Cục Cưng Có Chiêu

Chương 891: Cậu không thể gánh, cũng không có cách gánh



Triệu Ninh nhìn Tử đang hôn mê, cười nói: “Làm sao tôi có thể nhẫn tâm giết chết cô ấy được chứ, cô ấy là vợ của tôi, cho dù cô ấy có làm chuyện gì sai đi nữa thì cũng là do tôi không trông coi cẩn thận, tôi cũng nên có một lời giải thích cho Diệp tổng. Trong cái thẻ này là số tiền mà tôi đã dành dụm mấy năm nay, để cô ấy sống một cuộc sống thật tốt, nếu như cô ấy tỉnh lại thì cứ nói với cô ấy là ba của cô ấy không phải là người tốt, nếu như có thể thì hãy đi tìm một nơi mà không ai quen biết để bắt đầu một cuộc sống mới”

Anh ta nhìn Tử với ánh mắt tràn đầy yêu thương, lại sờ lên mặt của cô ta, nếu như có thể, anh ta thật sự không muốn buông tay, nhưng mà anh ta cũng phải nên có câu trả lời cho Diệp Ân Tuấn.

Ca nô khởi động, Tử được người ta đưa đi.

Triệu Ninh đứng ngây người bên bờ biển thật lâu, lâu đến nỗi mặt trời đều đã xuống núi, một vệt màu đỏ xẹt qua đường chân trời rồi sau đó hoàn toàn chui xuống đáy biển.

Lúc này anh ta mới cảm thấy có hơi lạnh. Triệu Ninh leo lên xe, khởi động xe trực tiếp lái về nhà tổ nhà họ Diệp. Diệp Ân Tuấn ngồi ở trên ghế sa lông. Lúc Triệu Ninh đi vào thì hơi dừng lại một chút, sau đó mới đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, “bịch” một tiếng quỳ gối. “Diệp tổng, Tử đã được tôi thả đi rồi, anh muốn xử lý như thế nào tôi cũng không có nửa lời oán giận, tôi chỉ hi vọng là anh hãy tha cho cô ấy, cứ coi như chuyện này tôi làm là được rồi”

Triệu Ninh nói từng câu từng chữ. Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta mà không nói cái gì, sau đó lắc ly rượu ở trong tay, rượu đó trong ly lắc lư qua lại, lắc làm cho Triệu Ninh cảm thấy bất an.

Rốt cuộc anh cũng đã mở miệng.

“Triệu Ninh, cậu đi theo tôi bao lâu rồi?” Triệu Ninh hơi sửng sờ, lập tức cúi đầu xuống nói: “Bắt đầu từ lúc tôi bảy tuổi, đến bây giờ đã là mười bảy năm” “Mười bảy năm, thời gian không ngắn lắm, nhưng mà cậu lại phản bội tôi hai lần” Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Triệu Ninh cảm thấy xấu hổ.

“Tôi xin lỗi Diệp tổng, cả đời này tôi chẳng có thành tích nổi bật, là tôi đã có phụ sự hy vọng của anh đối với tôi. Có lẽ năm đó lúc ở cô nhi viện, anh đã không nên dẫn tôi đi, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì nữa đâu? Tôi không có cốt khí, sống cả đời này là vì một người phụ nữ, nhưng mà tôi thật sự không nỡ, cũng không thể buông bỏ, cho nên Diệp tổng, tôi cam tâm tình nguyện trở về bị phạt”

Triệu Ninh nói rất chân thành, trong lòng cũng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng mà có thể làm như thế nào được đây? Anh ta không thể bước qua cửa ải tình cảm, phản bội anh hai lần cũng là vì Tử, anh ta không biết mình còn có thể nói cái gì nữa.

Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta, thở dài một hơi rồi nói: “Nếu như kêu cậu trả cái mạng lại cho tôi, cậu có ý kiến gì không?” “Không có” Lúc trở về, Triệu Ninh đã nghĩ đến kết cục này.

Chuyện của chú hai Diệp cũng nên giải quyết, hơn nữa Diệp Ân Tuấn tuyệt đối sẽ không cho phép người thân cận của mình xuất hiện hành vi phản bội, cho nên đây chính là cách làm giết gà dọa khỉ có tác dụng nhất.

