“Đứa bé này mau đứng lên đi, có chuyện gì chờ con đứng lên hãy nói.”
Tiêu Ái vội đỡ Thẩm Hạ Lan dậy nhưng Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng nói: “Mẹ, con dẫn dì đến rồi.”
“Dì nào? Con làm gì có dì?”
Tiêu Ái nói xong cả người đều sửng sốt.
Bà ta nói xong thì nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, có vẻ không hiểu cô nói gì.
“Con dẫn ai đến?”
“Lưu Mai – dì của con đang đứng ngoài cửa.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Tiêu Ái lập tức buông cô ra, lạnh lùng nói: “Đi!”
“Mẹ, mẹ nghe con nói đã.”
“Mẹ bảo con đi! Dẫn bà ta cút đi!”
Tiêu Ái đột nhiên trở mặt khiến Thẩm Hạ Lan không kịp chuẩn bị, nhưng cũng không tức giận.
“Mẹ, tại sao mẹ lại bài xích dì như vậy?”
“Mẹ nói rồi. Mẹ bảo con dẫn cô ta đi khỏi đây ngay, cần mẹ nói tới lần thứ ba sao? Nếu con thật sự hiếu thảo với mẹ, thật sự xem mẹ là mẹ của con thì bây giờ hãy dẫn bà ta đi đi, đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ nữa.”
Tiêu Ái nói rất quyết tuyệt.
Thẩm Hạ Lan nhìn bà ta khẽ nói: “Con là trói bà ta mang tới đây. Bên ngoài có thể đều là người của bà ta, lỡ như con dẫn bà ấy rời khỏi đây, có lẽ con sẽ không còn cơ hội gặp lại mẹ nữa.”
“Con có ý gì?”
Tiêu Ái nhíu chặt mày.
Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Con đón bà ta từ cửa nhà ông ngoại. Bà ta nói rất nhớ mẹ, nhiều năm qua bà ta vẫn muốn hai chị em đoàn tụ.”
“Nói láo!”
Tiêu Ái là người rất có nguyên tắc và tu dưỡng, khi Thẩm Hạ Lan vừa nói xong bà ta đột nhiên buông lời thô tục như thế khiến Thẩm Hạ Lan ngây ra như phỗng.
“Mẹ, mẹ…”
“Mẹ và cô ta không có tình cảm chị em gì hết. Nếu có thể lựa chọn mẹ chẳng thà không cùng mẹ với bà ta.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan hơi thắc mắc.
Tiêu Ái nhìn Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi rồi nói: “Việc này nói ra dài dòng. Con mau đứng lên đi, cẩn thận thân thể mình. Với sức khỏe hiện giờ của mẹ sẽ sống không được bao lâu nữa. Nếu lại khiến đứa con mà con vất vả lắm mới mang thai được mất đi, thì mẹ có chết cũng không nhắm mắt.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy.”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy trong lòng chua xót.
Sau khi cô đứng dậy, thì nghe được Tiêu Ái hỏi: “Con nói xung quanh đây đều là người của cô ta?”
“Có lẽ là chúng ta đã phát hiện ra người của bọn họ ở sân bay và ở cửa đồn cảnh sát, không biết chừng bây giờ đã đến đây…”
“Dẫn người vào đi.”
Tiêu Ái bỗng nói vậy khiến Thẩm Hạ Lan ngẩn người.
“Gì ạ?”
“Dẫn người vào đi.”
Tiêu Ái nói lại một lần nữa, lúc này Thẩm Hạ Lan mới hiểu ra.
Cô nhanh chóng đi ra ngoài, bảo Lam Thần dẫn Lưu Mai vào, còn mình thì dìu Khương Hiểu vào phòng.
Trương Linh thấy dáng đi của Khương Hiểu thì khẽ nói: “Xương đòn cụt bị gãy, phải nghỉ ngơi vài ngày không được nhúc nhích.”
“Cảm ơn bà.”
Thẩm Hạ Lan ném luôn Khương Hiểu cho Trương Linh.
Nhưng Trương Linh lại sa sầm mặt: “Tôi lại không có nói tôi sẽ chữa trị cho cô ta.”
“Nếu không tôi bảo Diệp Tranh đến đây?”
Thẩm Hạ Lan trêu chọc nhưng lại nghe được Trương Linh nói: “Được, bảo cậu ta ta đến đây đi. Tôi nhớ cậu ta rồi. Y thuật đời này của tôi vẫn chưa dạy cho cậu ta đấy.”
Trái lại lời này khiến Thẩm Hạ Lan thoáng sững lại, sau đó hơi ngượng ngùng nói: “Tạm thời vẫn chưa qua đây được, hai ngày sau được không? Đợi Diệp Ân Tuấn xử lý xong việc ở đây tôi hứa sẽ dẫn cậu ta đến gặp bà.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện của dì tôi.”
Thẩm Hạ Lan chỉ có thể nói đến đây thôi.
