“Diệp Tử, cái con nhỏ khốn nạn này! Tao là ba của mày, mày lại trơ mắt nhìn người khác đối xử với ba của mày như thế, mày không sợ thiên lôi đánh mày hả?”
Diệp Tri Thu tức giận mắng chửi, nhưng mà Tử lại thờ ơ.
Tình cảm ba con của cô ta đối với Diệp Tri Thu đã không còn lại bao nhiêu, hiện tại bởi vì liên quan tới Triệu Ninh, cô ta càng không có ý định nhúng tay vào.
Cô ta nhìn Lam Thần, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Lam Thần nhìn cô ta, cũng không nói cái gì, trực tiếp khởi động xe chạy khỏi.
Diệp Tri Thu bị quẹt một cái lão đảo ngồi xuống đất, sau đó bị Triệu Ninh đuổi theo ở đằng sau khống chế được.
“Diệp Tri Thu, ông còn muốn đi đâu nữa?”
Không phải là lúc nãy Triệu Ninh không nhìn thấy cảnh tượng đó, anh ta thật sự rất sợ Tử sẽ làm ra chuyện gì, dù sao thì đó là người phụ nữ mà anh ta yêu nhất. Nhưng mà nếu như một khi Tử làm chuyện gì, Triệu Ninh biết là mình không có cách nào có thể sống cùng với Tử như trước kia.
Cũng may là Tử không làm cái gì.
Trong lòng của anh ta cảm thấy may mắn, nhưng mà cũng đau lòng, không ai có thể hiểu rõ tâm trạng của Tử hơn anh ta.
Diệp Tri Thu chửi ầm lên.
“Cái tên tiểu nhân hèn hạ này, mày đã ném cái gì vào mắt của tao?”
“Bột vôi.”
Triệu Ninh không giấu giếm, cười lạnh nói: “Muốn nói hèn hạ thì không phải là chẳng có ai so sánh được với ông à? Diệp Tri Thu, ông đã về nước, vậy thì cứ ở lại đây luôn đi, đúng lúc ở đây có người chuẩn bị đồ ăn cho ông, ông cứ ăn uống thật tốt là được rồi, nửa đời sau cứ vượt qua ở trong ngục đi.”
Diệp Tri Thu còn muốn tiếp tục phản kháng, nhưng mà lại bị Triệu Ninh vặn tay đau muốn chết.
“Tao không cam lòng, một người có danh tiếng như tao mà lại bị hủy hoại vào trong tay của một đứa không có thanh danh như mày, tao không cam lòng!”
Diệp Tri Thu vô cùng tức tối.
Triệu Ninh lại cười lạnh: “Là bởi vì ông quá quan tâm đến con trai cưng của ông, đáng tiếc là Diệp Phong đã bị Diệp tổng đưa vào tù, làm sao có thể thả ra được chứ?”
“Nhưng mà rõ ràng tao đã nhìn thấy mày cướp ngục đưa người ra ngoài.”
“Đúng vậy, không làm như thế thì sao có thể để ông thả lỏng cảnh giác, không làm như thế sao có thể có khả năng bắt kẻ đầu tiêu lớn nhất ở nước ngoài là ông đây chứ. Còn có một chuyện tôi phải nói cho ông biết, Diệp tổng của chúng tôi đã đi đến sở nghiên cứu của ông, chắc có lẽ là sẽ nhanh chóng có tin tức truyền về thôi, những chuyên viên khoa học kỹ thuật bị ông bắt giữ cũng sẽ được giải cứu đưa về nước. Diệp Tri Thu, ngày tàn của ông đã đến rồi.”
Lời nói của Triệu Ninh lại mang đến đả kích rất lớn cho Diệp Tri Thu.
“Mày nói tào lao, vị trí sở nghiên cứu của tao rất bí ẩn, không có người nào biết đến.”
Nói đến đây, Diệp Tri Thu đột nhiên dừng lại.
Thật sự không có ai biết à?
Lúc trước là ai đã bao vây sở nghiên cứu của ông ta? Ép buộc ông ta không thể không rút đơn tố cáo Diệp Ân Tuấn?
Dường như là Diệp Tri Thu đã nghĩ ra cái gì đó.
“Là Thẩm Hạ Lan! Thẩm Hạ Lan đã bán đứng tao, có đúng không hả? Người phụ nữ này quả thật quá đáng chết.”
Triệu Ninh không thèm giải thích câu hỏi của Diệp Tri Thu, anh ta cảm thấy là không cần thiết.
Anh ta trực tiếp mang Diệp Tri Thu giao cho cục cảnh sát.
Hành động lần này hết sức nhanh chóng, thậm chí còn vô cùng bí ẩn, lúc Triệu Ninh dẫn theo vệ sĩ nhà họ Diệp trở về nhà tổ nhà họ Diệp, Tử đang ngồi ở trên ghế sa lông, tâm trạng có chút hốt hoảng.
“Em vẫn ổn chứ?”
Giọng nói của Triệu Ninh vang lên.
