Chuyện tiền bạc quay đầu lại nghĩ cách, trong thẻ của Tiêu Niệm Vi không biết có bao nhiêu tiền, nhưng phải đi xem trước Lam Tử Thất và nhà soạn nhạc thần thánh kia có duyên phận hay không đã.
Thầy Thẩm Hạ Lan không chịu nói, Lam Tử Thất cũng không hỏi nhiều.
Hai người đến sảnh ăn dưới lầu ăn một chút, sau đó dựa theo địa chỉ Tiêu Niệm Vi cho đến nhà nhà soạn nhạc thần thánh.
Đáng tiếc hai người gõ cửa nửa ngày, bên trong không ai trả lời, Thẩm Hạ Lan cho rằng đối phương không ở nhà, gọi điện thoại cho đối phương, trong nhà truyền tới tiếng điện thoại, sau đó lại bị người ta thô lỗ tắt đi.
Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan nhìn nhau, rõ ràng cảm giác được đối phương không muốn dây dưa với họ.
Thẩm Hạ Lan vẫn không muốn từ bỏ, nhưng không nghĩ tới Lam Tử Thất nắm tay cô lại, lắc đầu nói: “Bỏ đi, chuyện này cũng phải xem duyên phận.”
“Nhưng chúng ta cũng đã đến rồi, làm sao cũng phải thử xem.”
Thẩm Hạ Lan không muốn bỏ cuộc.
Đây là cơ hội của Lam Tử Thất, hơn nữa cô ấy bây giờ có nhiều việc như vậy, cần tiền gấp.
Lam Tử Thất lại lắc đầu nói: “Nếu đối phương thật sự không muốn gặp chúng ta, chúng ta cứ quấn lấy như vậy càng khiến người ta phản cảm, không bằng sau này tìm cơ hội lại nói đi.”
“Vậy cậu bây giờ làm sao đây?”
Thẩm Hạ Lan cảm thầy cơ hội này rất đáng tiếc.
Lam Tử Thất nhún vai, cười nói: “Không sao cả, không bằng tớ đi hát ở quán bar? Hoặc là đến đầu cầu hát rong, cũng không đến mức thật sự không có cơ hội đi.”
Thầy Lam Tử Thất lạc quan như vậy, Thẩm Hạ Lan thật sự rất khâm phục cô ấy.
“Được, nếu cậu muốn đi hát rong, tớ biểu diễn cho cậu.”
“Đúng, tớ quên mắt, cậu kéo vĩ cầm không tệ, hình như còn là học trò của thầy Tào Tư?”
Câu này của Lam Tử Thất lại khiến Thẩm Hạ Lan nhớ tới Thẩm Niệm Niệm.
Nếu Thẩm Niệm Niệm biết mình là học trò của thầy Tào Tư, e rằng sẽ càng cho rằng mình dùng thủ đoạn khiến cô ta không thể trở thành học trò của thầy.
Nhưng chuyện này thật sự có chút kỳ quái.
Tào Tư đã kêu ba Thẩm dẫn Thẩm Niệm Niệm tới, thì chứng minh đã suy nghĩ nhận cô ta làm học trò, nhưng tại sao sau đó lại hối hận chứ?
Thầy Tào Tư không phải người không có nguyên tắc như vậy.
Thẩm Hạ Lan nghĩ không hiểu, lại biết bây giờ cũng không thể đi hỏi, vì cô biết gần đây Tào Tư có một buổi biểu diễn sắp tổ chức.
Tạm thời gác chuyện này lại, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Có tay vĩ cầm cấp thiên vương là tớ đây, tớ không tin không ai quan tâm cậu.”
*Đó là đương nhiên, đi thôi, nhà vĩ cầm tương lai.”
Lam Tử Thất vui vẻ khoác tay Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài.
Lúc Thẩm Hạ Lan rời đi còn có chút không cam lòng nhìn cửa nhà nhà soạn nhạc thần thánh một cái, đáy mắt lướt qua tia kiên trì.
Cô nhất định sẽ tìm cơ hội đến nữa.
Cùng Lam Tử Thất rời khỏi nhà nhà soạn nhạc thần thánh, Thẩm Hạ Lan định đi mua một cây vĩ cầm.
Cô biết vĩ cầm không rẻ, nhưng vì Lam Tử Thắt, cô cảm thấy tiêu rất đáng.
Hai người đi cửa hàng lựa đàn, lại không nghĩ tới gặp Thẩm Niệm Niệm ở đây.
“Ò, thật sự là ai cũng đến xem đàn, sao nào? Mua vĩ cầm à? Cô biết kéo sao?”
Lời nói trào phúng của Thẩm Niệm Niệm bật ra.
Tính tình nóng nảy của Lam Tử Thất lập tức xông tới.
“Cô có ý gì? Cả thế giới chỉ cô biết kéo vĩ cầm sao? Tiếc quá, có kéo có hay thì thầy Tào Tư không phải cũng không nhận cô làm học trò sao?”
Sắc mặt Thẩm Niệm Niệm lập tức trầm xuống.
“Các người đừng quá đắc ý, nếu có bản lĩnh, thì các người đến tham gia cuộc thi vĩ cầm tháng sau, đến lúc đó nếu các người có thể thắng tôi…”
“Thế nào?”
Câu này là Thẩm Hạ Lan hỏi.
Từ sau khi biết thân phận và bối cảnh Thẩm Niệm Niệm không đơn giản, Thẩm Hạ Lan đã sinh ra hứng thú với người phụ nữ này.