“Sao vậy?”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn có hơi nhíu lại, chẳng lẽ cỏ Lam Tinh không phải giống như là thím Trương đã nói hả?
Trương Dũng nhìn Diệp Ân Tuấn rồi lại nhìn Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Trong các người là ai cần cỏ Lam Tinh?”
“Vợ của tôi, cái này có khác nhau ở chỗ nào?”
Diệp Ân Tuấn cứ luôn cảm thấy Trương Dũng như có lời muốn nói.
Thẩm Hạ Lan cũng nhìn Trương Dũng, đối với người đàn ông đột nhiên xuất hiện, từ đầu đến cuối đều duy trì tính cảnh giác.
Trương Dũng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cỏ Lam Tinh là loại đặc biệt ở chỗ chúng tôi, nói đúng ra thì chính là đặc sản trong trại chúng tôi, bởi vì phần mộ khá nhiều khí ẩm quá nặng, cho nên hơn phân nửa đều sinh trưởng trong khu mộ, có điều là người bên ngoài muốn tìm cỏ Lam Tinh thì vẫn hao tốn chút sức lực, hàn khí cỏ Lam Tinh rất lớn, trừ phi bản thân trúng phải độc nóng thì mới có thể dùng nó được. Cô gái này, cô suy nghĩ cho kỹ lại đi, nếu như cô không sốt, cô ăn cỏ Lam Tinh thì có thể là cả đời này cô sẽ không mang thai được.”
Nghe thấy Trương Dũng nói như vậy, Diệp Ân Tuấn mới thở dài một hơi.
“Chúng tôi đã có con rồi.”
“Có con rồi? Phương đã có cháu rồi.”
Trương Dũng nói đến đây thì lại cảm thấy đa cảm.
Thẩm Hạ Lan kéo ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, dán bên tai của anh, thấp giọng nói: “Em cảm thấy là người đàn ông này có chút vấn đề.”
“Trước tiên không cần phải để ý đến ông ta, chỉ cần ông ta có thể dẫn chúng ta đi tìm cỏ Lam Tinh là được rồi, con người làm việc theo hoàn cảnh, đừng cản anh.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ tay Thẩm Hạ Lan dịu dàng, đối với anh mà nói thân thể của Thẩm Hạ Lan mới là quan trọng nhất.
“Sao em có thể mặc kệ anh được?”
Thẩm Hạ Lan lườm anh một cái, chọc Diệp Ân Tuấn cười khẽ.
“Hai người thật là yêu thương nhau, tôi với Phương cũng đã từng như thế này.” . truyện ngôn tình
Không biết là Trương Dũng đã chú ý đến bọn họ từ lúc nào, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của bọn họ, không khỏi mở miệng nói.
Diệp Ân Tuấn lạnh giọng nói: “Vẻ mặt hiện tại của ông tôi có thể cho rằng ông sẽ mang bọn tôi đi tìm cỏ Lam Tinh không vậy?”
“Nể tình các người là con dâu và con trai của Phương, tôi sẽ dẫn các người đi, nhưng mà các người phải đi theo sát lấy tôi, khí hậu của chúng tôi thuộc về khí hậu nhiệt đới tương đối oi bức ẩm ướt, đặc biệt là ở nghĩa địa vào ban đêm, dưới đất rất trơn trượt, phải đi theo sát tôi.”
Trương Dũng nói như vậy liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn đi theo sát.
Thẩm Hạ Lan do dự một chút cũng đi ra ngoài theo.
Ở nơi đây quả nhiên có cơ quan.
Thẩm Hạ Lan đi theo Trương Dũng ra khỏi hang động, lúc đi ra bên ngoài, ánh sáng sáng chói.
Cô nhìn đồng hồ, mười hai giờ đêm.
Cũng không biết là Diệp Minh Triết và Trương Vũ như thế nào rồi.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, có tín hiệu, cô liền gọi điện thoại cho Diệp Minh Triết.
“Mẹ ơi, mẹ với lão Diệp đi đâu vậy, bọn con đã lật tung thôn mấy lần rồi nhưng mà cũng không tìm được hai người.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy âm thanh sốt ruột của Diệp Minh Triết, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi con, mẹ không cẩn thận cho nên bị rơi vào trong sơn động, vừa mới đi ra, ba với mẹ đi tìm một loại thảo dược, con với chú Trương Vũ ở lại trang trại chờ mẹ đi có được không nào?”
