“Mẹ!”
Thẩm Hạ Lan giống như bị điện chạy về phía tầng hầm, những người xung quanh đang khống chế cô đều bị vật ngã xuống đất.
Hổ có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo.
“Mẹ!”
Sau khi Thẩm Hạ Lan chạy đến, đột nhiên ngã xuống, nhưng cô không quan tâm quá nhiều, bò dậy, tiếp tục chạy xuống hầm.
Diệp Tri Thu nhìn mọi thứ trước mặt, nắm lấy Thẩm Hạ Lan.
“Ông buông tôi ra! Diệp Tri Thu! Ông buông tôi ra!” Thẩm Hạ Lan điên cuồng khua tay. Diệp Tri Thu tức đến mức gần như phát điên.
“Tốt nhất bây giờ cô đừng chọc vào tôi, Thẩm Hạ Lan, mẹ cô hủy hoại tất cả của tôi, bà ấy đã hủy hoại Hoắc Chấn Phong!”
Nghe thấy Diệp Tri Thu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
“Ba tôi ở dưới hầm? Tại sao mấy ngày trước lúc tôi đi xuống không nhìn thấy ông ấy? Ông ấy gần tôi như vậy, tại sao tôi lại không phát hiện ra ba tôi? Tại sao mẹ tôi lại biết? Tại sao? Đã tìm thấy ba tôi, tại sao
không cho tôi biết? Tại sao không đưa ông ấy ra? Tại sao muốn cùng nhau ra đi như vậy? Hai người đi rồi, con phải làm sao đây? Mẹ!”
Thẩm Hạ Lan quỳ xuống đất. Ngọn lửa cháy hừng hực lên tận trời, chiếu sáng nửa khoảng trời.
Thẩm Hạ Lan biết Tiểu Ái sắp không xong rồi, biết mỗi ngày Tiểu Ái phải chịu sự đau đớn vô cùng lớn, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được sự thật Tiêu Ái cứ như vậy mà rời khỏi mình.
Cách đây không lâu bọn họ vẫn còn ngủ cùng nhau, cách đây không lâu bọn họ vẫn nói chuyện cùng nhau. Sao đột nhiên lại trở thành âm dương cách biệt chứ?
Diệp Tri Thu tức đến mức cả người run rẩy.
“Đáng ghét! Quả thực quá đáng ghét rồi!”
Diệp Tri Thu nghĩ đến quyển nhật ký mà Tiểu Ái vẫn mang theo bên người, đột nhiên hỏi Thẩm Hạ Lan một câu.
“Quyển nhật ký của mẹ cô đâu?”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều là sự bị thương, lúc nghe thấy ông ta hỏi như vậy, theo bản năng nói: “Mẹ tôi vẫn luôn mang theo bên người, thứ ông muốn bây giờ đã chôn vùi cùng với mẹ tôi trong biển lửa rồi. Diệp Tri Thu, ông tính toán lâu như vậy, có nghĩ đến sẽ có một ngày như này không?”
“Đáng ghét!”
Ông ta tát một phát lên mặt Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan lảo đảo, cả người ngã xuống đất. Trái tim của cô rất đau.
Mẹ cứ như vậy mà rời đi, một chữ cũng không để lại, rời đi cùng ba rồi. Đối với mẹ mà nói có lẽ là kết cục tốt nhất, nhưng đối với cô mà nói, điều này thật sự khiến cô có chút khó chấp nhận được.
Diệp Tri Thu lại không quan tâm đến tâm trạng của Thẩm Hạ Lan như thế nào, hổn hển nói: “Mau dập lửa cho tôi! Nhanh lên!”
Nhưng cho dù đám người Hổ cố gắng như thế nào, ngọn lửa cháy lên tận trời này vẫn cứ tiếp tục.
Bên phía Diệp Ân Tuấn tìm rất lâu ở những nơi xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy Thẩm Hạ Lan, đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Minh Triết.
“Lão Diệp, có một hòn đảo nhỏ phát hiện ra hỏa hoạn, mẹ có khi nào ở đó không?”