Trương Linh thấy cô có khó xử thì lạnh lùng nói: “Được rồi, mau vào đi, ở đây giao chô tôi.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Khương Hiểu liền giẫy giụa nói: “Bà chủ, để tôi hầu hạ bà chủ.”
“Với bộ dạng bây giờ của cô mà vẫn muốn hầu hạ cô ấy sao? Nếu cô muốn nửa đời sau của mình ngồi xe lăn thì cứ hầu hạ cô ấy đi.”
Giọng điệu của Trương Linh rất khó chịu, nhưng Thẩm Hạ Lan biết bà ta không xấu bụng.
Thẩm Hạ Lan nhìn Khương Hiểu khẽ nói: “Cố gắng phối hợp điều trị, tôi ở đây không cần ai chăm sóc cả, biết không? Ngược lại là cô, cố gắng nghỉ ngơi, tôi còn đợi sau này cô chăm sóc cục cưng với tôi đấy.”
Thấy Thẩm Hạ Lan đã nói vậy, Khương Hiểu chỉ đành gật đầu.
Thẩm Hạ Lan và Lam Thần dẫn Lưu Mai vào nhà của Tiêu Ái.
Tiêu Ái nhìn Tiêu Mai bị trói đang ngất xỉu, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Nhiều năm không gặp Lưu Mai đã già, nhưng cũng không phải quá già ít nhất làn da của bà ta vẫn còn rất đẹp, không có bất kỳ dấu vết thời gian nào.
“Hãy nói cho mẹ biết mấy năm nay cô ta sống thế nào?”
Câu hỏi của Tiêu Ái khiến Thẩm Hạ Lan thoáng ngây người.
Vừa nãy không phải mẹ cô còn bày ra dáng vẻ cả đời không qua lại sao? Thế mà bây giờ bà ta lại hỏi thăm chuyện của Lưu Mai.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nói ra những chuyện mình biết về Lưu Mai cho Tiêu Ái nghe.
Sau khi Tiêu Ái nghe xong, hừ lạnh một tiếng: “Cô ta vẫn thích giở trò quỷ như hồi nhỏ. Nhiều năm qua, người bên ngoài xem cô ta như công cụ lợi dụng, nhưng cô ta lại trốn trong viện dưỡng lão điều khiển hết thảy mọi việc. Ngược lại còn khiến người ta thông cảm cho cô hoàn cảnh của cô ta. Cô ta là một người không có trái tim sao có thể khiến bản thân ra nông nỗi này chỉ vì một người đàn ông? Mẹ thấy phỏng chừng trận hỏa hoạn năm đó chắc chắn có liên quan đến cô ta.”
Thẩm Hạ Lan ngây người.
“Trận hỏa hoạn lớn nào? Mẹ, ý mẹ là trận hỏa hoạn lớn suýt thiêu chết Tống Dật Hiên hồi đó là do bà ta thiết kế? Sao có thể chứ? Đó là con ruột của bà ta!”
Thẩm Hạ Lan không thể tin được.
Tiêu Ái cười lạnh lùng: “Con trai ruột? Đừng nói là con trai ruột, dù là ba ruột cô ta vẫn lợi dụng như thường. Cô nói phải không, cô em yêu quý của tôi? Bao nhiêu năm qua cô vẫn luôn tìm tôi, vẫn muốn khống chế tôi, bây giờ tôi đã đứng trước mặt cô rồi sao cô vẫn còn giả chết nữa chứ?”
Thẩm Hạ Lan ngây ra như phỗng.
“Mẹ, mẹ nói gì đó? Bà ta…”
“Nhiều năm không gặp, chị vẫn thông minh như ngày nào.”
Lưu Mai đột nhiên ngồi thẳng dậy, nào giống với dáng vẻ của một người đang ngất xỉu chứ?
Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên tột độ.
“Dì? Sao dì lại…”
Tiêu Ái cười châm chọc: “Đứa con ngốc, con thật sự nghĩ dì con là một người phụ nữ tay chân yếu đuối, trói gà không chặt sao?”
“Lẽ nào không phải?”
Lưu Mai nhìn Thẩm Hạ Lan cười nói: “Nếu không phải em giả vờ ngất xỉu thì làm sao biết được chị đang ở đâu? Phải không bà chị của em?”
“Cô đừng gọi tôi là chị, buồn nôn lắm.”
Tiêu Ái không hề nể mặt Lưu Mai.
Thẩm Hạ Lan cả người phiền muộn.
Cô tự cho mình thông minh nhưng nào ngờ cuối cũng vẫn bị Lưu Mai lợi dụng.
Người phụ nữ này rất đáng sợ.
“Trận hỏa hoạn suýt thiêu chết Tống Dật Hiên năm đó có đúng là do dì làm không?”
Thẩm Hạ Lan không tin, nhưng lại nhìn Lưu Mai xa lạ trước mặt, không nhịn được hỏi.
Lưu Mai híp mắt lại, khẽ nói: “Dì cũng là bất đắc dĩ, nếu không làm vậy, dì sẽ không có lý do ở ẩn.”
