệp cưới đây?”
Cũng may là Kiều Minh Anh còn chưa ăn cơm, nếu không thể nào cô cũng sẽ phun đầy đồ ăn lên mặt anh ta cho xem!
Thiệp cưới? Kết hôn á?
Nằm mơ à! Kiều Minh Anh cắn một miếng thức ăn, chép chép miệng, chẳng mảy may quan tâm gì đến những lời anh nói.
Kiều Minh Anh thì không để ý nhưng Kiều Tiểu Bảo lại rất để ý. Hiện giờ cậu chỉ có một mong muốn thôi đó chính là ba mẹ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Ánh mắt Lê Hiếu Nhật sâu hút như trời đêm, khóe môi anh hơi nhếch lên: “Kết hôn sao?”