“Là thuốc gì mà phải tìm ban đêm vậy ạ, ban ngày tìm không được hả?”
Diệp Minh Triết có chút không yên tâm.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Con trai ngốc, có rất nhiều thứ cần phải tìm ban đêm, thôi được rồi, không nói nhiều lời với con nữa, con có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho mẹ, mẹ tắt máy trước đây nha.”
“Được rồi, mẹ nhớ chú ý an toàn đó.”
“Biết rồi.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn làm gì còn có bóng dáng của Trương Dũng và Diệp Ân Tuấn nữa đâu.
Cả mặt đất yên tĩnh, xung quanh là vô số nghĩa trang khiến người ta hoảng sợ.
Cô vẫn nắm rõ thân thủ của Diệp Ân Tuấn, chỉ là thế mà một chút âm thanh cô cũng không nghe thấy, chẳng lẽ là Trương Dũng đax dùng biện pháp đặc biệt gì rồi hả?
Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên khẩn trương.
“Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan kêu to lên.
Âm thanh của cô trông vô cùng trống trải trong phần mộ to lớn, làm cho người ta không tự chủ được mà thần kinh trở nên căng thẳng.
Thẩm Hạ Lan sợ hãi, nhưng mà nghĩ đến không biết tung tích của Diệp Ân Tuấn, cô cũng bất chấp, nhanh chóng tìm kiếm ở xung quanh.
Tìm khoảng chừng hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn là không tìm thấy cái gì.
Gió lạnh thổi tới, lá cây rung động xào xạt, Thẩm Hạ Lan cảm thấy lỗ chân lông cả người của mình đều muốn dựng đứng lên.
Cô không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt, lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cầu cứu, mới phát hiện điện thoại không còn pin.
Làm sao bây giờ đây?
Đi hay là ở lại?
Thẩm Hạ Lan không biết phải chọn cái nào.
Khả năng tự vệ của Diệp Ân Tuấn chắc chắn là không có vấn đề gì, chỉ có điều là nơi đây là trung y thế gia, cô sợ là Trương Dũng sẽ hạ độc gì với Diệp Ân Tuấn.
Nhưng mà mình ở lại đây thì hình như cũng giống như là mê cung, căn bản cũng không tìm thấy bất cứ manh mối và tin tức gì.
Thẩm Hạ Lan cân nhắc liên tục, vẫn quyết định trước tiên tìm kiếm chi viện.
Cô nhanh chóng rời khỏi nơi này, đến khoảng ba giờ sáng cô trở lại trang trại.
Tất cả mọi người vẫn còn đang nghỉ ngơi.
Thẩm Hạ Lan không làm kinh động đến Diệp Minh Triết, tự mình chạy tới phòng của Tô Nam gõ cửa phòng.
Giấc ngủ của Tô Nam vẫn rất nông, nghe thấy tiếng đập cửa thì lập tức tỉnh lại ngay.
“Ai vậy?”
“Là tôi, Thẩm Hạ Lan, không thấy Diệp Ân Tuấn đâu nữa.”
Lời nói của Hạ Lan làm Tô Nam nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Bởi vì rất vội vàng, Tô Nam mặc một bộ áo ngủ, nhìn thấy cả người của Thẩm Hạ Lan ước sũng chật vật, nhíu mày nói: “Không phải là nói các người đi tìm thảo dược gì đó rồi hả, sao Ân Tuấn lại không thấy đâu.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng kể lại cho Tô Nam nghe chuyện gặp Trương Dũng.
Lông mày của Tô Nam lại cau lại một lần nữa.
“Trương Dũng người này là bạn hay là địch cũng không biết, sao các người lại đi tìm cỏ Lam Tinh cùng với ông ta vậy chứ?”
“Đây còn không phải là chẳng có cách gì hết hả? Chúng tôi cần ông ta mang chúng tôi đi, tôi cũng nghĩ là thân thủ của chúng tôi đều không kém, đối phó với một ông già gầy gò cũng không có vấn đề gì, ai biết tôi chỉ mới gọi điện thoại có một lát thì đã không nhìn thấy tăm hơi của hai người bọn họ đâu.”
