“Bà chủ, cô làm sao vậy?”
Khương Hiểu phát hiện Thẩm Hạ Lan hình như nhìn cuốn sổ rồi trầm tư gì đó, không khỏi hỏi một câu.
“Không sao, chỉ là thấy cuốn sổ này khá đẹp.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng hoàn hồn lại, cười mỉm nhàn nhạt.
Khương Hiểu từ trên mặt của Thẩm Hạ Lan không nhìn ra được điều gì, cười ngốc nghếch nói: “Cô nếu như thích, tôi về sau bảo bác sĩ Trương Linh cho cô một cuốn, chỗ đó của bà ấy có mấy cuốn.”
“Vậy sao? Vậy thì tình cảm tốt thật.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu đồng ý.
“Cô cố gắng nghỉ ngơi, tôi đi thăm Tranh.”
“Cậu Tranh sao rồi?”
Khương Hiểu trong khoảng thời gian này đã quen thuộc với mỗi một thành viên của nhà họ Diệp, vẫn là Lam Thần để Phi dạy cho cô ta. Từ sau lần tỏ tình thất bại lần trước, Lam Thần luôn tránh cô ta, có thể để người khác làm thì bản thân tuyệt đối không xuất hiện.
Nghĩ đến Lam Thần, Khương Hiểu có hơi khó chịu, có điều cô ta vẫn rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Thẩm Hạ Lan cười rồi nói: “Không có gì, chỉ là té ngã mà thôi, Nghê Nghê ở cùng nó.”
“Ồ, vậy là được, khoảng thời gian này vất vả cho bà chủ rồi, bà chủ vẫn là tìm một người ở bên cạnh đi.”
“Không cần, Tử quay lại rồi, có Tử ở bên là được rồi, cô cố gắng dưỡng thương, tôi đợi cô quay lại.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì rời đi.
Khương Hiểu nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên ý thức được Thẩm Hạ Lan tuy trông thân thiện, nhưng sẽ không dễ dàng giữ ai ở bên cạnh mình.
Lam Thần, Phi, Tử và Triệu Ninh, đều là người cũ rồi, duy chỉ có cô ta là vừa từ bên nhà họ Phương mang tới. Khương Hiểu biết, Thẩm Hạ Lan là phá lệ giữ cô ta lại.
Đặc cách như vậy khiến cô ta rất trân trọng, cô ta thề nhất định phải học giỏi dinh dưỡng học, cố gắng chăm sóc Thẩm Hạ Lan.
Đương nhiên những chuyện này Thẩm Hạ Lan không biết.
Cô đi ra khỏi phòng bệnh của Khương Hiểu, muốn đến chỗ Trương Linh xem thử, lại nhìn thấy Tử từ bên này đi tới.
“Sao vậy?”
“Bà chủ, Diệp tổng xảy ra chuyện rồi.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng khựng lại.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Bị cảnh sát đưa đi rồi, hơn nữa thi thể của Diệp Phong cũng bị cảnh sát mang đi rồi. Trên người của Diệp Phong đều là vết thương, cảnh sát nói Diệp tổng tự ý giam cầm Diệp Phong, còn dùng hình, gây ra cái chết của Diệp Phong, có người đã khởi tố, muốn Diệp tổng đưa ra một lời giải thích.”
Tử nhanh chóng nói.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại.
“Người khởi tố là chú hai?”
“Phải.”
“Cậu Tô thì sao? Cậu Tô không phải ở bên cạnh Ân Tuấn sao? Anh ta chắc sẽ bảo đảm được cho Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Tử.
Tử thấp giọng nói: “Cảnh sát đến là người của đại đội cảnh sát hình sự, cậu Tô nói chuyện rồi, nhưng hình như không có tác dụng, nói là chứng cứ xác thực, đưa Diệp tổng đi rồi, Diệp tổng cho người chuyển lời, bảo cô yên tâm, cái gì cũng đừng quản, yên tâm dưỡng thai là được. Nhưng nghe nói Diệp tổng lần này có thể sẽ không ra được rồi.”
Nghe thấy Tử nói như vậy, mắt của Thẩm Hạ Lan hơi nheo lại.
Đã là lúc này rồi, Diệp Ân Tuấn còn kêu cô cái gì cũng đừng quản, yên tâm dưỡng thai? Cho dù cô muốn yên tâm dưỡng thai, chú hai sẽ cho sao?
Luôn cảm thấy sự xuất hiện của chú hai khiến cô cảm thấy có chỗ nào không đúng, thì ra đợi ở đây. Bọn họ chính là muốn khiến Diệp Ân Tuấn đi vào sao? Hay là nói có âm mưu gì khác?
Thẩm Hạ Lan nghĩ không hiểu, nhưng cô biết cô không thể tiếp tục ngồi yên chờ chết được nữa.
“Cậu Tô đang ở đâu?”
Thẩm Hạ Lan biết bây giờ người có khả năng cứu được Diệp Ân Tuấn chỉ có Tô Nam.
