“Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan, các người cứ bỏ đi như thế sao? Chẳng lẽ các người bỏ mặc sống chết của đồng bọn mình sao?”
Giọng nói của Phương Thiến truyền đến, khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người lại.
Thẩm Hạ Lan biết bây giờ Phương Thiến là cái gai trong lòng anh. Đừng nhìn bề ngoài Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo vô tình, nhưng thật ra anh rất để ý đến người mẹ này, chỉ đáng tiếc Phương Thiến đã phụ lòng anh.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn, chỉ sợ Diệp Ân Tuấn sẽ dao động bởi lời nói của bà ta.
Diệp Ân Tuấn quả thật hơi kích động nhưng anh vẫn còn nhớ những việc Phương Thiến đã làm nên cố nhịn lại. Mà bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Thẩm Hạ Lan khiến anh càng hiểu rõ mình nên quý trọng điều gì.
Diệp Ân Tuấn mỉm cười với Thẩm Hạ Lan sau đó chậm rãi quay đầu lại.
Thẩm Hạ Lan lo cho Diệp Ân Tuấn bị mưu hại nên cũng quay đầu theo, nhưng khi quay lại chỉ thấy Dương Tân tay chân rũ rượi bị treo ở đó, cảm giác như xương cốt của anh ta đều bị đứt gãy.
Máu tươi nhỏ từng giọt từ trán Dương Tân xuống đất.
Thẩm Hạ Lan lập tức hơi khó chịu.
Tuy người đàn ông này phản bội cô, nhưng cuối cùng anh ta vẫn vì cô và Diệp Ân Tuấn mới ra nông nỗi này.
Thẩm Hạ Lan rất muốn cứu anh ta nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn kéo chặt tay lại.
“Phương Thiến, bà có ý gì? Bà không cảm thấy nực cười khi đưa người của bà ra uy hiếp chúng tôi sao?”
Lúc này đến tiếng mẹ mà Diệp Ân Tuấn cũng không buồn gọi nữa. Khoảnh khắc khi anh nói muốn giải tán Ám Dạ thì Phương Thiến đã không xứng làm mẹ anh rồi.
Phương Thiến đi từ trong bóng tối ra.
Bên cạnh bà ta có rất nhiều vệ sĩ, cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy bà ta rất phô trương nhưng Thẩm Hạ Lan biết bà ta đang sợ hãi.
Bà ta sợ Diệp Ân Tuấn sẽ giết bà ta.
“Phương Thiến, bà không dám một mình đối mặt với chúng tôi sao?”
Thẩm Hạ Lan khiêu khích nhìn Phương Thiến.
Phương Thiến giận đến nghiến răng nhưng lại không trúng kế.
“Thẩm Hạ Lan, cô không cần phải lanh mồm lanh miệng như vậy, bởi vì miệng lưỡi sắc bén của cô cũng không cứu được Dương Tân đâu.”
“Tại sao tôi phải cứu anh ta? Anh ta không phải là người của bà sao?”
Lúc Diệp Ân Tuấn kéo tay Thẩm Hạ Lan cô đã hiểu rõ ý của anh, lập tức cười rạng rỡ, như thể không hề bị ảnh hưởng gì.
Phương Thiến hơi sững sờ, có lẽ bà ta không ngờ Thẩm Hạ Lan sẽ trở nên như vậy.
Trong trí nhớ của bà ta, Thẩm Hạ Lan là một người hiền lành, yếu ớt nhưng rất kiên cường thậm chí rất trọng tình nghĩa, nhưng bây giờ sao cô lại bỏ mặc mạng sống của Dương Tân chứ?
“Thẩm Hạ Lan, cô đừng quên nếu không có Dương Tân cô sẽ không thể dẫn Lam Thần rời đi, càng không thể nào gặp lại Diệp Ân Tuấn.”
“Thế thì đã sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi buồn cười nhìn Phương Thiến.
Phương Thiến nhất thời thấy phiền muộn.
Sao người phụ nữ này lại diễn không đúng kịch bản chứ?
“Thế thì sao đã sao à? Không phải Dương Tân là bạn của cô sao? Nó vì cô mới trở nên như vậy, lẽ nào cô bỏ mặc nó sao?”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, cô nhìn Phương Thiến rồi lại nhìn Dương Tân, sau đó lạnh lùng thốt lên: “Chẳng lẽ bà chưa từng nghe câu nói một lần bất trung, trăm lần bất dung sao? Có lẽ ở thành phố ngầm trước kia, tôi sẽ xem Dương Tân là bạn, thậm chí tôi cũng sẽ liều mạng cứu anh ta. Nhưng bắt đầu từ khi anh ta đứng về phía bà, anh ta đã trở thành kẻ phản bội, không xứng làm bạn tôi rồi. Dù trước đây không lâu anh ta đã giúp tôi nhưng cũng không thay đổi được gì. Anh ta là người của bà, bà muốn làm gì thì làm không cần nói với tôi, tôi cũng sẽ ngăn cản, xin bà cứ việc ra tay.”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền kéo tay Diệp Ân Tuấn xoay người rời đi.
Lòng Dương Tân đau như cắt.
Anh ta đã từng rất gần trái tim cô, gần đến nỗi chỉ cần giơ tay là có thể bắt được Thẩm Hạ Lan nhưng anh ta lại từ bỏ. Chỉ một lần lựa chọn sai lầm đã khiến anh ta sống trong hối hận cả đời.
Bây giờ khi nhìn bóng lưng của Thẩm Hạ Lan, Dương Tân lại nhớ đến nụ cười rạng rỡ của cô khi nhìn anh ta.
Cô đã từng nhìn anh dịu dàng như vậy, đã từng giao mạng sống của mình cho anh nhưng lại không quý trọng.
Trên đời này không có thuốc hối hận, nếu có dù cho tán gia bại sản anh ta cũng sẽ lập tức lựa chọn đứng bên cạnh Thẩm Hạ Lan, dù có bội phản Phương Thiến – người đã nuôi anh ta khôn lớn, anh ta cũng sẽ không tiếc.
Đáng tiếc, mọi thứ đều đã muộn.
Trong mắt Dương Tân lóe lên vẻ say đắm và hối hận.
Phương Thiến thấy Thẩm Hạ Lan dứt khoát xoay người rời đi, bà ta nhịn không được quay người đánh lên mình Dương Tân.
“Đồ vô dụng! Mày hy sinh cả mạng sống vì cô ta nhưng mày nhìn xem thái độ của cô ta đối với mày đi! Bây giờ mày còn nghĩ vì cứu cô ta mà phản bội tao là lựa chọn chính xác nữa thôi?”
Giọng nói của Phương Thiến rất lớn, dường như vừa cố ý nói cho Thẩm Hạ Lan nghe, vừa muốn kích thích cô.
Mặc kệ vì lý do gì nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn hơi dừng chân lại.
Thẩm Hạ Lan siết chặt nắm tay.
Cô biết cô đã mềm lòng bởi vì cô muốn cứu Dương Tân nhưng… Diệp Ân Tuấn biết rõ suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan.
Anh đẩy Thẩm Hạ Lan cho Lam Thần rồi khẽ nói: “Dẫn cô ấy rời khỏi đây trước đi.”
“Em không đi, em muốn ở đây với anh.”
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời Phương Thiến từng nói, nếu để Diệp Ân Tuấn nghe được những lời đó không biết anh có chịu đựng nổi mọi thứ không?
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Em lo lắng cái gì? Mấy vệ sĩ bên cạnh bà ta chẳng là gì đối với anh. Mà anh chỉ sợ nếu em ở đây sẽ khiến anh phân tâm. Em cứ yên tâm đi, nếu được anh sẽ cứu Dương Tân, nhưng nếu điều kiện không cho phép, em cũng đừng quá đau lòng, dù sao anh ta cũng không phải là người của chúng ta.”
“Em không quan tâm đến sự sống chết của Dương Tân, em chỉ lo lắng cho anh. Ân Tuấn, anh đừng để mắc bẫy, anh hãy đi với em. Mặc kệ Phương Thiến nói gì anh cũng đừng nghe, anh hãy đi với em được không?”
Hành động khác thường của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn hơi nghi ngờ chỉ có điều anh vẫn giao Thẩm Hạ Lan cho Lam Thần.
“Nghe lời, có một số việc anh phải tự mình giải quyết.”
Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn quyết tâm để mình rời đi.
Cô biết mình có thể chơi xấu, có thể nũng nịu nhưng Diệp Ân Tuấn lại không thể thỏa hiệp với cô.
Thẩm Hạ Lan thấy khó chịu trong lòng nhưng chỉ có thể gật đầu.
“Đi thôi.”
Lam Thần hơi đuối sức nhưng vẫn không biểu hiện ra.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Anh phải chú ý an toàn, em và các con chờ anh trở lại.”
“Yên tâm đi.”
Diệp Ân Tuấn quay lại mỉm cười dịu dàng với Thẩm Hạ Lan khiến cô cảm thấy cả thế giới như xuân về hoa nở.
Khi Lam Thần dẫn Thẩm Hạ Lan rời đi, ánh mắt Phương Thiến khẽ liếc theo nhưng lập tức bà ta nghe được giọng nói lạnh lẽo của Diệp Ân Tuấn cất lên: “Nếu bà dám động đến một sợi tóc của cô ấy tôi sẽ xử cả nhà họ Phương, không tin bà cứ thử xem.”
“Diệp Ân Tuấn, mày dám uy hiếp tao? Trong mắt mày có người mẹ này không?”
Phương Thiến bị Diệp Ân Tuấn uy hiếp hết lần này đến lần khác, cả người tức giận như điên.
Anh chẳng qua chỉ là một đứa con hoang mà thôi.
Anh chẳng qua chỉ là một công cụ để bà ta khống chế nhà họ Diệp bởi bản thân bà ta không thể sinh con được mà thôi. Thế nhưng bây giờ công cụ này lại dám uy hiếp bà ta hết lần này đến lần khác, khiến bà ta tức cành hông.