Thẩm Hạ Lan tức chết đi được.
Tô Nam cau mày nói: “Trước tiên đừng có gấp gáp, để tôi cho người đi điều tra thêm Trương Dũng này rồi hẵng nói tiếp, thân thủ của Ân Tuấn để đối phó với một mình Trương Dũng chắc không có vấn đề gì, cô yên tâm đi.”
Mặc dù là Tô Nam nói như vậy, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy lo lắng.
“Cô về phòng thay đổi quần áo trước đi, đừng để bị cảm, tôi cũng thay một bộ quần áo, một lát nữa gặp nhau ở ngoài.”
“Được rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng trở về phòng của mình thay một bộ quần áo rồi đi ra, đúng lúc đụng phải Trương Vũ.
“Mợ Diệp, cô trở về rồi hả? Diệp tổng đâu rồi?”
“Sao cậu lại ra đây làm gì thế?”
Lúc này Thẩm Hạ Lan có hơi hoang mang.
Trương Vũ ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi đi nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở bên đây đều là ở bên ngoài.”
Thẩm Hạ Lan lập tức có chút xấu hổ.
“Cậu đi trước đi, một lát nữa tôi với Tô Nam phải đi ra ngoài một chuyến, nhờ cậu chăm sóc Minh Triết một chút.”
“Được rồi, không có vấn đề gì đâu, nhưng mà sáng sớm các người muốn đi đâu vậy?”
Trương Vũ nói như vậy, lông mày của Thẩm Hạ Lan lại nhíu chặt lần nữa.
“Chúng tôi gặp một người đàn ông tên là Trương Dũng, Ân Tuấn đi theo ông ta tìm cỏ Lam Tinh, nhưng mà chỉ trong một khoảng thời gian chớp mắt người đã không thấy đâu, tôi với Tô Nam đi tìm người.”
Trương Vũ là em trai của Trương Mẫn, Thẩm Hạ Lan xem Trương Mẫn như là bạn bè thân thiết, đương nhiên cũng không giấu giếm Trương Vũ.
Nhưng mà lúc Trương Vũ nghe thấy tên của Trương Dũng, không khỏi ngây ra một lúc.
“Chị vừa nói ai chứ?”
“Trương Dũng, sao vậy, cậu biết hả?”
“Tuổi tác khoảng bao nhiêu?”
Nhìn thấy Trương Vũ như thế này, Thẩm Hạ Lan lập tức lên tinh thần.
“Tuổi khoảng chừng hơn năm mươi, ông ta nói ông ta có thân phận là chồng sắp cưới của Trương Phương, lúc cái thôn này xảy ra tai nạn một mình ông ta trốn ở trong sơn động, cho nên mới trốn khỏi được một kiếp, qua nhiều năm như vậy ông ta vẫn luôn sống một mình ở trong đó.”
Thẩm Hạ Lan nói hết tất cả những gì mình biết cho Trương Vũ nghe.
Lông mày của Trương Vũ càng nhăn chặt hơn nữa.
“Có phải là mặt ông ta chữ điền, trên mặt còn có một vết bớt, là như thế này?”
Trương Vũ vừa nói chuyện vừa khoa tay.
Thẩm Hạ Lan ngớ người một lúc, nói: “Đúng vậy, là mặt chữ điền, nhưng mà tôi không nhìn thấy vết bớt rõ cho lắm, có vẻ như là lâu lắm rồi ông ta không rửa mặt, trên mặt bẩn vô cùng, hơn nữa lúc ấy đứng hơi xa căn bản cũng không nhìn thấy rõ lắm.
Sao vậy, có phải là cậu biết người này không, cậu biết ông ta đi đâu không thế?”
Trương Vũ nhìn Thẩm Hạ Lan, qua một hồi lâu rồi mới nói: “Nếu như người mà chị nói với tôi nói chính là một người, vậy thì có hơi kinh dị rồi.”
“Sao vậy?”
“Bởi vì Trương Dũng đã chết từ lâu rồi mà.”
Câu nói này nói xong, Thẩm Hạ Lan cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
“Trương Vũ, cái chuyện này không có nói đùa được đâu nha.”
