Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sau khi đi dạo một lượt ở trung tâm thương mại này, nhìn thấy đằng sau có mấy cái đuôi, hai người đã nhìn nhau cười.
“Anh nói Lưu Mạnh là kiêng kỵ thế lực của anh, hay là cái gì? Tại sao còn có gan bám theo chúng ta?”
Thẩm Hạ Lan có chút hờ hững hỏi.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Ông ta là chê ngày tháng quá mức thanh tịnh.”
Lúc nói chuyện, Diệp Ân Tuấn trực tiếp cầm một quả sầu riêng ở một bên, quăng về phía người đằng sau.
“Aiya!”
Người đàn ông rên một tiếng đầy đau đớn, lập tức nằm xuống.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Trở về nói với Lưu Mạnh, còn đi theo tôi đừng trách tôi không khách khí với ông ta.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn xoay người thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang trả tiền cho ông chủ sạp hoa quả.
“Chú à, xin lỗi, chúng tôi thật sự là không nhịn được, quả sầu riêng này tôi trả cho chú 600 nghìn có được không? Có đủ không?”
Vốn dĩ ông chú của sạp hoa quả còn có hơi tức giận, có điều nhìn thấy Thẩm Hạ Lan chủ động trả tiền, lửa giận cũng biến mất.
“Đủ rồi đủ rồi, không cần 600 nghìn, quả sầu riêng đó không có nặng như vậy.”
“Không sao, chú cầm đi. Chúng tôi mua thêm ít quả da rắn và thanh mai, được chứ?”
Dáng vẻ dễ gần của Thẩm Hạ Lan khiến ông chủ rất là vui vẻ.
“Đương nhiên được, hai người tự chọn.”
“Để anh.”
Diệp Ân Tuấn bước lên một bước, lại bị Thẩm Hạ Lan vỗ vỗ tay nói: “Anh biết sao?”
Anh lập tức sững ra.
Nói tới chọn hoa quả, Diệp Ân Tuấn thật sự không biết.
Ông chủ nhìn dáng vẻ này của anh, cười nói: “Cái này là chọn như này.”
Thẩm Hạ Lan vốn muốn nói không cần rồi, nhưng lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nghiêm túc nghe, sau đó dựa theo lời ông chủ nói mà đi chọn hoa quả.
Diệp Ân Tuấn của lúc này, cởi bỏ thân phận lão tổng của tập đoàn Hoàn Trí, bình người giống như người đàn ông trong gia đình bình thường.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy lúc này thật sự quá chân thực, cũng quá hạnh phúc.
“Ông chủ, cái này bán như nào?”
Khi Thẩm Hạ Lan đang chiêm ngưỡng Diệp Ân Tuấn, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cô bỗng quay đầu thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới con ngõ bên kia.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi theo.
“Cảm ơn ông chủ. Hạ Lan, trả tiền.”
Diệp Ân Tuấn đã chọn xong hoa quả, vừa xoay người, Thẩm Hạ Lan đã không thấy rồi.
“Hạ Lan? Thẩm Hạ Lan!”
Diệp Ân Tuấn bỗng trở nên lo lắng.
Ông chủ vội nói: “Cậu này, tôi nhìn thấy vợ của cậu đi theo một người phụ nữ vào con ngõ kia.”
“Cảm ơn ông chủ.”
Diệp Ân Tuấn để hoa quả xuống, nhanh chóng chạy về phía mà ông chủ chỉ.
Anh ở chỗ rẽ thì đuổi kịp Thẩm Hạ Lan.
“Hạ Lan, em làm cái gì thế? Không nói một tiếng mà đã chạy mất, anh có biết anh sẽ lo lắng không hả? Thật sự cho rằng mình là nữ thần chiến đấu hay sao?”
Tim của Diệp Ân Tuấn đập thình thịch.
Khoảnh khắc vừa rồi không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đâu, anh thật sự sắp phát điên rồi.
Thẩm Hạ Lan lại nắm lấy tay của anh, nói: “Em vừa rồi hình như nhìn thấy Trương Linh.”
“Ai?”
“Trương Linh.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn ngẩn ra trong chốc lát mới phản ứng lại Trương Linh là ai.
“Em không có nhìn nhầm chứ?”
“Không thể nhìn nhầm. Là bà ta không sai. Chỉ là bà ta sao lại ở đây?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ tới sự kinh sợ của Lam Thần, nghĩ tới sự nghi hoặc của Đường Trình Siêu, nghĩ tới sự mất tích không một lý do của Trương Linh.
Cái chết của Phương Đình, tới nay cũng chưa có kết luận gì.
Lúc đầu vì để cứu Diệp Ân Tuấn, cô đã liều mạng tìm kiếm Trương Linh, nhưng lại không có bất kỳ kết quả gì, hiện nay, Diệp Ân Tuấn đã chữa khỏi rồi, Trương Linh thế mà xuất hiện ở nơi này rồi.
“Người đâu?”
Diệp Ân Tuấn nhìn con ngõ vắng veo, có hơi nghi hoặc hỏi.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Mất dấu rồi, em chậm có mấy bước thì bà ta đã không thấy đâu nữa rồi. Có điều em dám bảo đảm, bà ta sống ở trong con ngõ này.”
“Em chắc sẽ không phải là muốn tìm từng nhà đấy chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ đó của Thẩm Hạ Lan, không khỏi hỏi một câu.
“Lúc đầu em tìm bà ta là vì để chữa bệnh cho anh, hiện nay bệnh của anh cũng khỏi rồi, tìm được bà ta hay không đều không có ý nghĩa gì nữa rồi. Huống hồ Trương Linh lại mất tích, chắc chắn có liên quan với chuyện của nhà họ Phương, trước tiên không nói nhà họ Phương đã xảy ra chuyện gì, người có thể khiến Trương Linh tránh đi không nhiều, anh hy vọng em đừng đưa chân vào vũng nước đục này. Hạ Lan, anh đã không chịu được khi em xảy ra bất cứ chuyện gì nữa rồi em có biết không?”
Diệp Ân Tuấn biết mình nói như này làm như này có lẽ rất ích kỷ, có lẽ Lam Thần luôn muốn tìm được Trương Linh, điều tra nguyên nhân cái chết của Phương Đình, nhưng anh không muốn vì những người khác lại khiến Thẩm Hạ Lan rơi vào nguy hiểm nữa.
Anh bây giờ trở nên vô cùng cẩn thận, vô cùng nhát gan.
Người mà anh kiếp này muốn bảo vệ chỉ có một mình Thẩm Hạ Lan mà thôi.
Thẩm Hạ Lan nghe ra được sự lo lắng của Diệp Ân Tuấn, cũng nhìn thấy sự thấp thỏm của Diệp Ân Tuấn.
Cô đột nhiên cảm thấy mình có lẽ quá tùy ý rồi.
Phải.
Trương Linh đối với bọn họ mà nói đã không quan trọng nữa rồi.
Mặc kệ bà ta tại sao rời khỏi nhà họ Phương, tại sao mất tích trốn ở đây, dường như đều không có liên quan quá lớn tới Thẩm Hạ Lan cô không phải sao?
Thẩm Hạ Lan nắm tay của Diệp Ân Tuấn, mới phát hiện trong lòng bàn tay của anh ướt đẫm mồ hôi.
“Em đồng ý với anh, em không tra nữa, cũng không quản nữa, chúng ta quay lại cầm hoa quả rồi đi. Có điều là bạn, em phải nói tin tức Trương Linh ở đây cho Lam Thần, điểm này anh không phản đối chứ?”
“Sẽ không.”
Diệp Ân Tuấn nghe nói Thẩm Hạ Lan không đuổi theo nữa, lúc này mới yên lòng.
Thẩm Hạ Lan theo Diệp Ân Tuấn xoay người rời khỏi.
Điều cô không biết là vì cái quay người này của cô, đã khiến cô hối tiếc cả đời.
Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan nhanh chóng quay lại trước sạp hàng của ông chủ, cười tươi nói: “Ông chủ, hoa quả của chúng tôi còn không?”
“Còn.”
Ông chủ đưa túi hoa quả cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan trả tiền, sau đó cùng Diệp Ân Tuấn rời khỏi nơi này.
Sau khi hai người thư thả đi dạo một hồi, lúc này mới ngồi máy bay trở lại Thôn họ Trương.
Từ đường của nơi này đã sửa xong rồi, công nhân mà Diệp Ân Tuấn thuê cũng tới rồi.
Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Trương Vũ ở đây thì không khỏi khựng lại.
“Cậu không phải là về trường học rồi sao?”
“Phải, về rồi, tôi đã nói với thầy hướng dẫn, tôi xin nghỉ một thời gian. Đây dù sao là quê hương của tôi, tro cốt của ba mẹ tôi cũng ở đây, tôi muốn đích thân nhìn bọn họ sửa chữa từ đường, tôi cũng muốn đích thân làm mới căn nhà cũ của gia đình chúng tôi, như thế, chị nếu như trở về, chúng tôi cũng còn có một căn nhà để ở.”
Trương Vũ cười hi hi nói.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Trương Vũ thì nghĩ tới Trương Mẫn.
Cô không khỏi hỏi: “Trương Vũ, cậu biết chị gái cậu những năm này sống như nào không?”
“Chị ấy à, còn không phải là đi làm sao, kiếm được ít tiền đều cho tôi rồi, bản thân không dám ăn không dám mặc. Tôi thật sự hy vọng chị gái suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Nếu như có thể tìm được một người bạn trai thì tốt rồi.”
Lời của Trương Vũ khiến Thẩm Hạ Lan trầm tư một lát, hỏi: “Nếu như cô ta tìm được bạn trai rồi thì sao?”
“Không thể nào, chị tôi nếu như tìm được bạn trai rồi, chắc chắn sẽ lập tức nói cho tôi biết, đây là điều hai chúng tôi đã nói rõ rồi.”
“Có lẽ cô ta thật sự tìm được rồi, còn chưa kịp nói với cậu?”
“Mợ Diệp, chị không hiểu chị tôi, chị tôi chỉ có một người thân là tôi thôi, nếu như thật sự tìm được bạn trai rồi, chị ấy chắc chắn lập tức nói cho tôi biết.”
Trương Vũ mỉm cười, rút điện thoại ra: “Không tin chị hỏi thử chị tôi thì chị sẽ biết.”
Thẩm Hạ Lan còn chưa kịp ngăn cản thì Trương Vũ đã gọi điện đi rồi.
“Chị, chị có bạn trai chưa?”
Trương Mẫn bỗng sững ra, cầm điện thoại đi ra bên ngoài, khẽ hỏi: “Em sao lại hỏi như vậy? Có phải là nghe thấy ai nói cái gì rồi không?”
“Ai nói gì chứ? Em chỉ là hỏi thử, tuổi của chị cũng không nhỏ nữa, còn không tìm bạn trai thì sẽ trở thành bà cô già, đến lúc đó em còn phải hầu hạ chị, thật không có lợi.”
“Cái thằng nhóc thối tha này, bây giờ chê bai chị rồi? Chị nói cho em biết, cho dù chị cả đời không tìm được bạn trai, em cũng phải nuôi chị tới già có biết không hả?”
Giọng điệu của Trương Mẫn nhẹ nhanh hơn rất nhiều.
“Được được được, nuôi chị tới già, cho nên thì sao? Chị bây giờ vẫn là chưa có bạn trai có phải không?”
Vấn đề của Trương Vũ khiến Trương Mẫn liếc nhìn về phía phòng bệnh, sau đó thấp giọng nói: “Ừm, chưa có bạn trai. Chị nếu như tìm được bạn trai, chắc chắn sẽ lập tức nói cho em biết.”
Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh nghe thấy câu trả lời của Trương Mẫn, ánh mắt lập tức tối đi vài phần.
Cô ta rõ ràng đang yêu đương với Tống Dật Hiên, tại sao muốn giấu Trương Vũ?
Trương Vũ lại cái gì cũng không biết, cười rồi nói: “Em nói này bà chị già, chị mau chóng tìm lấy một người đi, mặc kệ đối phương là ai, đối tốt với chị là được.”
“Em đừng quản chuyện của chị, nghe nói trong trường có bạn học nữ thích em, như thế nào? Không có nhìn trúng? Nếu như có, nói với chị, chị sẽ chuẩn bị tiền kết hôn cho em.”
“Chị, đừng quản em. Bản thân em kết hôn thì tự em sẽ kiếm tiền, chị cố gắng chăm sóc tốt bản thân đi. Như này đi, không bằng chúng ta thời gian tới gặp nhau đi, em cũng lâu rồi không được gặp chị rồi.”
Lời của Trương Vũ khiến Trương Mẫn bỗng chốc có hơi căng thẳng.
“Đừng, đừng làm chậm trễ vấn đề học tập của em. Đợi em tốt nghiệp rồi nói sau.”
“Chị, em có thể xin nghỉ, em đã rất rất lâu không có gặp chị rồi, em nhớ chị.”
“Chị cũng nhớ em, có điều gần đây thật sự không tiện, chị bây giờ đi công tác ở bên ngoài, không thể trở về gặp em.”
Trương Mẫn nhanh chóng nói.
Trương Vũ lại không để tâm, nói: “Vậy không sao cả, em có thể đi tìm chị.”
“Tiểu Vũ, chị là đang làm việc, không phải đang chơi, em đừng tới, để đồng nghiệp nhìn thấy sẽ không hay. Em nghe lời chị, em cố gắng học hành, không lâu nữa, đợi chị làm xong việc sẽ tới tìm em có được không?”
“Vậy được.”
Trương Vũ còn đang nói gì đó với Trương Mẫn nữa, có điều Thẩm Hạ Lan lại không nghe nổi nữa.
Trương Mẫn không để Trương Vũ biết sự tồn tại của Tống Dật Hiên, tại sao?
Tống Dật Hiên chưa được sao?
Anh ta có tiền có thế có ngoại hình, Trương Mẫn tại sao không dám để Trương Vũ gặp Tống Dật Hiên?
Thẩm Hạ Lan rất là lo lắng.
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan tới, thấp giọng nói: “Tin tưởng Tống Dật Hiên, bản thân cậu ta có thể.”
“Nhưng tình cảm sẽ khiến IQ của con người trở thành con số không.”
“Tống Dật Hiên sẽ không. cậu ta có lẽ sẽ tổn thương, nhưng tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, dù sao cậu ta ngay cả từ đầu đã biết Trương Mẫn tiếp cận mình là có mục đích khác. Tuy nói tình cảm là không thể kìm nén, nhưng anh không tin Tống Dật Hiên một chút phòng bị một chút đường lui cũng sẽ không để lại cho mình. Hạ Lan, bây giờ chúng ta cái gì cũng không làm được, những gì nên làm chúng ta đều làm rồi, thế là được rồi.”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Tống Dật Hiên.
Từ cuộc trò chuyện của Trương Vũ và Trương Mẫn thì thấy, Trương Mẫn thật sự là quá nhiều điểm nghi ngờ, nhưng Tống Dật Hiên đã biết rồi, con đường còn lại phải đi như nào thì phải xem bản thân Tống Dật Hiên rồi.
Thẩm Hạ Lan bỗng dưng có hơi bực bội.
“Thật sự hy vọng Tống Dật Hiên sẽ không chịu tổn thương.”