Tử nhanh chóng quay đầu lại, lúc nhìn thấy Triệu Ninh thì đột nhiên lại muốn khóc.
“Em xin lỗi, em..."
“Đừng nói nữa, đều đã qua hết rồi.”
Triệu Ninh biết là Tử muốn nói cái gì, anh ta ôm Tử, ôm cô ta thật chặt rồi nói: “Có phải là em muốn hù chết anh không vậy hả, em có biết lúc biết em bị Diệp Tri Thu mang đi, trong lòng của anh có cảm giác gì? Cái người phụ nữ này, bây giờ em có biết là em đã sắp làm mẹ rồi không hả?”
“Cái gì?”
Tử giật mình.
Triệu Ninh nhìn thấy lúc này cô ta giống như là một đứa nhỏ, không thể nhịn cười.
“Em đã có con của chúng ta, chị dâu nói để em nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi sau khi chuyện của Diệp Tri Thu kết thúc, chúng ta lại từ từ cầu xin sự tha thứ của Diệp tổng.”
Tử lập tức khóc lên.
“Anh thật là xấu xa, anh làm cái gì cũng không nói cho em biết.”
“Em làm cái gì cũng đâu có nói cho anh biết đâu? Chuyện em làm việc cho Diệp Tri Thu, tại sao lại không nói với anh một tiếng? Em có biết lúc mà anh biết em là con gái của ông ta thì anh có tâm trạng như thế nào không? Tử, anh thật sự không muốn mất đi em, nhưng mà anh cũng sẽ không bỏ qua cho Diệp Tri Thu, trên người của ông ta mang mạng sống của em trai và mẹ anh, anh không thể bỏ qua..."
Trong mắt của Triệu Ninh có nước mắt, nhưng mà Tử lại không nói cái gì.
Cô ta nhẹ gật đầu rồi nói: “Em biết rồi, em cũng sẽ không cầu tình vì ông ta đâu, ông ta cũng đã nhốt mẹ của em. Diệp tổng ra nước ngoài rồi hả, sẽ dẫn những người đó về nước có đúng không?”
“Đúng vậy, Diệp tổng sẽ đưa tất cả bọn họ về đây.”
Triệu Ninh an ủi Tử.
Hai người lại nói với nhau mấy câu, Tử mới thấp giọng nói: “Chị dâu mà anh gọi là mợ chủ hả?”
“Đúng vậy, hiện tại mọi người đều biết thân phận của em rồi, cho nên mợ chủ nói cứ trực tiếp gọi cô ấy chị dâu là được, hơn nữa cô ấy còn nói nhân khẩu của nhà họ Diệp rất ít, cũng đừng có nói chuyện quy củ làm gì."
Nghe thấy Triệu Ninh nói như vậy, Tử ngơ ngác.
“So sánh với chị dâu, lòng dạ của em thật sự quá hẹp hòi.”
“Em nghe lời Diệp Tri Thu chính là bởi vì ông ta lấy mẹ của em ra uy hiếp em?”
“Anh biết hả?”
Tử kinh ngạc nhìn Triệu Ninh.
Triệu Ninh cười khổ rồi nói: “Anh và em đều là trẻ mồ côi, không có người nào có thể hiểu rõ khát vọng tình thân của em như là anh, cho nên anh biết em bởi vì cái gì mà làm như vậy, cũng may em không phải là bởi vì cái gì khác. Chỉ là sau này nếu như gặp chuyện như vậy thì em phải nói với anh một tiếng có được không hả? Anh không hi vọng chuyện gì em cũng tự mình gánh vác, nếu không thì em cần người chồng này để làm cái gì?”
Nghe thấy Triệu Ninh nói như vậy, Tử lập tức bật khóc.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh còn cần em, cảm ơn anh, em cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào, đối mặt với chị dâu như thế nào, đối mặt với Diệp tổng như thế nào, em..."
“Không có chuyện gì hết, tất cả đều sẽ tốt hơn thôi, lần này Diệp tổng cùng với chị dâu liên thủ lại với nhau, chắc chắn sẽ tiêu diệt sở nghiên cứu của Diệp Tri Thu, sau này em sẽ khá hơn, cứ quên hết tất cả những chuyện này rồi bắt đầu lại từ đầu đi.”
“Được.”
Tử khóc ở trong ngực của Triệu Ninh một hồi, lúc này mới đứng dậy đi rửa mặt.
“Để em đến bệnh viện thăm chị dâu.”
“Để anh đi cùng với em.”
Hiện tại Triệu Ninh không muốn rời khỏi Tử một bước.
Sau khi hai người sửa soạn xong, lúc này mới đi đến bệnh viện.
Thẩm Hạ Lan đang chơi với bọn nhỏ trong bệnh viện, hiếm khi ba đứa nhỏ mới ở cùng một chỗ với Thẩm Hạ Lan, bọn nó chơi có hơi hăng hái.
Lúc Tử còn chưa đi tới gần thì đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười vui vẻ.
“Mẹ ơi, chơi như vậy là phạm luật rồi, trò chơi này không thể chơi như vậy được đâu.”
