“Tên này làm nghề gì? Tôi không muốn nhìn thấy tên này xuất hiện trong ngành của anh ta một lần nào nữa.
Câu nói này chắc chắn đã cắt đứt mọi con đường hành nghề của Trương Hằng Chi.
Trương Hành Chỉ hồi hận lúc đầu đã làm điều đó, muốn mở miệng cầu xin sự tha thứ, tuy nhiên đã bị người khác bịt miệng kéo đi.
Tiêu Niệm Vi đứng ở một bên xem kịch, sau đó mỉm cười nói với Thẩm Hạ Lan: “Như thế chẳng có chút đe dọa nào cả.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Niệm Vi, có chút khó tin nói: “Cô bảo con gái mình làm ầm ï lên như vậy sao?”
“Chuyện này có sao đâu? Vận Ninh rất mạnh đó, sẽ không thành ván đề.”
Tiêu Niệm Vi không quan tâm chút nào.
Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy có gì đó không hợp lý, nhưng cô lại nghĩ không ra chỗ không hợp lý đó nằm ở đâu.
“Nhưng cô nói thẳng với cậu Lương không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Tôi không có gì đề nói với anh ấy.”
Câu nói này của Tiêu Niệm Vi có chút lạnh nhạt, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nghe được bên trong đó có xen lẫn ý giận dỗi.
Đây là đang cãi nhau phải không?
Thẩm Hạ Lan không tiện xen vào chuyện tình cảm của người khác nên chỉ có thể mỉm cười, sau đó nói: “Cảm ơn cô, sau này nếu cô có chuyện gì thì cứ nói ra, tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.”
“Ừ, nghe nó cô đang định thành lập một công ty điện ảnh à2”
“Đúng là có ý tưởng này.”
Thẩm Hạ Lan không gạt Tiêu Niệm Vi.
“Tôi góp một chút.”
Tiêu Niệm Vi vừa nói vừa đưa cho Thẩm Hạ Lan một tắm thẻ ngân hàng.
“Chuyện này… cô không sợ tôi không điều hành nổi công ty à?”
“Làm sao có thế chứ? Diệp tổng là người đàn ông quyền lực nhất Hải Thành, có anh ấy bên cạnh thì sao cô có thể quản không được chứ?”
Tiêu Niệm Vi nói xong thì vỗ vai cô.
“Nếu cô có việc gì thì đi trước đi, tôi không tiễn cô.”
“Được, ngày mai tôi sẽ đợi cô nhé.”
Thẩm Hạ Lan cảm thầy mình rất có hứng thú với tính khí của cô gái tên Tiêu Niệm Vi này, thậm chí còn có chút khiến người khác ngưỡng mộ.
Cô ta sống rất cởi mở, tự do phóng khoáng, nhưng mà điều kiện trước tiên là người ta có là vốn liếng, riêng danh hiệu Quốc Tế Nhất Đao cũng có thể thu hút rất nhiều người rồi.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhận ra việc mình cần phải sống yên phận mới tốt.
Tiêu Niệm Vi nói rất đúng, bây giờ ở Hải Thành, mọi người đều biết cô là vợ của Diệp Ân Tuần, ngoài điều này ra, những người đó biết Thẩm Hạ Lan cô là ai đâu chứ?
Để sống hết mình, cô cần phải nỗ lực và cố gắng nhiều hơn nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cuộc sống cũng trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.
Cô mỉm cười, vẫy tay với bóng lưng của Tiêu Niệm Vi, sau đó nói với Phi đang đứng ở một bên: “Đi thôi, đi xem Ân Tuấn hỏi ra gì chưa.”
“Vâng, bà chủ.”
Phi đi theo Thẩm Hạ Lan rời khỏi bữa tiệc sinh nhật, sau đó dẫn cô đến một nhà máy bỏ hoang hẻo lánh.
Dễ nhận thấy nơi này đã được Diệp Ân Tuấn trưng dụng.
Khi Thẩm Hạ Lan gặp lại Hoàng Phi, toàn thân anh ta đều là vết thương.
Sau khi ở với Diệp Ân Tuấn lâu như vậy, cô chắc chắn biết rõ Diệp Ân Tuấn không phải thiện lành gi, cũng biết thủ đoạn của Diệp Ân Tuần, thầy nhiều rồi, đương nhiên cũng quen mắt mà cảm thầy bình thường.
Khi Hoàng Phi nhìn thầy Thẩm Hạ Lan, anh ta cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
“Sao cô biết tôi ở đây? Cô tới đây chỉ vì muốn bắt tôi à?”
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đừng tự cao như vậy, không đến mức tôi đến đây vì anh, chỉ là trùng hợp mà thôi. Tôi đến đây để dự tiệc sinh nhật con gái của cậu Lương, nhân tiện đi vệ sinh, nếu không phải vì anh gấp gáp muốn làm gì đó với người phụ nữ kia thì tôi thực sự không biết anh đang ở đây.”
Nghe những gì Thẩm Hạ Lan nói, Hoàng Phi sững sờ.
“Làm sao có thể chứ? Tôi đã kiểm tra phòng vệ sinh, không có ai ở đó.”
“Lỗ thông gió.” Thẩm Hạ Lan chỉ nói ba chữ này, Hoàng Phi liền hiểu.