Giọng nói của cô có hơi run rẩy.
Thân thủ của Diệp Ân Tuấn không tồi, người trước mặt anh căn bản cũng không có cơ hội ra tay, nhưng mà trước đây không lâu cô đã ở bên cạnh bọn họ, mặc dù cúi đầu gọi điện thoại nhưng mà cũng không có khả năng không nghe thấy một chút âm thanh nào, nhưng mà bọn họ lại cứ biến mất ngay tại mí mắt của mình. Bây giờ Trương Vũ còn nói là Trương Dũng đã chết rồi, không có người nào là không sợ, không ai là không lo lắng.
Trương Vũ cũng chà sát cánh tay của mình, nói: “Lúc còn bé tôi đã nghe ba của tôi nói ở trong thôn của chúng tôi có một người phụ nữ rất đẹp tên là Trương Phương, lúc đó người theo đuổi bà ấy rất nhiều, Trương Dũng là một đứa trẻ mồ côi được ba mẹ của Trương Phương nuôi dưỡng trưởng thành, được xem như là thanh mai trúc mã với Trương Phương. Chị cũng biết rồi đó, ở trong thôn này không kết hôn với người ngoài, cho nên ba mẹ của Trương Phương liền cho bọn họ đính hôn với nhau, chờ đến lúc bọn họ đến tuổi tác được kết hôn thì chuẩn bị hôn lễ. Sau đó Trương Phương trưởng thành, nghe nói là ra khỏi thôn làm việc, không biết là quen biết với người nào, lúc trở về thì muốn giải trừ hôn ước với Trương Dũng, lúc đó chuyện này làm ảnh hưởng rất lớn ở trong thôn, bởi vì chuyện này mà ba của Trương Phương thiếu chút nữa đã đánh gãy chân của bà ấy, nhưng mà Trương Phương vẫn sống chết muốn giải trừ hôn ước.”
Nghe thấy Trương Vũ nói những lời này, Thẩm Hạ Lan không khỏi ngây ra một lúc.
“Cậu nói là Trương Phương quen biết với đàn ông ở bên ngoài, cho nên mới trở về yêu cầu giải trừ hôn ước?”
“Tôi cũng không rõ cho lắm, tôi cũng chỉ nghe ba mẹ tôi trong lúc vô tình nói chuyện với nhau, sau này tôi cảm thấy thật thú vị cho nên quấn lấy bọn họ kêu bọn họ kể cho tôi nghe, sở dĩ chuyện này khắc sâu ấn tượng trong tôi là bởi vì lúc ấy khi mà ba mẹ tôi nói tới chuyện này, chị tôi đúng lúc có người theo đuổi, ba mẹ tôi không hi vọng chị của tôi sẽ yêu đương sớm như vậy, cho nên mới nói cho chúng tôi nghe chuyện này.”
Trương Vũ nói chuyện rất đầy đủ.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại.
Nếu như những gì Trương Vũ nói đều là thật, vậy thì tại sao Trương Dũng lại không nói cho bọn họ biết những chuyện này?
Hay là khi ông ta biết Diệp Ân Tuấn là con của Trương Phương nên đã hạ quyết tâm muốn bắt cóc Diệp Ân Tuấn?
Nhưng mà tại sao vậy chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì yêu nên sinh hận trả thù?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không hiểu.
Cô nhìn Trương Vũ rồi hỏi: “Vậy ba mẹ của cậu có nói chuyện tiếp theo như thế nào không vậy, Trương Dũng đó như thế nào?”
“Có nói chứ. Ba mẹ của tôi nói là Trương Dũng rất yêu Trương Phương, muốn để cho bà ấy từ bỏ suy nghĩ rời khỏi thôn, nhưng mà Trương Phương lại không chịu đồng ý, Trương Dũng thừa dịp lúc nấu cơm thì đã hạ độc Trương Phương, muốn chết cùng với Trương Phương, không ngờ đến lúc còn nhỏ Trương Phương bị một căn bệnh kỳ lạ, ba của bà ấy đã chữa trị cho bà ấy, đối với độc tố, trong cơ thể có thể kháng thể, cho nên lúc đó người chết cũng chỉ có Trương Dũng mà thôi.”
Lời nói này làm Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.