“Gửi địa chỉ cho ba”
Diệp Ân Tuấn xem địa chỉ mà Diệp Minh Triết gửi đến, vội vàng kêu người đi lái máy bay trực thăng.
Diệp Tri Thu thấy ngọn lửa không thể khống chế được, vội vàng túm lấy Thẩm Hạ Lan: “Mau đi chuẩn bị máy bay trực thăng để sơ tán. Vũ Kha đầu? Đưa cả Vũ Kha đi theo! Những người khác tạm thời không cần quan tâm”
Đúng lúc này, Hổ đột nhiên nói: “Thủ lĩnh, Vu Linh lại chạy thoát rồi”
“Người phụ nữ đáng ghét này? Trước tiên không cần quan tâm đến bà ta, đưa Vũ Kha và Thẩm Hạ Lan theo, chúng ta cùng rời đi.”
Ông ta biết rõ hơn bất kỳ ai, nguy hại mà ngọn lửa lớn cháy đến tận trời này mang lại lớn đến mức nào. Diệp Ân Tuấn không phải là đứa ngốc, lửa lớn như vậy, bọn họ không điều tra ra mới là lạ. Thẩm Hạ Lan dường như cũng nghĩ đến điều này.
Tiêu Ai có thể không màng đến an nguy của bản thân mà tự sát, có lẽ cũng muốn chỉ dẫn cho Diệp Ân Tuấn.
Mẹ chết thảm như vậy, Thẩm Hạ Lan sao có thể để cho Diệp Tri Thu được như ý nguyện chứ? Cô đột nhiên vùng khỏi sự khống chế của Diệp Tri Thu, quay người chạy về phía sảnh chính. Mạnh Vũ Kha là điểm yếu của Diệp Tri Thu, chỉ cần khống chế được Mạnh Vũ Kha, tất cả sẽ dễ hơn. Thẩm Hạ Lan lại bị suy nghĩ như vậy thúc đẩy, nhanh chóng chạy về phía sảnh chính, nhưng không ngờ phía sau đột nhiên vang lên tiếng súng.
Diệp Tri Thu lại có súng. Thẩm Hạ Lan trốn được phát thứ nhất, nhưng không trốn qua được phát thứ hai.
Sự đau đớn dữ dội khiến cô suýt nữa ngất xỉu, nhưng cô vẫn lăn trên đất, tìm cái che chắn, sau đó vội vàng chạy vào sảnh chính.
Máu thấm vào ống quần cô, khiến cô có chút bất tiện khi di chuyển. Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Mạnh Kha Vũ đang lo lắng chạy từ trong sảnh chính ra.
“Tri Thu, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bảo vệ Vũ Kha!”
Khuôn mặt của Diệp Tri Thu đột nhiên trở nên tái nhợt.
Ông ta muốn chạy về phía Mạnh Vũ Kha, nhưng không ngờ Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhảy ra, trực tiếp bóp lấy cổ Mạnh Vũ Kha.
“Đừng qua đây? Diệp Tri Thu, ông còn tin thêm một bước nữa, tôi sẽ đưa theo Mạnh Vũ Kha của ông cùng nhảy xuống biển, đến lúc đó hai người bọn tôi sẽ không ai có thể sống được, trước khi chết tôi còn có thể kéo theo một người chịu tội thay, rất đáng giá!”
Vẻ mặt của Thẩm Hạ Lan lúc này vô cùng đáng sợ, máu tươi khiến cô gần như ngất đi, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng. . Truyện Sủng
Mạnh Vũ Kha có chút sững sờ đối với chuyện đột nhiên xảy ra này.
“Cô Thẩm, cô đang làm gì vậy? Tri Thu không phải là chú hai của cô sao? Sao cô.”
