Cả đời?
Thẩm Hạ Lan bị câu này làm cho sửng sốt.
“Bà và Diệp Tri Thu đã sớm gặp nhau?”
“Phải, quen nhau hơn 20 năm rồi. Nếu không phải gặp anh ấy thì có lẽ tôi đã ra đi từ lâu rồi. Bao nhiêu năm rồi anh ấy vẫn luôn đối xử với tôi như ban đầu, thậm chí vì tôi không kết hôn, không sinh con. Tôi thực sự rất hỗ thẹn với anh ấy. “
Người phụ nữ khi nói điều này vô cùng bi thương, cả hơi thở của cả ngôi nhà cũng trở nên bi thương.
Thẩm Hạ Lan hơi dừng lại hỏi: “Cha mẹ ông ta đồng ý để ông ta làm việc này?”
“Cha mẹ của anh ấy? Chẳng phải Tri Thu cũng giống như tôi, một kẻ bị ruồng bỏ sao? Tôi bị cha mẹ bỏ rơi vì lý do này. Tôi thậm chí còn không biết cha mẹ mình là ai. Tôi đã gặp anh ấy trong cô nhi viện.”
“Anh ấy đền cô nhi viện để giúp đỡ một số trẻ mồ côi. Tôi tình cờ gặp anh ấy. Tôi bị mọi người bắt nạt, lúc chỉ còn một hơi tàn. Anh ấy đã cứu tôi. Nếu không có sự xuất hiện của anh ấy, có lẽ tôi thực sự đã chết rồi.”
Người phụ nữ nói, từ dưới gối lấy ra một thứ gì đó, đưa cho Thẩm Hạ Lan.
Bà cười có chút hạnh phúc.
“Cô xem, anh ấy tặng tôi đó. Lúc đó tôi không biết mình có thể kéo ra thứ âm nhạc hay như vậy. Chính anh ấy đã nói với tôi rằng, chỉ cần tôi thích, chỉ cần tôi muốn là được. tôi có thể kéo ra thứ âm nhạc hay nhất trên đời. Tôi tin lời anh ấy nói, tôi không ngừng tập luyện kéo đàn, hôm nay cuối cùng cũng ngừng được một chút rồi, tôi biết tôi còn nhiều thiếu sót, cô có thể giúp tôi chỉ ra không? Nhiều năm vậy rồi, cô là người ngoài đầu tiên đứng đây. Tôi nghĩ cô và Tri Thu là bạn bè? Cũng không đúng, Tri Thu lớn tuổi thế rồi, có thể làm cha cô được, hai người có quan hệ gì?
Người phụ nữ nói đến cuối cùng, những ngón tay của bà ấy đang xoắn chặt chăn bông, có thể thấy rằng bà ấy đang rất lo lắng và quan tâm đến nó.
Bà ấy yêu Diệp Tri Thu.
Sau khi Thẩm Hạ Lan xác nhận việc này xong, cô nhanh chóng nói: “Tôi và ông ấy là quan hệ họ hàng.”
“Họ hàng?”
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn lên.
“Đúng, ông ấy là chú hai của chồng tôi, tôi nên gọi ông ấy là chú hai.”
Thẩm Hạ Lan nhìn vào đôi mắt trong sáng như trẻ thơ của người phụ nữ, rốt cuộc không đành lòng nói ra sự thật.
“Thì ra là như vậy. Tri Thư tìm người thân sao? Anh ấy cũng không nói cho tôi biết. Tôi cứ nghĩ, cứ nghĩ…
“Bà nghĩ tôi là người phụ nữ của ông ta?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến người phụ nữ đỏ mặt xấu hỗ.
“Tôi thật không biết xáu hỗ phải không? Tôi không thể sinh con cho anh áy. Tôi thậm chí không thể làm được những gì một người phụ nữ nên làm. Mỗi lần anh ấy nhìn đều khát vọng mà không làm gì được, tôi biết, rằng một người phụ nữ như tôi là điều không nên sống trên đời, chứ đừng nói chỉ đến khao khát yêu thương, nhưng chỉ là tôi không thể kiểm soát được bản thân, tôi biết mình không xứng đáng với anh ấy, tôi không nên cản trở anh ấy, nhưng nếu anh ấy không tồn tạ trong cuộc sống của tôi, tôi nghĩ tôi sẽ điên mất Thẩm Hạ Lan lại sững sờ.
“Bà không thể làm những gì người phụ nữ khác làm được là cái gì?”
Người phụ nữ xấu hỗ cúi đầu, lại cười khổ nói: “Tôi không thể ngủ với đàn ông.”
“Cái gì?”
“Đó là sự thật, một khi tôi quan hệ với một người đàn ông nào, người đàn ông đó sẽ chết, anh ta sẽ chết rất thảm thương, thất khiếu chảy máu đến chết, đó là lý do tại sao họ nói tôi là một con quái vật. Có lẽ tôi thực sự là quái vật.”
Người phụ nữ quay mặt đi, giọt lệ nơi khóe mắt chói mắt lạ thường.
Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Tại sao người phụ nữ này nghe ra lai không giống khiếm khuyết di truyền, mà lại giống như trúng độc?