Tử vội nói: “Cậu Tô đã ở nhà tổ nhà họ Diệp đợi cô rồi.”
“Lập tức quay về, bảo Triệu Ninh chăm sóc bọn trẻ, tốt nhất phái thêm mấy người đến trông, tôi sợ chú hai sẽ ra tay với bọn họ.”
Thẩm Hạ Lan dặn dò.
“Được.”
Tử vội vàng đi sắp xếp.
Thẩm Hạ Lan gọi một cuộc cho Lam Thần.
“Anh ở đâu?”
“Ở ngoài cục cảnh sát, tôi đi theo Diệp tổng tới, nhưng chúng tôi bị chặn ở bên ngoài rồi, không vào được.”
Lam Thần nhanh chóng nói, giọng điệu không phải quá tốt.
Thẩm Hạ Lan ở Hải Thành tính là một nhân vật rồi, người bình thường đối với Diệp Ân Tuấn sẽ không quá hà khắc, nhưng hiện nay bọn họ vậy mà không cho người đi vào, điểm này khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi nặng rồi.
Lông mày của cô nhíu chặt lại.
Thẩm Hạ Lan lại gọi điện cho ông cụ Tiêu.
“Ông ngoại, Ân Tuấn bị bắt đi rồi, sự việc cụ thể cháu không quá rõ, ông có cách để cháu vào gặp mặt anh ấy không? Bên này không cho vào.”
Khi nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói những lời này, ông cụ Tiêu có hơi bất ngờ.
“Bị bắt đi rồi? Ai bắt?”
“Người của đại đội cảnh sát hình sự.”
“Lý do.”
“Tự ý dùng hình, chết người rồi.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến ông cụ Tiêu bỗng chốc trầm mặc vài giây, sau đó nói: “Thi thể thì sao?”
“Cũng bị mang đi rồi.”
“Khả năng có chút phiền phức rồi, ông bên này sắp xếp trước, không có lời của ông, cháu đừng hành động. Đánh tiếng với bên nhà họ Hoắc, Hoắc Chấn Đình quen biết người của đại đội cảnh sát hình sự, xem thử chú út của cháu có cách không.”
Nghe thấy ông cụ Tiêu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan tóm lại cũng có một cột chống.
“Dạ, cháu bây giờ gọi ngay.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp máy, bên phía Tử đã sắp xếp xong.
“Bà chủ, chúng ta có thể quay về.”
“Cô đi lấy xe.”
Thẩm Hạ Lan khoát tay, rảo bước đi ra ngoài.
Khi Tử đến bãi đỗ xe lấy xe, Thẩm Hạ Lan đã gọi điện cho Hoắc Chấn Đình.
“Chú út, Ân Tuấn bị bắt rồi, người của đại đội cảnh sát hình sự bắt, chú có cách để cháu vào gặp anh ấy không?”
Lông mày của Hoắc Chấn Đình nhíu chặt lại.
“Bị bắt rồi? Chuyện từ khi nào? Bên chú sao một chút thông tin cũng không có?”
“Không lâu trước, cháu cũng vừa nhận được tin.”
Thẩm Hạ Lan lòng nóng như lửa đốt.
Hoắc Chấn Đình vội nói: “Cháu đừng vội, chú tìm người, lát nữa sẽ gọi cho cháu. Cháu về nhà đợi trước đi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy.
Có sự tham gia của nhà họ Tiêu và nhà họ Hoặc, trong lòng cô mới ít nhiều có chút vững vàng, có điều chuyện này hình như thật sự rất nghiêm trọng.
Thẩm Hạ Lan đứng ở cửa bệnh viện đợi Tử lái xe tới, trước mắt có một cặp mẹ con đi tới, trong tay người phụ nữ bế đứa trẻ vừa chào đời chưa lâu, vội vàng lao về phía này.
Rõ ràng cách không xa, nhưng Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy có hơi không ổn, cặp mẹ con kia hình như đang lao thẳng về phía cô.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan kêu lộp bộp, nhanh chóng chạy trong một cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh.
“Cô ơi, cô cần mua gì?”
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, vội hỏi.
Thẩm Hạ Lan nhìn cặp mẹ con đó ngây ra, sau đó có bực tức rời đi.
Một màn này khiến Thẩm Hạ Lan có hơi sợ hãi.
Nếu như tình cảnh giác của cô không phải rất cao, bây giờ đoán chắc bị người ta đụng vào rồi. Nếu như đứa trẻ trong lòng bọn họ là trẻ sơ sinh đã chết thì cô càng phiền phức rồi. Nói không chừng Diệp Ân Tuấn còn chưa ra ngoài, cô cũng nhanh chóng vào theo.
Nghĩ đến khả năng như vậy, Thẩm Hạ Lan toát mồ hôi lạnh cả người.
Những chiêu này thật sự không thể phòng bị.
Chú hai này là ai!
Đáy mắt của Thẩm Hạ Lan vụt qua một tia lạnh lùng.