“Mạnh Vũ Kha, bà cũng được xem như là hồng nhan hoại thủy, trước đây tôi còn đồng cảm với bà, đau lòng cho bà, nhưng bây giờ tôi rất hận lòng tốt của mình. Nếu như không phải vì bà, mẹ tôi cũng sẽ không chết, nếu như không phải vì bà, ba tôi mất hơn 20 năm vẫn không thể mồ yên mả đẹp. Nếu như không phải vì bà, gia đình chúng tôi cũng sẽ không long trời nở đất. Tôi biết, bà vô tội, bà đơn thuần, cái gì bà cũng không biết, nhưng chính vì bà như vậy mới khiến Diệp Tri Thu làm ra những chuyện nhẫn tâm nhất trên đời này. Bà là nguyên nhân của tất cả bệnh dịch tả này. Nếu như có thể, tôi thật sự muốn mang theo bà từ đây nhảy xuống. Bà chết rồi, tất cả mọi người đều sẽ được giải thoát!”
Từng câu từng chữ của Thẩm Hạ Lan giống như một con dao đâm vào trái tim của Mạnh Vũ Kha. Bà ta thật sự không biết một cái gì sao? Không!
Bà ta chỉ giả vờ là bản thân mình không biết gì mà thôi.
Bà ta chẳng qua cũng là một người phụ nữ, là một người phụ nữ bình thường, bà ta cũng muốn cùng với người đàn ông mà mình yêu sống đến đầu bạc răng long, muốn sinh con dưỡng cái cho ông ấy, nhưng cơ thể của bà ta không cho phép.
Diệp Tri Thu ở bên ngoài làm những gì từ trước đến nay sẽ không nói với bà ta, nhưng Mạnh Vũ Kha không phải là cái gì cũng không biết.
Những nhà khoa học ra ra vào vào để xét nghiệm máu cho bà ta, nghiên cứu số liệu hết lần này đến lần khác, Mạnh Vũ Kha biết, Diệp Tri Thu đang cố gắng vì căn bệnh của bà ta, chỉ là bà ta không ngờ tội ác trong đó lại nhiều như vậy, đến khi Thẩm Hạ Lan và Tiểu Ái bị đưa lên đảo.
Hòn đảo nhỏ này là chốn bồng lai tiên cảnh của Mạnh Vũ Kha và Diệp Tri Thu, Vu Linh mất tích không lý do khiến bà ta tìm rất lâu, nhưng Diệp Tri Thu vẫn luôn nói là Vu Linh lấy chồng ở ngoài đảo. Bà ta không có cách nào tin tưởng, nhưng lại ép mình tin tưởng, có lẽ chỉ có như vậy, bà ta mới có thể tiếp tục kiên trì yêu Diệp Tri Thu.
Bây giờ nghe Thẩm Hạ Lan nói tất cả mọi chuyện, Mạnh Vũ Kha biết, mình không có thể lừa dối bản thân, lừa dối người khác được nữa.
Diệp Tri Thu nhìn bộ dạng run rẩy sắp ngã của Mạnh Vũ Kha, đau lòng đến mức sắp phát điên rồi.
“Thẩm Hạ Lan, cô thả Vũ Kha ra, tôi có thể để cô đi, cô đừng làm hại bà ấy!”
“Đừng làm hại bà ta? Lúc ông làm hại chồng tôi, ông đã từng nghĩ đến từng hại anh ấy chưa? Ông nuôi Mạnh Vũ Kha thành một công chúa không màng thế sự, bà ta có biết tất cả những việc mà ông làm bên ngoài không?”
Thẩm Hạ Lan không ngừng rơi nước mắt.
Trong một đêm, mẹ của cô chôn vùi trong biển lửa, ba cô cũng không còn cơ hội để gặp, đời này của cô thật sự cũng không có cơ hội nào đi gặp ba mẹ nữa rồi.
Cô đã trở thành trẻ mồ côi rồi!
Một đứa trẻ mồ côi thật sự! Trái tim của Thẩm Hạ Lan vô cùng đau đớn.
Dường như Diệp Tri Thu nhìn ra sự điên cuồng của Thẩm Hạ Lan, ông ta vội vàng nói: “Cô đừng nói, cô không được nói!”
“Ông sợ cái gì? Ông sợ sau khi Mạnh Vũ Kha biết cách làm của ông sẽ không yêu ông nữa sao? Diệp Tri Thu, ông luôn muốn đem những thứ tốt nhất bày ra trước mặt Mạnh Vũ Kha, nhưng ông thật sự trong sạch sao? Ông là người tốt sao? Bây giờ ông hãy nói cho Mạnh Vũ Kha biết, tôi là cháu dâu của ông sao? Vậy sao?”
Cơ thể của Mạnh Vũ Kha run rẩy dữ dội.
“Cô Thẩm, cô có ý gì? Cô không phải là cháu dâu của ông ấy, cô còn có thể là ai?”
“Vũ Kha, em đừng nghe cô ta nói linh tinh, bây giờ cô ta điên rồi, cô ta chính là một con chó điên, em không thể nghe những lời cô ta nói!”
“Anh im miệng!”
Mạnh Vũ Kha đột nhiên hét lên một tiếng. Bà ta nhìn Diệp Tri Thu, nhìn người đàn ông mà mình yêu cả cuộc đời này, đột nhiên có chút đau lòng.
“Anh để cô ấy nói. Tri Thu, thứ em muốn là toàn bộ sự thật, tất cả mọi thứ về anh, em không muốn sống trong truyện cổ tích, em muốn biết tất cả. Anh không được ngăn cản cô ấy nói”
Mặc dù Mạnh Vũ Kha yếu đuối, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.
Diệp Tri Thu lảo đảo, lắc đầu nói: “Không, đừng nghe, Vũ Kha, chúng ta đang sống rất tốt, em không cần biết những chuyện này.”
“Không cần? Nếu như thật sự không cần, cô Thẩm sẽ không nói em là hồng nhan hoạt thủy, anh biết mà, cả đời này chuyện em muốn làm nhất chính là sống cùng với anh, nhưng em không muốn tất cả những thứ | này đều được xây dựng từ sự đau khổ của người khác.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Mạnh Vũ Kha nói như vậy, đột nhiên bật cười.
“Không hi vọng xây dựng trên sự đau khổ của người khác, thứ Diệp Tri Thu đem đến cho người khác không chỉ là đau khổ, còn có vợ con li tán, còn có mạng người”
“Thẩm Hạ Lan, cô còn nói nữa có tin tôi một phát bắn chết cô không?” Diệp Tri Thu cầm súng lên nhắm vào đầu của Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan bây giờ không hề sợ hãi. Cô cười khẩy nói: “Đến đi, ông giết chết tôi đi! Ngay cả con trai ruột của mình mà ông còn ra tay được,
một đứa con dâu như tôi thì tính là cái gì?”
Câu nói này khiến Mạnh Vũ Kha suýt nữa đứng không vững.
“Con trai ruột? Chuyện gì thế? Tri Thu, anh lại có con trai?” Mạnh Vũ Kha đôi mắt đẫm lệ nhìn Diệp Tri Thu. Cảm giác bị người mình yêu lừa dối khiến bà ta đột nhiên có chút không thể chịu đựng được. Trái tim của Diệp Tri Thu sắp đau đến chết rồi.
“Vũ Kha, em đừng nghe cô ta nói linh tinh, anh không có, anh không xảy ra quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào, anh thật sự không có!”
“Không có sao? Nếu như không có, A Tử đến như thế nào? Ông có dám nói với Mạnh Vũ Kha, người bạn thân nhất của bà ta, Vu Linh mấy năm nay bị ông hành hạ như thế nào không? Bị ông lấy ra làm công cụ thử thuốc và kho máu di động cho Mạnh Vũ Kha như thế nào không? Ông có dám nói cho bà ta biết chuyện vui Linh sinh cho ông một đứa con gái, ông sợ Vụ Linh không nghe lời ông, ngày thứ hai đứa bé được sinh ra ông đã ném cô ấy vào trại trẻ mồ côi không? Ông có dám nói với bà ta, vì để khống chế Vu Linh, ông lấy con gái ruột để uy hiếp bà ấy không? Chuyện ông dùng người mẹ đã từng bị hành hạ đến mức mình đầy thương
tích của cô ấy để khống chế A Tử? Ông có dám không?”
Mỗi một câu Thẩm Hạ Lan nói ra, đôi mắt của Mạnh Vũ Kha lại mở to hơn một chút, cuối cùng bà ta quỳ xuống đất, không dám tin nhìn Diệp Tri Thu, giống như đang nhìn một người xa lạ.