Bọn người Thẩm Hạ Lan và Tô Nam ở bên ngoài nghe thấy tiếng la khóc của Diệp Ân Tuấn, không khỏi ngây ra một lúc, Thẩm Hạ Lan biết là thím Trương đã đi rồi.
Cô đau lòng nói không nên lời, chỉ là vì Diệp Ân Tuấn gặp phải chuyện đau khổ.
“Mẹ ơi, bà Trương đi rồi ạ?”
Diệp Minh Triết chớp mắt hỏi.
“Đúng vậy.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Sau đó Diệp Minh Triết vô cùng yên tĩnh.
Diệp Ân Tuấn ở lại bên trong khoảng một tiếng đồng hồ mới đi ra ngoài.
Ánh mắt của anh sưng đỏ, rõ ràng là anh đã khóc.
“Anh vẫn tốt chứ?”
Thẩm Hạ Lan bước nhanh về phía trước.
“Không có chuyện gì…”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay của Thẩm Hạ Lan, sau đó để bác sĩ đưa thi thể của thím Trương vào nhà xác.
Thím Trương là nhân viên phục dịch, những chuyện tiếp theo cần phải có thủ tục.
Thẩm Hạ Lan dẫn Diệp Minh Triết ở lại khách sạn, một mình Diệp Ân Tuấn đi xử lý hậu sự cho thím Trương.
Từ lúc bắt đầu thím Trương ở nhà họ Diệp chính là một người quản gia, cả đời cũng không kết hôn, Diệp Ân Tuấn là con trai độc nhất của bà, tất cả đều được đơn giản.
Sau khi Diệp Ân Tuấn hỏa táng thi thể của thím Trương, anh dẫn Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết trở về Lịch Thành.
Lúc Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn thì vô cùng vui vẻ.
“Ba ơi, ba không biết đâu, ngày nào mẹ cũng không cho con và ba gọi video với nhau, mẹ thật là xấu quá đi, mẹ muốn một mình chiếm lấy ba.”
Diệp Nghê Nghê vội vàng cáo trạng.
Nhìn con gái đáng yêu như vậy, trong lòng của Diệp Ân Tuấn rất vui, nhưng mà cái chết của thím Trương kìm hãm làm anh không nở được nụ cười.
“Mẹ là đang bảo vệ cho ba, lúc đó ba bị bệnh sợ là sẽ truyền bệnh cho con thông qua máy vi tính, còn phải cảm ơn mẹ đó có biết chưa?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Diệp Nghê Nghê ngây ra một lúc, sau đó ngượng ngùng nói với Thẩm Hạ Lan: “Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Không có chuyện gì đâu.”
Diệp Minh Triết không nói gì, trực tiếp đi vào trong phòng của mình.
Diệp Tranh phát hiện ra tâm trạng của cậu bé không đúng, muốn hỏi cậu bé có chuyện gì nhưng mà lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Minh Triết một chút, cũng không biết là thằng bé này đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Ân Tuấn thả Diệp Nghê Nghê xuống, nói với Diệp Tranh: “Tụi con đi dọn đồ đi, chúng ta trở về Hải Thành, sau đó để chú Tống chăm sóc cho bọn con, ba với mẹ con phải đến Vân Nam một chuyến.”
“Ba ơi, ba mẹ lại muốn đi ra ngoài chơi nữa hả?”
Diệp Nghê Nghê chu chu cái miệng nhỏ, cô bé không vui.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Không phải là đi chơi đâu, phải đi làm một số chuyện, cổ họng của mẹ con có vấn đề, ba dẫn mẹ con đi chữa bệnh.”
“Là thật ạ? Mẹ ơi, cổ họng của mẹ bị làm sao vậy, mẹ có đau không?”
Diệp Nghê Nghê vội vàng chạy đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan, đưa tay sờ sờ cổ họng của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy may mắn biết bao nhiêu khi Diệp Nghê Nghê không biết chuyện đó, có thể cho cô bé có một tuổi thơ hoàn mỹ.
“Mẹ không có chuyện gì đâu, chỉ cần Nghê Nghê có thể khỏe thì mẹ đã hết đau rồi.”
“Vậy hai người phải về sớm một chút nha, người lớn ở bên ngoài đi chơi không hà, để lại đám con nít bọn con ở nhà rất buồn.”
Diệp Nghê Nghê chu cái miệng nhỏ, lên tiếng nói.
“Được rồi, ba mẹ sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
“Vâng ạ.”