Diệp Minh Triết có chút buồn bực.
“Mẹ lớn như thế mà còn chơi xấu, mẹ có xấu hổ không hả?”
“Cần sĩ diện làm cái gì, mẹ muốn thắng mà.”
Thẩm Hạ Lan không hề quan tâm chút nào, cô tiếp tục chơi xấu.
Diệp Tranh ở một bên cười vô cùng thoải mái, Diệp Nghê Nghê ngồi ở bên cạnh Diệp Tranh, nhìn anh trai với mẹ thi đấu với nhau, không khỏi nói: “Anh ơi, anh chịu thua đi, nếu như anh làm mẹ tức khóc, đến lúc ba về thì sẽ đánh vào mông anh đó.”
“Có thể vui vẻ chơi đùa được không vậy hả?”
Diệp Minh Triết lại càng thêm phiền muộn.
“Có chồng thì hay lắm à.”
“Đúng vậy đó, có chồng thật sự rất lợi hại, nếu như con không phục thì con đi tìm vợ của con hỗ trợ cho con đi.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan thiếu chút nữa đã làm Diệp Minh Triết tức điên.
“Không chơi với mẹ nữa đâu!”
Cậu bé dùng tay đẩy đẩy bàn cờ trước mặt.
Tử nghe thấy âm thanh ở bên trong, cô ta ngại ngùng không dám đi vào, Triệu Ninh buông tay ra nắm chặt lấy tay của cô ta, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
“Chị dâu, chúng tôi có thể đi vào được không?”
Thẩm Hạ Lan lập tức dọn dẹp bàn cờ, nói với mấy đứa nhỏ: “Mẹ cảnh cáo bọn con, các con không được nói chuyện lúc nãy mẹ chơi xấu cho bất cứ ai, có nghe không hả?”
“Lợi ích đâu?”
Diệp Minh Triết vươn tay ra đòi lợi ích với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lập tức đánh cậu bé một cái: “Cái đứa nhỏ này, còn dám uy hiếp mẹ nữa hả, con cẩn thận mẹ nói cho ba con biết đó."
“Xía, cái người phụ nữ này.”
Diệp Minh Triết buồn bực nhảy xuống giường đi mở cửa.
“Chào chú Ninh, chào dì Tử.”
Sau khi Diệp Minh Triết mở cửa ra, Tử không được tự nhiên cho lắm.
“Tử về rồi hả? Vào đây để chị dâu nhìn một chút xem, có gầy không đó?”
Thẩm Hạ Lan thì lại không có chỗ nào khác thường, cô vẫn giống như bình thường, thậm chí còn nhiệt tình hơn.
Tử nhìn thoáng qua Triệu Ninh, Triệu Ninh cho cô ta một ánh mắt khích lệ, lúc này cô ta mới nhấc chân đi về phía Thẩm Hạ Lan.
“Chị dâu, em xin lỗi.”
Tử há miệng liền nói xin lỗi, làm cho Thẩm Hạ Lan có hơi ngơ ngác.
“Triệu Ninh, cậu dẫn bọn nhỏ ra ngoài đi.”
“Được."
Triệu Ninh dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài.
Lúc trong phòng chỉ còn lại có Thẩm Hạ Lan và Tử, Tử căng thẳng hơn nữa, cô ta không biết phải đặt tay ở đâu.
“Em biết đều là lỗi của em, nhưng mà em cũng không có cách nào khác, Diệp Tri Thu lấy sự sống chết của mẹ em để uy hiếp em. Em lớn như vậy rồi nhưng mà chưa từng cảm nhận được tình yêu của mẹ, mẹ của em đối xử với em rất tốt, mặc dù chỉ hỏi han ân cần mấy câu, nhưng mà đối với em mà nói đó chính là tia sáng ấm áp trong trời đông gió rét, làm cho em không kiềm chế được mà muốn đối xử tốt với bà ấy, để bà ấy sống tốt hơn một chút. Em biết em ích kỷ, em khốn nạn, em cũng không phải là con người, nhưng mà em thật sự không có biện pháp nào khác.”
Tử nói xong thì liền bật khóc.
“Có lẽ là chị cảm thấy em đang cưỡng từ đoạt lý, em cũng biết mình tội ác tày trời, cho nên mặc kệ chị với Diệp tổng có tha thứ cho em hay không, em cũng sẽ làm việc cho thật tốt, cầu xin hai người tha thứ cho em, có được không chị?”
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Em đó, hiện tại đã làm mẹ rồi, có một số việc chị cũng không có cách nào nói rõ là ai đúng ai sai, chờ anh trai của em về nhà, em hãy nhận sai với anh ấy. Tính tình của anh ấy không tốt thì em phải kiên nhẫn, có Triệu Ninh che chở cho em, chỉ cần anh trai của em hết giận thì chuyện này đã có thể thay đổi kết quả rồi, có biết chưa hả?”
“Em biết rồi.”
Tử nhẹ gật đầu, đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan thân thiết như thế, còn bản thân mình thì lại hèn hạ ích kỷ như thế.