Anh ta cam tâm tình nguyện. Triệu Ninh cúi đầu xuống, một chút oan ức cũng không có. Diệp Ân Tuấn nhấp một ngụm rượu vang, lạnh nhạt nói: “Tử mang thai? “Đúng” Triệu Ninh nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó bất tri bất giác mới phản ứng Diệp Ân Tuấn nói cái gì.

“Cái gì?”

Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Khóe môi của Diệp Ân Tuấn giống như cười mà không phải cười, làm cho người ta không hiểu rõ ý tứ của anh là cái gì, chỉ là như không sợ người khác làm phiền mình mà nói thêm một lần nữa.

“Cô ta mang thai, cậu sắp làm ba rồi, bác sĩ vừa mới đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe cách đây không lâu, lúc đầu cô ta chỉ muốn làm kiểm tra sức khỏe, không ngờ tới là mình sắp làm mẹ, chắc có lẽ là hiện tại cô ta còn không biết chuyện này đâu, bây giờ cậu ngay cả con của mình còn không nhìn thấy, cậu thật sự cam tâm tình nguyện chết đi à?”

Triệu Ninh do dự. Con của anh ta và Tử à?

Vậy thì chắc chắn sẽ là một đứa bé vô cùng đáng yêu.

Nhưng mà anh ta lại không thể nhìn thấy. Cũng tốt, có con cái ở bên cạnh Tử, cuộc sống sau này của cô ta có lẽ sẽ có hi vọng hơn. Triệu Ninh kích động đến nỗi thút thít, là mừng rỡ, là vui vẻ, đồng thời còn có một tia tiếc nuối.

Diệp Ân Tuấn thu hết tất cả những cảm xúc này vào trong mắt, anh không nói lời nào, chờ đến khi Triệu Ninh tỉnh táo lại, anh mới để cái ly xuống. Triệu Ninh hít một hơi thật sâu, nói rất chắc chắn: “Cảm ơn Diệp tổng đã nói cho tôi biết tin tức này, tôi chết cũng không hối tiếc, trước khi chết còn biết mình có con, tôi đã yên tâm rồi. Không ngờ tới tôi là một đứa trẻ mồ côi không ba không mẹ, thế mà còn có thể có con, ông trời đã ưu ái tôi, tôi không oán hận bất cứ ai hết. Diệp tổng, anh cứ ra tay đi, chỉ hi vọng là anh chừa cho hai mẹ con bọn họ một con đường sống”

Diệp Ân Tuấn nghe anh ta nói như vậy, lúc này mới thờ ơ nói: “Đứng lên đi, ngồi xuống” Triệu Ninh có hơi giật mình.

Không trừng phạt anh ta hả? Anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn, không cảm nhận được cơn giận của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà cái này rốt cuộc là có ý gì? Nhìn thấy anh ta vẫn đứng ở đó, Diệp Ân Tuấn mở miệng nói lần nữa. “Kêu cậu ngồi thì cậu ngồi đi, cậu thích đứng thích quỳ như vậy hả?” “Không phải

Triệu Ninh vội vàng ngồi xuống. Anh ta thấp thỏm âu lo, không biết rốt cuộc là Diệp Ân Tuấn muốn làm cái gì, trong lòng lại càng lo lắng cho Tử. “Diệp tổng, không phải là anh đã cho người đuổi theo Tử rồi chứ?” “Đúng”

Diệp Ân Tuấn dứt khoát thừa nhận. Hai mắt của Triệu Ninh đột nhiên trợn to, đứng phắt dậy. “Diệp tổng tôi đã nói rồi, chuyện này là do tôi gánh vác, sao anh lại.” “Cậu không thể gánh, cũng không có cách gánh”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì liền ném cho Triệu Ninh một túi tài liệu.

“Xem một chút đi, trong này là tin tức liên quan đến ba mẹ của cậu.”

Triệu Ninh ngây ngẩn cả người.

Ba me?

Làm sao có thể?

Những năm gần đây anh ta cũng đã lén lút Diệp Ân Tuấn đi tìm thân thể của mình, nhưng mà anh ta căn bản không tìm thấy. Viện trưởng cô nhi viện. nói anh ta bị người ta ném ở cửa, ở phía trên có tên tuổi và ngày sinh của anh ta, những cái khác thì không biết gì hết. Triệu Ninh cho là đời này mình cũng sẽ không biết ba mẹ của mình là ai, không ngờ tới là Diệp Ân Tuấn lại mang đến cho anh ta tin tức liên quan đến ba mę.