“Bà thật sự không phải là người! Bà là ma quỷ! Không bà con đáng sợ hơn cả ma quỷ! Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, thế mà bà còn không bằng cầm thú. Bà có từng nghĩ tới lỡ như tôi không đến kịp trận hỏa hoạn năm đó thì Tống Dật Hiên đã chết rồi không? Anh ta đối xử với bà tốt như vậy, hiếu thảo như vậy, sao bà lại có thể làm như vậy với anh ta chứ?”
Thẩm Hạ Lan rất muốn tát bà ta hai bạt tay nhưng cô không ra tay được.
Bởi vì nói thế nào Lưu Mai cũng là bề trên, mà Tiêu Ái lại đang ở đây nên không đến lượt cô phải ra tay.
Tiêu Ái nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy thì cười chế giễu: “Cô ta không có trái tim sao có thể quan tâm đến mạng sống của con trai mình? Đối với cô ta, không gì quan trọng bằng ba mình. Vì một người cha chỉ gặp mặt vài lần mà cô ta có thể tự tay hại chết mẹ ruột của mình, thì còn chuyện gì cô ta không dám làm nữa?”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan lại kinh ngạc tột độ lần nữa.
Nhưng Lưu Mai lại giống như bị kích thích, trở nên gắt gỏng.
“Chị câm miệng! Chị có tư cách gì nói tôi? Lúc tôi và mẹ bị lão già chết tiệt kia đuổi khỏi nhà, chị có từng giữ lại không? Lúc chúng tôi khó khăn nhất thậm chí chị cũng chẳng thèm giúp đỡ một xu. Tôi đến trường học tìm chị, muốn nói với chị tôi sắp bị đuổi học rồi, xin chị giúp tôi, chị có gặp tôi không? Chị thà nhìn tôi bị đông cứng ngoài trường học, bị người ta khiêng đi cũng không chịu gặp tôi một lần. Chị có tư cách gì mà nói tôi nhẫn tâm?”
Tiêu Ái nhìn bà ta tính từng món nợ cũ, lạnh lùng nói: “Cô có biết tại sao tôi không giúp cô không? Cô có biết tại sao tôi không ngăn cản ba đuổi các người khỏi nhà không? Bởi vì mẹ. Là mẹ nói cho tôi biết, ba ruột của cô là ai. Bà ta nói cho tôi biết, đời này bà ta đã có lỗi với ba tôi rồi, đã khiến nhà họ Tiêu chịu nhục nhã nên bà ta không cho phép tôi tiếp xúc với cô. Bà ta lấy mạng sống của mình ra uy hiếp tôi, nếu tôi ngăn các người rời đi, nếu tôi tìm các người bà ta sẽ chết trước mặt tôi!”
Khi nói tới đây hai mắt Tiêu Ái đã ướt nhòe.
Thẩm Hạ Lan cũng kinh ngạc đến ngây người.
Tại sao bà ngoại lại yêu cầu như vậy?
Nhưng Lưu Mai lắc đầu liên tục: “Tôi không tin! Chị nói bậy! Tất cả chỉ là cái cớ của chị mà thôi. Là chị bịa ra để gạt tôi. Tại sao bà ta lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi là con gái của bà ta mà. Là đứa con gái bà ta mang thai mười tháng sinh ra, chị dựa vào đâu đối xử với tôi như vậy?”
Nhìn dáng vẻ kích động của Lưu Mai, Tiêu Ái hờ hững nói: “Cô không hề biết yêu là gì? Mẹ ruột nuôi dạy cô, tuy bà ta biết thân thế của cô, nhưng không vì vậy mà bỏ rơi cô, chỉ dẫn cô rời khỏi nhà họ Tiêu. Bà ta cố gắng hết sức để nuôi dạy cô, nhưng cô đã làm gì? Trước khi rời khỏi nhà họ Tiêu cô đã biết thân phận của cô rồi nhỉ? Cô đã biết cô không phải là đứa con của nhà họ Tiêu đúng không? Nhưng cô đã làm gì? Cô thật sự nghĩ rằng không ai biết gì sao? Cô lén trộm đi một viên đạn của ba, cô có biết hành động này của cô sẽ khiến ba mất mạng không? Cô biết, nhưng cô cố ý làm như vậy. Ngày hôm sau cô thấy ba không sao, cô rất thất vọng và thắc mắc đúng không? Bây giờ tôi nói cho cô biết. Tối đó khi cô làm việc này thì tôi đang đứng sau lưng cô. Tôi không ngờ cô – đứa em gái của tôi, từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Tiêu, tuy lúc đó mới chỉ mười hai mười ba tuổi nhưng lại ác độc đến mức mượn đao giết người! Kể từ đó, tôi tự nhủ tôi không có đứa em gái như cô. Cô không phải là em gái của tôi!”
Khi Tiêu Ái kể lại chuyện cũ này, hai mắt Lưu Mai trợn trừng, bà ta chưa từng nghĩ tới sở dĩ năm đó ông cụ Tiêu không có việc gì là vì Tiêu Ái đã âm thầm cứu ông cụ.