Nhưng cô không phải là bác sĩ, không thể xác định được vấn đề này.
Cô nói nhỏ: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, Diệp Tri Thu 20 năm nay vẫn đối xử với bà thế này sao?”
“Phải, anh ấy từ nhỏ đã giữ cho tôi sống, tôi cũng vui vẻ sống như thế này, tôi cái gì cũng không biết, nhưng Tri Thu không muốn tôi bị thế giới làm ô nhiễm, cho nên tôi đơn giản là một con chim hoàng yến anh ấy nuôi cũng không sao cả. Chẳng qua dường như thậm chí đến một con chim hoàng yến tôi cũng không đủ tiêu chuẩn để trở thành. “
Lời nói của người phụ nữ mang theo một tia cô đơn.
Thẩm Hạ Lan không biết nói gì.
Cô vẫn luôn cho rằng Diệp Tri Thu là một tên ác ma, đi học di truyền học là vì tham vọng của bản thân, hiện tại cô lại nghĩ, chẳng lẽ tất cả những gì Diệp Tri Thu làm đều là vì người phụ nữ này?
Có thể không?
Liệu một người tàn nhẫn và nhẫn tâm, tàn nhẫn với gia đình mình, lại thực sự muốn đối đầu với cả thế giới vì một người phụ nữ như vậy hay sao?
Nếu là thèm muốn thân thể của bà ấy, Thẩm Hạ Lan có thể hiểu được, nhưng người phụ nữ này nói rằng bọn họ đến chuyện căn bản nhất cũng ngủ không được, Thẩm Hạ Lan thật sự rất kinh ngạc.
Tình yêu tỉnh thần?
Diệp Tri Thu cũng làm được sao?
Thẩm Hạ Lan không biết nên diễn đạt suy nghĩ hiện tại của mình như thế nào, nhưng cô vẫn nhẹ giọng nói: “Chúng ta nói về âm nhạc đi.”
“Được.”
Vừa nhắc tới chuyện này, ánh mắt của bà ấy lập tức ánh một tia sáng, giống như ngôi sao lộng lẫy nhất trên bầu trời, thu hút mọi ánh nhìn.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều cảm thấy, có lẽ Diệp Tri Thu thật sự yêu người phụ nữ này.
“Bà tên là gì?”
“Tôi tên Mạnh Vũ Kha.”
“Tôi tên là Thẩm Hạ Lan.”
Thẩm Hạ Lan tự giới thiệu bản thân, đồng thời cũng nhớ kỹ tên của Mạnh Vũ Kha.
Hai người bắt đầu thảo luận về cây đàn violin này.
Cô vốn tưởng rằng Mạnh Vũ Kha là tự học, có lẽ sẽ không có nhiều tiếng nói chung, không ngờ người phụ nữ này lại có trình độ âm nhạc cao như vậy.
Hai người trò chuyện đến giờ ăn tối.
Diệp Tri Thu không biết đã đến từ lúc nào, anh ta lâu rồi không thấy Mạnh Vũ Kha cao hứng như vậy.
Trong mắt bà ấy dường như có sự say mê, vẻ mặt bà ấy nói chuyện với Thẩm Hạ Lan cũng vô cùng phần khích và vui mừng.
Diệp Tri Thu nhìn Mạnh Vũ Kha trước mặt, đáy mắt chợt ẩm ướt.
Cho đến khi Mạnh Vũ Kha ho khan Diệp Tri Thu mới mở miệng.
“Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.”
Giọng nói nhỏ nhẹ như nước, Thẩm Hạ Lan bị ông ta làm cho sửng sốt.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tận mắt nghe thấy, cô sẽ không bao giờ tin người này chính là Diệp Tri Thu.
Khi Mạnh Vũ Kha nhìn thấy Diệp Tri Thu thì vui vẻ cười nói.
Trong mắt bà chỉ có Diệp Tri Thu.
Thẩm Hạ Lan như người ngoài xông vào mặt trận của người khác, lúng túng một hồi.
“Tôi đi ăn cơm trước, hai người nói chuyện.”
“Ăn cùng nhau đi.”
Mạnh Vũ Kha rất thích Thẩm Hạ Lan, nhanh chóng khoác tay cô.
Diệp Tri Thu khẽ cau mày, nhưng đã sớm buông lỏng ra.
“Vũ Kha, Hạ Lan còn có chuyện khác, sau này anh cho cô ấy đến đây với em mỗi ngày được không?
Nhưng em phải nghỉ ngơi hợp lý, thân thể em không thể vất vả như vậy được.”
“Em không sao.”
Mạnh Vũ Kha cười nhạt.
Diệp Tri Thu bước tới, ôm bà vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Em đừng không coi trọng sức khỏe của mình, em biết mà, anh sẽ đau lòng.”
“Được, được rồi, em biết rồi, bao nhiêu đó tuổi rồi, còn như thế này, không sợ cháu dâu anh chê cười sao.
Diệp Tri Thu hơi sửng sốt trước lời nói của Mạnh Vũ Kha.
“Cháu dâu?”
