“Không phải là bắt thường, mà là rất bất thường. Chuyện Ân Tuấn đến tìm Diệp Tri Thu tớ cũng gần đây mới biết, tại sao Vu Linh lại biết chứ? Nếu như đã biết, tại sao lại nói cho người mới gặp lần đầu tiên nghe?”
Nghe thầy Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, Lam Tử Thất lúc này mới ngây ra.
“Lúc đó bọn tớ mới gặp mặt, A Tử và tớ chào hỏi, tớ liền bất giác hỏi một câu đây là ai, cô ấy giới thiệu nói là mẹ của cô ấy. Tớ hỏi cậu đi đâu rồi? Vu Linh liền nói cậu và Diệp Ân Tuấn ra ngoài rồi, hình như là đi tìm Diệp Tri Thu có việc gấp. Sự việc xảy ra như vậy đó.”
Lam Tử Thắt cố gắng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, nói với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cau mày càng chặt hơn.
“Không thể nào! Lúc tớ và Ân Tuấn ra ngoài vốn không nói cho bắt kì ai là chúng tớ ra ngoài làm gì. Hơn nữa chuyện Ân Tuấn đi tìm Diệp Tri Thu cũng không phải là đi thẳng, là tớ với anh ấy sau khi ra ngoài có việc xong mới quyết định đi đến đó, chuyện này Vu Linh làm sao biết được?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất khẽ cau mày.
“Cậu nghỉ ngờ Vu Linh?”
“Tớ nghi ngờ không chỉ là việc này. Theo lý mà nói thế lực của Diệp Tri Thu bị đứt rồi, sao vẫn có thể có hiện tượng lưới rách lọt cá chứ? Vu Phong này lại không tra được thông tin gì hết, nhưng luôn làm ăn ở nước ngoài, lại trùng hợp có liên quan đến Diệp Tri Thu, là cô nhi Diệp Tri Thu nhận nuôi, tại sao lại không bị Diệp Tri Thu làm cho liên lụy? Thẩm Niệm Niệm cũng là do Diệp Tri Thu dắt ra từ cô nhi viện, đang âm mưu gì cùng với Vụ Phong đây?”
Thẩm Hạ Lan cảm thầy đầu óc mình có chút mơ hồ rồi.
Mắt Lam Tử Thất hơi híp lại, thấp giọng nói: “Cậu nghỉ ngờ tất cả là do Vu Linh đứng sau làm ra sao?”
“Có thể không?”
Thẩm Hạ Lan không muốn tin sự suy đoán của mình, huống hồ cũng không có bất kì chứng cứ nào, nhưng loại cảm giác này thực sự rất tệ.
Ánh mắt của Lam Tử Thất trầm xuống.
“Nếu như chuyện của Hoàng Phi và Vu Phong có liên quan, mà Vu Phong lại có quan hệ với Vu Linh, vậy thì tớ có thể không cần quan tâm bà ấy có phải là mẹ của A Tử hay không, tớ cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
“Chuyện này điều tra rõ đã rồi nói sau đi. Chuyện gần đây cứ nối tiếp nhau, quá kì lạ đi. Tớ thậm chí cảm thấy Tống Đình có thể là biết chuyện gì đó mới xảy ra tai nạn.
Lúc trước Thẩm Hạ Lan không suy đoán về vấn đề này, bây giờ lại ngày càng nghỉ ngờ chuyện này hơn.
Giữa hai người im lặng trong giây lát.
Tay Lam Tử Thất đan chặt vào nhau, rất lâu sau nhỏ giọng nói: “Nếu như Tống Đình thật sự vì chuyện này mà gặp tai nạn xe, tớ sẽ không chịu để yên nữa.”
“Yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu.”
Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy tay của Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất nghẳng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: “A Tử là em chồng của cậu.”
“Cậu là chị em của tớ. Tớ không giúp cậu thì còn ai giúp cậu đây?”
Lam Tử Thất nghe thây Thẩm Hạ Lan nói như vậy, tròng mắt nhát thời đỏ lên.
“Tớ cả đời này có phúc lắm mới có một người bạn như cậu.”
“Câu này phải là tớ nói mới đúng chứ, được rồi, đừng làm nũng nữa. Chúng ta cùng nhau làm rõ chuyện này.
Thẩm Hạ Lan vỗ vai Lam Tử Thất cười nhạt, có điều đáy mắt lại lướt qua sự kiên định.
Chuyện này cô nhất định phải điều tra cho ra ngọn nguồn.
Cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
Lúc Tiêu Niệm Vi bước ra hiện rõ sự mệt mỏi.
“Bác sĩ Tiêu, em trai tôi thế nào rồi?”
Lam Tử Thắt lập tức đứng lên.
Tiêu Niệm Vi véo mũi mình, cười nói: “Rất thành công, yên tâm đi, đợi sau khi hết thuốc tê rồi, đợi hồi phục khoảng một tháng là có thể tập đi lại được rồi.”
“Tốt quá rồi!”
Lam Tử Thất nhất thời vui mừng không thôi.
Thẩm Hạ Lan cũng để lộ ra nụ cười.
Đây có thể coi là tin tốt nhất trong thời gian gần đây.
Lam Tử Thất nhanh chóng đi vào phòng thăm Lam Dũng.
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Niệm Vi, cười nói: “Cùng nhau ăn đêm nhé?”
“Vẫn là thôi đi, tránh chồng cô lại cắn tôi.”
Trong lời này của Tiêu Niệm Vi còn xen lẫn ý tứ tức giận.
Thẩm Hạ Lan nhìn phía sau, không biết từ lúc nào, Diệp Ân Tuấn đã đứng ở hành lang đợi bọn họ rồi.
“Hay là đi cùng đi?”
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hỗ.
Tiêu Niệm Vi biết điều khoát tay, sau đó đi thẳng.
Diệp Ân Tuấn đi vòng qua Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Phẫu thuật thành công rồi có phải là được đi nghỉ ngơi rồi không? Bà bầu!”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, lại đột nhiên ngửi thấy trên người Diệp Ân Tuấn có mùi nước hoa rất nồng.