Anh ta hơi ngẩn ra một lát, sau đó vội vàng mở ra. Sắc mặt của anh ta càng ngày càng khó coi, cuối cùng trực tiếp khép tài liệu lại. “Diệp tổng, chuyện này không phải là thật có đúng không?”

“Cậu cứ nhìn vóc dáng của cậu đi, rất giống với vóc dáng của ba cậu, hơn nữa ở đây còn có một phần xét nghiệm ba con, xác định cậu chính là con trai của Triệu Vân Phàm”

“Nhưng mà phần kết quả xét nghiệm này là đến từ đâu?” Triệu Ninh nhìn Diệp Ân Tuấn, hô hấp có chút dồn dập. Diệp Ân Tuấn đứng dậy đưa lưng về phía anh ta, thấp giọng nói: “Tôi đã tìm người lấy tóc của ba mẹ cậu cùng với cậu rồi đi làm xét nghiệm”

“Tóc của ba tôi, ông ấy đang ở đâu?”

Triệu Ninh lại càng bối rối hơn nữa. Diệp Ân Tuấn quay người nhìn chằm chằm vào anh ta, nói từng câu từng chữ: “Ông ta đang ở trong tay của chú hai, nói đúng ra ông ta là chuyên viên nghiên cứu trong sở nghiên cứu của chú hai, nhưng mà cả đời không thể đi ra khỏi sở nghiên cứu đó mà thôi. Mẹ của cậu cũng như vậy, nhưng mà ba năm trước mẹ của cậu bởi vì bị nhiễm trùng tế bào mà đã qua đời”

“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?”

Triệu Ninh hoàn toàn mê mang.

Anh ta nghĩ tới thân thể của mình, nhưng mà không ngờ tới mình lại là con trai của nhà khoa học.

Anh ta hả? Anh ta có chỗ nào giống với con trai của nhà khoa học chứ? Nhưng mà lời nói của Diệp Ân Tuấn làm anh ta không có cách nào hoài nghi, dù sao thì anh cũng không có lý do làm như vậy mà có đúng không?

Không đúng. Anh có lý do làm như vậy.

Triệu Ninh đột nhiên nhớ tới Tử.

“Anh gạt tôi, anh muốn tôi vì ba mẹ mình mà trở mặt với Tử, cam tâm tình nguyện làm chó săn cho anh, giúp đỡ anh đối phó với chú hai Diệp, có đúng không?”

Lời nói của Triệu Ninh làm Diệp Ân Tuấn nhíu mày.

“Ở trong lòng của cậu, Diệp Ân Tuấn tôi chính là người như vậy à?”

Triệu Ninh không dám nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà lại cúi đầu nói: “Tôi biết anh không phải là như thế, nhưng mà tôi không có cách nào tin tưởng tất cả những thứ này đều là thật, hơn nữa ngoại trừ nguyên nhân này, tôi không nghĩ ra mục đích anh làm chuyện đó là để làm cái gì?

“Đó là bởi vì nhà họ Diệp chúng tôi nợ ba con nhà họ Triệu các người, cậu thật sự cho rằng Tử rời khỏi cậu thì có thể sống một lần nữa? Cậu cũng đã biết thế lực của chú hai Diệp ở nước ngoài, ông ta muốn tìm được Tử, quả thật dễ như trở bàn tay. Bây giờ Tử đang mang thai con của cậu, nếu như ông ta lợi dụng đứa bé này để ép buộc cậu hoặc là ép buộc ba của cậu, cậu cảm thấy ba của cậu có thể phản kháng không?”

Diệp Ân Tuấn nói vậy, Triệu Ninh hơi sửng sờ. “Phản kháng?”

