Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Thần ngập ngừng một lúc, sau đó anh ta khế nói: “Đã tìm được người lái xe gây tai nạn, nhưng ông ta đã chết rồi. Nghe nói, sau khi gây tai nạn thì ông ta đã lái xe đâm vào tảng đá ven đường khiến xe bị lật, ông ta cũng tử vong tại chỗ.”
“Đây là chết không đối chứng đúng không?”
Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút tức giận.
Lam Thần không biết phải nói gì, anh ta chỉ tra được những chuyện này thôi.
“Được rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn ở một mình.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng chán nản.
Lam Thần và Khương Hiểu không dám quấy rầy cô, họ luôn cảm thầy sau chuyện này, Thẩm Hạ Lan trở nên ít nói hơn, cả người cũng trở nên u ám, khiến người ta không đoán ra được cô đang nghĩ gì.
Sau khi Khương Hiểu rời khỏi phòng, cô ta tìm một nơi không người rồi gọi cho Diệp Ân Tuấn.
“Sếp Diệp, anh đừng mang đồ đến cho tôi nữa, bà chủ đã phát hiện ra rồi, cô ấy cảnh cáo tôi nếu tôi nhận đồ của anh nữa thì sẽ đuổi việc tôi.”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy vậy thì trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt của có chút nặng nề.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn muốn hút thuốc.
Tần suất hút thuốc dạo gần đây ngày càng tăng.
Anh vô thức châm một điều thuốc, nghe thấy tiếng Phi đi vào.
“Sếp Diệp, đã tra ra rồi, người lái xe gây tai nạn đã xảy ra tai nạn cùng ngày và chết tại chỗ.”
Diệp Ân Tuấn cau mày.
“Trùng hợp như vậy?”
“Đúng vậy, gia đình ông ta đã đưa người về để hỏa táng, hỏa táng được tiền hành rất vội vàng, đến ngày thứ 3 thì vợ ông ta đã đưa con đi nơi khác, nói là đi thăm họ hàng, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trờ về.”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại.
“Vợ ông ta bây giờ ở đâu?”
“Đã tìm được, bọn họ đang ở quê, hơn nữa tôi từ trong miệng bà ta biết được người lái xe gây tai nạn mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, sống không được máy ngày. Đột nhiên trong tài khoản của họ có thêm một khoản tiền, sau khi ông ta chết thì vợ ông ta ôm con bỏ chạy, sợ người khác biết được nên không mang theo gì cả, chỉ nói là người thân thôi.”
Phi nói với Diệp Ân Tuấn những gì anh ta biết.
Diệp Ân Tuấn xem qua tài liệu, lạnh lùng hỏi: “Bà ta có nói là ai đưa tiền cho bà ta không?”
“Có, là Thẩm Niệm Niệm, bà ta có ghi chép chuyển khoản của Thẩm Niệm Niệm. Mặc dù Thẩm Niệm Niệm đã đăng ký một tài khoản mới, nhưng số điện thoại đăng ký là của cô ta.”
“Bảo vệ bà ta và nói với bà ta chỉ cần bà ta ra tòa làm chứng thì tôi sẽ trả thù lao gấp đôi, hơn nữa bảo đảm sẽ cho con bà ta vào một trường đại học tốt, sau này sẽ tìm một công việc tốt cho con bà ta, tôi chỉ cần Thẩm Niệm Niệm đền tội.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến người khác run rấy.
Phi gật đầu, lập tức đi làm việc.
Diệp Ân Tuấn nhìn về hướng nhà thuê của Thẩm Hạ Lan, lồng ngực có hơi nhói đau.
Không biết cô có gầy đi không, có ăn uống đúng giờ không.
Sau này Khương Hiểu không thể cung cắp tin tức cho mình, anh muốn biết tin tức của cô sẽ càng khó hơn.
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn đã làm nhiều như vậy, cô cảm thầy cơ thể mình đã yếu đi rất nhiều, nhưng lại nghĩ đến cuộc thi với Thẩm Niệm Niệm chỉ còn mấy ngày nữa là đến rồi.
Với trình độ bây giờ thì chắc chắn không thể so được với Thẩm Niệm Niệm.
Đúng lúc tâm trạng đang phiền não, cô nhờ Khương Hiểu mua cho mình một cây đàn vĩ cầm rồi bắt đầu luyện tập.
Từ khi Thẩm Hạ Lan bắt đầu luyện đàn, Diệp Ân Tuấn dừng lại cách đó không xa, nghe hai ba tiếng đồng hồ.
Trình độ chơi đàn của Thẩm Hạ Lan rất tốt, để cải thiện hơn nữa, cô đã dành gần như toàn bộ thời gian để luyện tập.
Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng, nhưng không biết phải khuyên can như thế nào nên nhát thời có chút lo lắng.
Thời gian một tháng sắp đến rồi.
Cuộc thi giữa Thẩm Hạ Lan và Thẩm Niệm Niệm đã sắp đến.
Thẩm Niệm Niệm tưởng Thẩm Hạ Lan sẽ không tham gia, nhưng không ngờ lại thây Thẩm Hạ Lan xuất hiện ở địa điểm thi đấu.