Tử khi lái xe tới không có nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cô ta vừa muốn gọi điện cho Thẩm Hạ Lan thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ở trong cửa hàng tiện lợi vẫy tay với cô.
“Bà chủ, cô sao lại chạy vào trong này rồi?”
Tử nhìn Thẩm Hạ Lan có hơi nghi hoặc hỏi.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, chỉ mua một chai nước, sau đó lên xe.
Khi ô tô đang cua ra khỏi của bệnh viện, Thẩm Hạ Lan đột nhiên báo Từ dừng lại.
“Cô lái xe trở về, tôi ra ngoài một chuyến.”
“Bà chủ, cô đi đâu? Hay là tôi đưa cô đi.”
Tử cảm thấy Thẩm Hạ Lan lạ lạ.
“Không cần, tôi nhất định sẽ trở về, cô đi trước đi.”
Thẩm Hạ Lan không có giải thích, trực tiếp để Tử rời đi, cô bắt một chiếc taxi.
“Đến nhà tổ của nhà họ Diệp.”
Thẩm Hạ Lan ngồi trên taxi, trong lòng mới yên tâm một chút.
Vừa rồi không biết có phải là trực giác trong tiềm thức của cô không, cứ cảm thấy ngồi xe của Tử trở về không quá an toàn, bây giờ taxi chỗ nào cũng có, bọn họ không thể mua chuộc tất cả xe taxi của cả Hải Thành?
Khi Thẩm Hạ Lan về đến nhà tổ của nhà họ Diệp, không có nhìn thấy xe của Tử, lông mày của cô không khỏi nhíu lại.
“Tử, cô còn chưa về sao?”
Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Tử.
Đầu bên kia của Tử có hơi ồn.
“Bà chủ, tôi bị theo dõi rồi, đối phương hình như muốn giết tôi, có điều cô yên tâm, tôi bây giờ đã thoát được rồi, lát nữa sẽ về đến.”
“Cẩn thận, tôi bảo Phi tiếp ứng cô.”
Thẩm Hạ Lan sau khi cúp máy thì kêu Phi lái xe đi đón Tử.
Quả nhiên, bọn họ thật sự muốn giết cô.
Thẩm Hạ Lan sa sầm mặt mày đi vào trong nhà tổ.
Sau khi Tô Nam nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, có hơi căng thẳng hỏi: “Không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Suýt chết rồi, đối phương thật sự muốn khiến hai vợ chồng chúng tôi đều chôn theo.”
Thẩm Hạ Lan rót một ly nước, ừng ực ừng ực uống xuống.
Tô Nam đưa báo cáo giám định ADN cho Thẩm Hạ Lan.
“Đây là báo cáo giám định ADN mà Diệp Ân Tuấn bảo tôi làm, rất tiếc phải nói với hai người, Diệp Phong này và Diệp Ân Tuấn là anh em ruột.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan một ngụm nước chưa nuốt xuống, suýt nữa chết sặc.
Cô cầm báo cáo giám định ADN lên xem cẩn thận hai lần, độ giống nhau đều là 99%, cũng tức là bọn họ quả thật là anh em ruột?
“Mẫu máu này không có sai sót chứ?”
“Từ trong tay các cô đến tay của tôi, không có người thứ hai tiếp xúc, muốn xảy ra sai sót cũng chỉ có thể là lỗi bên phía các cô.”
Nghe Tô Nam nói như vậy, Thẩm Hạ Lan nghĩ đến người lấy mẫu máu là Lam Thần, Lam Thần tuyệt đối không thể làm ra chuyện như này, cho nên báo cáo giám định này là thật?
Sắc mặt của cô âm trầm đến mức đáng sợ.
“Nếu như Diệp Phong này là thật, vậy thì Diệp Phong mà Trương Huy nói là ai?”
“Vấn đề này tạm thời có thể không cần suy nghĩ, cái tôi muốn nói là Diệp Phong này tim bẩm sinh đã có vấn đề, hoặc nói bản thân cậu ta không hoàn mỹ, cho nên tôi nghĩ chú hai đó của hai người chắc là biết cậu ta có vấn đề này, là cố ý ném cậu ta cho hai người. Mà tôi từ trong cơ thể của cậu ta lấy một mẫu máu đi làm hóa nghiệm, cậu ta là bị người ta tiêm thuốc. Thuốc ngấm vào tim sẽ chết.”
Tô Nam nói ra lời này, cả người Thẩm Hạ Lan đều ngây ra.
“Sao có thể chứ? Đó là tầng hầm của nhà họ Diệp, người bình thường căn bản không vào được.”
“Nhưng cô làm sao giải thích được vấn đề này? Cậu ta là chết do cơ tim tắc nghẽn, là do thuốc ngoài tác động. Trước tiên không nói người này có phải là người của hai người hay không, hay làm sao vào được, chỉ nói đến chứng cứ này đã đủ khiến Diệp Ân Tuấn không ra được, cậu ta đây là mưu sát!”
Lời của Tô Nam trực tiếp khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
Mưu sát?
Sao lại vậy?