“Đúng vậy, ba mẹ của cậu căn bản cũng không phải là cam tâm tình nguyện đi làm thí nghiệm cho chú hai, nói chuyện này thì phải nhắc tới từ đời của ông nội tôi. Ông nội tôi là một nhà khoa học chuyên môn nghiên cứu về gen, rất nhiều năm về trước ông ấy đã nghiên cứu ra gen nhân bản và gen thay thế, nhưng mà không may là ông ấy cảm thấy điều này trái với quy luật tự nhiên, hơn nữa cũng sợ sẽ gây ra hỗn loạn, cho nên ông ấy đã niêm phong kết quả nghiên cứu. Đương nhiên là thí nghiệm này không được hoàn thành bởi một người, lúc đó tổng cộng có bốn người tham gia vào thí nghiệm này, ông nội của tôi, ông nội của cậu, còn có ông cụ nhà họ Lam, một người khác chính là ông cụ nhà họ Phương. Lúc đó bốn ông cụ đều đã thề, nói là cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, trực tiếp nghiền ép ở trong bụng, kết quả nghiên cứu cũng đã được ông nội tôi niêm phong, từ nay về sau bốn người đường ai nấy đi”

Lúc nói đến đây, Diệp Ân Tuấn lại rót cho mình một ly trà, nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp: “Vốn dĩ ban đầu chuyện này đã dừng ở đây, nhưng mà lúc ba tôi với chủ hai khoảng mười mấy tuổi, có một lần ông nội của tôi uống say, trong lúc vô tình nói tới chuyện này. Mọi người đều không quan tâm tới chuyện đó, nhưng mà chú hai của tôi thì lại nhớ kỹ, bắt đầu từ lúc nào đó chú ta đã tiến hành tìm kiếm dữ liệu nghiên cứu của ông tôi, nhưng mà vẫn luôn không thể tìm ra, nhưng mà điều này cũng không làm cản trở sự hứng thú của chú ta đối với lĩnh vực này. Chính vì vậy mà lúc chủ hai còn nhỏ tuổi thì đã nghiên cứu tế bào học, gen học, bởi vì do ông nội ngăn cản cho nên cuối cùng không học thành tài, sau này chú ta với ba của tôi tranh giành vị trí gia chủ nhà họ Diệp,

nguyên nhân phần lớn cũng là bởi vì số liệu gen mà ông nội đã để lại. Bằng cách nào đó, ông nội tôi đã nhìn thấy tâm địa bất chính của chú ta, biết là nếu như số liệu này mà lọt vào trong tay của chú ta thì sẽ gây nên đại loạn, thế là ông ấy đã đuổi chú hai khỏi gia tộc”

Liên quan đến cuộc tranh đấu gia tộc giữa chú hai Diệp với ba của Diệp Ân Tuấn, lúc đó có rất nhiều người không biết tại sao, cứ luôn cảm thấy chính là ân oán hào môn, căn bản cũng không biết trong đó có một chuyện như thể xảy ra.

Lông mày của Triệu Ninh nhíu chặt lại, lúc nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói những lời này, trong đôi mắt xẹt qua một chút tức giận. “Chú hai Diệp muốn những số liệu gen này là để làm cái gì?”

“Trước kia tôi cũng không biết chú ta muốn làm cái gì, thẳng cho đến khi Diệp Phong xuất hiện, cái người đã chết, nói đúng ra đó chắc có lẽ là Diệp Phong thứ nhất.”

“Có ý gì?” Triệu Ninh càng nghe càng cảm thấy mông lung. Diệp Ân Tuấn cười lạnh: “Tôi và Phương Nam đúng là con của chú hai và thím Trương, lúc trước bọn họ đã thụ tinh trong ống nghiệm, tôi đã đi điều tra,  lúc đó vì để đảm bảo tỷ lệ sống sót mà đã giữ lại ba đứa nhỏ trong ống nghiệm, nhưng mà cũng chỉ có tôi và Phương Nam sống sót, đứa còn lại là có sự thiếu hụt về tiên thiên tính nên bác sĩ đã bỏ. Nhưng mà chú hai Diệp lại cầm phôi thai thiếu hụt này về căn cứ nghiên cứu, ông ta tìm kiếm những người nằm

trong số bốn nhà khoa học lúc trước đã từng làm nghiên cứu với ông nội của tôi, nhưng mà bọn họ đã qua đời, chỉ còn lại đời con. Con cái nhà họ Lam thì làm kinh doanh, nhà của chúng tôi thì càng không cho phép làm cái nghề này, cho nên cũng chỉ còn lại có nhà họ Triệu các người và nhà họ Phương.”

Triệu Ninh nghe đến đó, ít nhiều gì cũng đã có thể hiểu được, nhưng mà anh ta vẫn nhẫn nại nghe tiếp.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv