Sau khi Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thắt thống nhất xong với nhau liền ngắt điện thoại. Chính vào lúc này, điện thoại của cô đột nhiên lại đổ chuông.
Thẩm Hạ Lan giật mình, nhìn điện thoại là Diệp Ân Tuấn gọi đến, lúc này mới thở phào.
“Em đang ở đâu vậy?”
Phía bên Diệp Ân Tuấn hơi ồn ào.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Em về khách sạn rồi, vừa ở phòng Lam Dũng ra.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan nghĩ ngợi nói: “Đúng lúc có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
“Nói đi.”
“Tìm môt người lái trực thăng đón Tử Thất qua đây đi, tối nay Lam Dũng làm phẫu thuật, em vẫn hi vọng cậu ấy có thể có mặt.”
Lời của Thẩm Hạ Lan vừa thốt ra, khi trong lòng thấp thỏm không biết Diệp Ân Tuấn liệu có thấy phiền phức hay không, thì liền nghe thầy Diệp Ân Tuấn nói: “Vừa đúng lúc, anh cũng có việc tìm em, Lương Tử nói bác sĩ Tiêu đưa cho em một tắm danh thiếp, bảo em dẫn Tử đến gặp nhạc sĩ kia đúng không?”
“Nhạc sĩ? Em chưa xem kĩ, em tưởng là đạo diễn.”
Thẩm Hạ Lan cảm thầy mình cũng hời hợt quá đi.
Diệp Ân Tuấn cười nói:”Đó là một nhạc sĩ có tiếng, chỉ cần là người anh ta sáng tác bài hát cho thì đa số đều rất hot, cho nên ý của anh là cũng muốn để Lam Tử Thất đến đây một chuyền, nếu em đã nói qua với cô ấy rồi thì anh ngay lập tức đi liên lạc, đón cô ấy qua đây.”
“Được”
Thẩm Hạ Lan trong lòng rất vui.
Nếu như thật sự có thể để Lam Tử Thất đi theo con đường ca sĩ này, có lẽ so với làm diễn viên quần chúng để tiến vào giới giải trí sẽ nhanh hơn nhiều, hơn nữa giọng hát của Lam Tử Thất cũng rất hay.
Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn báo tin tốt này cho Lam Tử Thất biết.
Lam Tử Thất đương nhiên sẽ rất vui.
Dù gì cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, Thẩm Hạ Lan đi thẳng đến sân bay đợi Lam Tử Thắt.
Ước chừng chưa đến một giờ đồng hồ, Lam Tử Thất đã đến thành phó B, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan liền ôm chằm lấy cô.
“Cậu thật sự là quý nhân của tớ! Nếu như có thể thành công thì tốt quá rồi. Không! Tớ nhất định phải thành công!”
Nhìn thấy sự kiên cường từ trong ánh mắt của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan vừa đau lòng lại vừa vui mừng.
*Đi thôi, đi thăm Lam Dũng trước đã, nói với thằng bé là cậu đến rồi, nếu như vậy trong lòng thằng bé cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều, sau đó đợi sau khi Lam Dũng phẫu thuật xong, ngày mai chúng ta liền đến gặp mặt vị nhạc sĩ thần thánh kia.”
“Được”
Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất lái xe về khách sạn.
Lúc Lam Dũng nhìn thấy Lam Tử Thất đương nhiên là rất vui mừng, đặc biệt lúc biết được Lam Tử Thất có khả năng trở thành một ngôi sao ca nhạc, thì lại càng vui mừng phấn khích hơn.
Thời gian trôi qua trong tiếng cười đùa vui vẻ của bọn họ.
Lúc Tiêu Niệm Vi đến, Thẩm Hạ Lan lập tức đứng lên.
“Cô đến rồi? Cô mau xem chân của cậu ấy, có thể làm phẫu thuật phục hồi không?”
Tiêu Niệm Vi bị Thẩm Hạ Lan kéo đến bên cạnh Lam Dũng.
Lam Dũng vừa nhìn thầy là một người phụ nữ, có chút xấu hổ, có điều đề có thể đứng lên, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trong mắt của Tiêu Niệm Vi lại không có khái niệm phân biệt nam nữ gì hết, sau khi làm một lượt kiểm tra cho Lam Dũng, trầm tư một lát nói: “Tôi có thể làm phẫu thuật cho cậu ấy, cũng có thể làm cho cậu ấy có thể đứng lên được, nhưng sẽ có một chút di chứng.”
“Di chứng là sao?”
Lam Tử Thắt vô cùng lo lắng.
Tiêu Niệm Vi nhìn qua Lam Tử Thắt, thấp giọng nói: “Xương của cậu ấy hoàn toàn vỡ rồi, là dạng vỡ vụn, tôi có thể dùng phương pháp phẫu thuật khiến cậu ấy có thể đứng lên, nhưng không thể đứng thẳng trong thời gian dài, hơn nữa hai chân sau này cũng không được dùng lực quá mạnh, hiểu ý tôi chứ?”
Lam Tử Thắt lập tức lắc đầu.
Thậm Hạ Lan ngược lại lại hiểu.
“Ý của cô là Lam Dũng có thể đứng dậy đi lại giống như người bình thường, nhưng không được quá lâu?”