“Đúng vậy, Hạ Lan không phải là cháu dâu của anh sao?”
Ánh mắt tin tưởng của Mạnh Vũ Kha khiến Diệp Tri Thu có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Ông ta liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan không có biểu thị gì khác, liền nói nhỏ: “Phải, cô ấy là cháu dâu của anh.”
“Cháu trai của anh cũng ở đây sao? Tri Thu, thật vui khi anh có thể tìm được người thân của mình. Em rất mừng cho anh. Anh đừng vì em mà cãi nhau với bọn họ được không? Cứ thế này em sẽ rất buồn.”
“Đừng nói chuyện đó nữa, tại sao anh lại cãi nhau bọn họ chứ? Cháu trai của anh có chuyện không thể đến. Chỉ có cháu dâu tới ở vài ngày. Anh sẽ từ từ nói cho em biết sau được không, em uống thuốc trước được không? “
Diệp Tri Thu vừa nói, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của một người hầu.
“Thưa bà, đã đến giờ uống thuốc.”
Thẩm Hạ Lan biết, mình cũng nên đi rồi.
Cô cười nói với Mạnh Vũ Kha: “Vũ Kha, tôi đi ra ngoài trước, ngày mai tôi cùng cô thảo luận đàn violin nha.
“Chiều nay không được sao?”
Mạnh Vũ Kha trong mắt hiện lên sự chờ mong.
Thẩm Hạ Lan thầy Diệp Tri Thu trong mắt lóe lên vẻ đau khổ không chịu nỗi, cô ta thì thào nói: “Buổi chiều tôi có việc.”
“Vậy à, vậy được rồi.” . Đam Mỹ Hay
Mạnh Vũ Kha tuy có chút thất vọng nhưng vẫn rất vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan bước ra khỏi sảnh chính, nhìn thấy Tiêu Ái đang đợi ở bên ngoài.
Tiêu Ái nhìn cô rất lo lắng hỏi: “Con không sao chứ? Người phụ nữ bên trong làm khó con không?”
“Không, mẹ, có lẽ con biết tại sao Diệp Tri Thu cả đời này đều đắm chìm trong nghiên cứu di truyền rồi.”
” Cái gì?”
Tiêu Ái có chút không hiểu, nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Không có chuyện gì, đi thôi, chúng ta trở về ăn cơm đi.”
Lúc Thẩm Hạ Lan và Tiêu Ái trở lại sảnh phụ, đã có người chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi dọn ra.
“Cô Thẩm, thủ lĩnh dặn dò với tôi rằng chúng tôi, sau này sẽ phụ trách một ngày ba bữa của cô. Ở đây còn có những ca khúc mà bà chủ viết những năm nay, thủ lĩnh bảo chúng tôi cầm đến cho cô xem.”
Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày cầm bản nhạc trong tay.
“Diệp Tri Thu thật sự không coi tôi như người ngoài, tôi lúc nào thì nói muốn xem bản nhạc của Mạnh Vũ Kha chứ?”
Thẩm Hạ Lan có cảm tình với Mạnh Vũ Kha, nhưng không muốn bị Diệp Tri Thu dắt mũi.
Lúc trước không biết điểm yếu của Diệp Tri Thu thì thôi, nhưng bây giờ cô đã biết, làm sao còn có thể để Diệp Tri Thu quyết định hết mọi việc được?
Nhìn thấy câu hỏi của Thẩm Hạ Lan, người hầu sững sờ. ‘ “Cô Thẩm, cái này…”
“Quay lại nói cho Diệp Tri Thu biết, muốn tôi làm gì cho ông ta, thái độ tốt hơn hết là tốt với tôi một chút, trước hết, tôi cần một chiếc điện thoại di động có thể gọi ra bên ngoài, nếu ông ta đồng ý, đừng nói là bản nhạc, cho dù có muốn tôi viết nhạc tôi cũng vui lòng. “
Lời nói của Thẩm Hạ Lan có chút làm khó người hầu, nhưng cũng bước nhanh ra ngoài.
Tiêu Ái nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nắm chắc như vậy, biết Thẩm Hạ Lan có ý riêng, bà ta không biết từ đâu lấy ra một cái cài tóc bằng bạc, sau đó liền thử canh cùng đồ ăn.
Thẩm Hạ Lan lập tức cười nói.
“Mẹ, mẹ nghĩ y như người cổ đại thế, còn lấy kim bạc thử độc?”
“Cần thận chút không sai đâu, hơn nữa con cũng mang thái rồi.”
“Thử bằng kim bạc cũng có một số độc không thể tìm ra, chúng ta hoặc là tự mình nấu rồi ăn, nhưng nguyên liệu cũng do Diệp Tri Thu cung cấp, cũng không tránh được, hoặc là chúng ta cứ ăn đại đi, mặc kệ có độc hay không.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến lông mày Tiêu Ái nhíu chặt.
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác?”
Tiêu Ái không thích cảm giác bị nắm lấy cỗ họng, cô biết Thẩm Hạ Lan cũng không thích, nhưng bây giờ còn có cách nào khác để thay đổi chuyện này đâu?