“Có gì không thể nói sao?”
Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan có hơi không tốt.
Phi vội lắc đầu nói: “Có thể nói, nhưng sợ nói rồi cô tức giận.”
“Anh không nói tôi càng tức giận.”
Thẩm Hạ Lan bị sự đơn thuần của Phi chọc cười.
Phi ngại ngùng gãi gãi gáy nói: “Căn nhà của nhà họ Thẩm, không, chính là căn nhà của cô ở nhà họ Thẩm bị Thẩm Niệm Niệm bán rồi.”
“Bán rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan hỡi sững người.
Thẩm Niệm Niệm này thật sự khá to gan.
Cô đã nói đó là căn nhà của cô, để cô ta trả về, không ngờ động tác của cô ta lại nhanh như vậy.
“Người mua là ai?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan khiến Phi lần nữa khựng lại.
“Sao hả? Tôi không chọc nỗi sao?”
“Không phải, bà chủ, là vợ của cậu Lương một trong nhóm bốn cậu chủ Hải Thành ta mua.”
Lời của Phi khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững người.
Bốn cậu chủ của Hải Thành cô luôn biết ba người, một người là Diệp Ân Tuấn của nhà bọn họ, một người là thủ trưởng Trạm Dực của quân khu, một người là Tô Nam bác sĩ Tô, người còn lại rất ít nghe thấy người khác nhắc tới, nghe nói có sản nghiệp ở Hải Thành, nhưng vì một vài nguyên nhân đặc biệt, cậu tư không ở Hải Thành, người nhà của anh ta càng có chút thần bí.
Hiện nay căn nhà này vậy mà được vợ của cậu tư mua?
“Có thể liên lạc được không?”
“Không dễ liên lạc, nghe nói đối phương là Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi, người trên toàn thế giới xếp hàng đợi để cô ta làm phẫu thuật có rất nhiều, số điện thoại cá nhân của cô ta không ai biết, số điện thoại công chắc gọi cũng không ai nghe, chỉ tính người xếp hàng cũng phải sắp tới năm sau. Hơn nữa tôi nghe nói đối phương đã làm xong thủ tục rồi. Tiền Thẩm Niệm Niệm đã cầm rồi.”
Lời của Phi khiến Thẩm Hạ Lan hơi có buồn bực.
Động tác nhanh như vậy, mà đối phương lại không dễ tìm, phải làm sao đây?
Khoan đã! Đối phương là Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi?
Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên hưng phấn.
“Giúp tôi tra mợ Lương này, không, số điện thoại của bác sĩ Tiêu, tôi muốn gặp cô ta.”
Phi thấy dáng vẻ hưng phấn của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi nói: “Bà chủ, chuyện này tôi thật sự hết cách, có điều tôi có thể nhờ Diệp tổng hỏi cậu Lương, cậu Lương có lẽ sẽ biết số điện thoại cá nhân của vợ mình.”
Nghe Phi nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vội gật đầu, có điều Diệp Ân Tuấn mới vừa ngủ, cô không tiện đánh thức anh dậy.
“Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ nói với Ân Tuần, anh đi làm việc đi, đúng rồi, anh giúp tôi đi đăng ký một công ty điện ảnh và truyền hình, vấn đề tiền bạc thì trù bị số tiền ít nhất.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Phi khựng lại, có điều lập tức gật đầu đi làm.
Thầy Phi đi rồi, nghĩ tới đôi chân đó của Lam Dũng, trong lòng Thẩm Hạ Lan lần nữa dáy lên hy vọng.
Đều nói tay của Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi vô cùng khéo léo, cho dù là xương nát vụn cũng có thể nối xương của người ta lại. Cô trước đó luôn tìm kiếm người này, không ngờ lần này lớ ngớ vậy mà dính chút liên quan với cô ta.
Nếu như Tiêu Niệm Vi có thể làm phẫu thuật cho Lam Dũng, căn nhà đó cô tặng cô ta thì có làm sao?
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan rất hưng phần.
Có điều cô cũng không có đi quấy rầy giấc ngủ của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn trông cô cả đêm, lúc này chắc là lúc mệt mỏi nhất, cô phải đợi Diệp Ân Tuấn ngủ đủ rồi nói.
Trong lúc chờ đợi, Thẩm Hạ Lan mở máy tính ra, chỉnh sửa sắp xếp thiết kế tham gia cuộc thi của cô thành một file, sau đó gửi mail cho ban tổ chức cuộc thi, nói rõ mình lần này chủ động rút khỏi cuộc thi.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, trái tim của Thẩm Hạ Lan thật ra là có chút không nỡ và buồn bã, dù sao ngành thiết kế xe hơi này cô thật sự thích, nhưng nghĩ tới hai chị em Lam Tử Thất vì cô và nhà họ Diệp mà phải gánh chịu mọi người như hiện nay, nghĩ tới Lam Tử Thất một cô gái yếu đuối đang vật lộn vì chỉ phí của người thân, nghĩ tới độ sâu của nước trong giới giải trí, Thẩm Hạ Lan vẫn là điềm tĩnh đóng bản vẽ thiết kế lại.
Lam Tử Thất cần cô.
Không có thiết kế, cô còn có nhà họ Diệp, còn có nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu, nhưng Lam Tử Thất chỉ còn cô.