Diệp Ân Tuấn nhìn người phụ nữ trước mặt. Trước đây anh còn thấy bà ta rất cao sang, quý phái nhưng bây giờ nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy bà ta lạnh lẽo vô tình.
“Mẹ sao? Mẹ tôi đã mất từ lâu rồi!”
Diệp Ân Tuấn nói khích Phương Thiến.
Bà ta ném mạnh cây gậy về phía Diệp Ân Tuấn, cả giận nói: “Đồ mất dạy! Thím Trương dạy mày nói chuyện với mẹ mày như vậy sao? Mày cũng biết thời xưa mặc kệ bà ta làm thế nào cũng chỉ là vợ lẽ thậm chí còn không được xem là vợ lẽ. Còn tao là người vợ mà ba mày cưới hỏi đàng hoàng. Nếu không có tao, mày và Nam Phương được vào hộ khẩu không? Chúng mày có được hưởng thụ được cuộc sống thượng lưu không? Tất cả những gì mày có bây giờ đều do tao ban tặng. Thế mà mày lại vì một người phụ nữ như Thẩm Hạ Lan mà đối chọi với tao, Diệp Ân Tuấn lương tâm mày đâu rồi?”
“Lương tâm sao? Tôi đã từng cho bà nhưng bà đã làm rơi mất. Nếu bà có thể thật lòng đối xử với Thẩm Hạ Lan và các con của cô ấy, có lẽ bây giờ bà đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời nhưng bà lại cố tình làm đến mức này, bà nghĩ bà có thể khống chế được tôi sao? Bà thật sự cho rằng cả thế giới sẽ xoay quanh những quy tắc kéo dài hàng trăm năm nay của nhà họ Phương sao? Vợ cả là gì? Vợ lẽ là gì, đối với Diệp Ân Tuấn tôi ai thật lòng đối xử tốt với tôi, người đó mới là mẹ ruột của tôi. Tôi và Nam Phương đã từng sùng bái bà, từng kính trọng bà như vậy nhưng bà đã làm ra những chuyện gì rồi?”
Diệp Ân Tuấn siết chặt nắm tay, tâm trạng hơi kích động.
“Lúc nãy có Thẩm Hạ Lan ở đây nên tôi không nói gì. Bà muốn dùng Dương Tân để khống chế chúng tôi. Có phải bà nghĩ những người trọng tình cảm như chúng tôi đều là kẻ ngốc, đều đáng bị bà lợi dụng hoặc khống chế hay không?”
Sắc mặt Phương Thiến đen thui.
“Phải thì sao? Thế giới này vốn là như vậy.”
“Được, bà muốn tiếp tục mở rộng phạm vi thế lực của nhà họ Phương thì cứ làm, tôi không quan tâm, cũng quan tâm không nổi. Tôi chỉ muốn hỏi bà một câu, cái chết của Nam Phương có liên quan đến bà không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm Phương Thiến hỏi.
Sắc mặt Phương Thiến nhất thời thay đổi.
“Tao không hiểu mày đang nói gì, huống chi không phải cái chết của Nam Phương đã được kết luận từ lâu rồi sao? Là do Hoắc Chấn Hiên và nhà họ Khôn làm.”
“Thật sao? Vậy tại sao ngọc bài của Nam Phương lại ở trong tay bà?”
Khi Diệp Ân Tuấn lấy ngọc bài của Nam Phương ra, Phương Thiến nhíu chặt mày.
“Mày đang nói gì thế? Sao ngọc bài của Nam Phương lại ở trong tay mày?”
“Bà đừng giả bộ nữa. Tuy bà đã dùng máy thay đổi giọng nói nhưng có lẽ bà không biết thói quen nói chuyện của bà, đó là tạm dừng lại mỗi khi nói hai từ đầu tiên, giống cách nói chuyện của lãnh đạo. Đó là thói quen được hình thành từ nhỏ của bà ở nhà họ Phương. Bởi vì bà là người nổi trội ở nhà họ Phương, bà muốn làm bà chủ nhà họ Phương nên bà rất chú trọng đến hành vi cử chỉ, giọng nói của mình, lâu dần đã hình thành thói quen riêng. Do đó dù có máy thay đổi giọng nói tôi vẫn nghe ra được giọng nói của bà. Bà đã sắp xếp người bán ngọc bài cho Minh Triết, sau này tôi tìm được ở chỗ Phương Tử Tường mà Phương Tử Tường cũng đã gọi điện thoại cho bà nhưng đến chết hắn ta vẫn không hiểu, là người của nhà họ Phương hay là bà khiến hắn ta làm kẻ thế mạng? Bà dùng ngọc bài của Nam Phương dụ tôi tới là vì sợ Lam Thần không đủ quan trọng, tôi sẽ không để Thẩm Hạ Lan đến đây cứu anh ta sao?”
Diệp Ân Tuấn phân tích rõ ràng mạch lạc mọi việc.
Phương Thiến ngẩn người, sau đó bỗng mỉm cười, nụ cười đó vừa chua xót lại vừa vui mừng. Ngay cả bà ta cũng không biết đó là cảm xúc gì?