Diệp Tranh đi dọn dẹp đồ, lúc đi ngang qua cửa phòng của Diệp Minh Triết, nhìn thấy Diệp Minh Triết đang đứng trước cửa sổ ngẩn người, liền đi vào.
“Cậu sao vậy? Tại sao đến Đế Đô một chuyến, trở về cứ giống như là có tâm sự.”
“Bà Trương mất rồi.”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm Diệp Tranh đơ người một chút, giống như là chưa kịp phản ứng lại ai là bà Trương.
“Thím Trương chính là quản gia nhà họ Diệp trước kia đó.”
Diệp Minh Triết giải thích như vậy, Diệp Tranh đã kịp phản ứng lại.
“Sao lại mất?”
“Chắc là bị bệnh, này, tớ muốn học y.”
Chưa từng lúc nào Diệp Minh Triết có thể xác định là mình đang muốn cái gì giống như hiện tại.
“Học y hả? Đây chính là của riêng mình tớ mà, cậu vẫn nên học quản trị kinh doanh đi, sau này nhà họ Diệp sẽ do cậu thừa kế.”
“Đừng có nói chuyện cười, những thứ này do cậu kế thừa là được rồi, tớ muốn học y, thật ra thì trước đó tớ đã muốn học y từ lâu rồi. Lúc ấy sức khỏe của Nghê Nghê không tốt, ngày nào cũng phải nằm ở trong bệnh viện, tớ nghĩ là nếu như tớ là bác sĩ có khi nào sẽ giảm bớt được cho Nghê Nghê rất nhiều đau đớn hay không. Bây giờ nhìn thấy bà Trương lại bởi vì bệnh tật mà qua đời, tớ sợ sẽ có một ngày nào đó ba hoặc là mẹ cũng bị bệnh, đến lúc đó phải làm sao bây giờ đây? Tớ không muốn giao mạng sống của bọn họ vào trong tay của người khác.”
Diệp Minh Triết nói, ánh mắt lại càng thêm kiên định.
Diệp Tranh không suy nghĩ nhiều như vậy.
Ba mẹ của cậu bé chết như thế nào, cậu bé biết rất rõ ràng, đi theo Trương Linh học y cũng là do tình thế ép buộc, bây giờ nhìn thấy Diệp Minh Triết như thế này, cậu bé than thở nói: “Nếu như ba với mẹ biết được, sợ là sẽ không vui đâu.”
“Sẽ không đâu, hai người bọn họ đều rất yêu thương chúng ta, chỉ cần chúng ta vui vẻ thôi, có làm gì bọn họ cũng cho phép.
Ngoài ra, tớ còn muốn đi cùng với mẹ đến Vân Nam một chuyến.”
“Nhưng mà không phải ba với mẹ nói là hai người muốn đi chữa trị cổ họng hả?”
“Quê của bà Trương ở Vân Nam, tớ muốn đến đó xem xem, bà ấy có cho tớ một cái nhẫn, tuy là không nói tác dụng của nó nhưng tớ vẫn muốn đi xem xem.”
Diệp Minh Triết tự có chủ trương của mình, Diệp Tranh cũng không thuyết phục.
“Đi thu dọn đồ đạc nhanh đi, cho dù có muốn đi cùng với bọn họ thì chúng ta cũng phải trở về Hải Thành trước đã.”
“Ừm.”
Diệp Minh Triết nhanh chóng dọn dẹp xong đồ đạc, cùng với bọn người Thẩm Hạ Lan trở về Hải Thành.
Tống Đình nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trở về, cả người đều sắp hỏng mất rồi.
“Diệp tổng, tôi cần phải nghỉ phép! Tôi sắp mệt chết rồi, toàn bộ tập đoàn Hoàn Trí gần như tôi phải làm liên tục suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ, hiện tại ngay cả thời gian gửi tin nhắn với Lam Tử Thất tôi cũng bị bớt lại luôn rồi, cứ tiếp tục như vậy thì tôi chết trẻ mất.”
“Kiên trì thêm một đoạn thời gian nữa đi, tôi còn phải trở về Vân Nam làm một vài chuyện, lúc trở về tôi sẽ gánh vác thay cho cậu.”
“Cái gì chứ? Còn đi nữa hả?”
Tống Đình trực tiếp ngồi phịch ở trên ghế.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn âm trầm nói: “Thím Trương đi rồi, tôi muốn đưa bà ấy trở về.”
Tống Đình lập tức đơ người.
Từ nhỏ anh đã lớn lên với Diệp Ân Tuấn, đương nhiên biết ý nghĩa của thím Trương đối với Diệp Ân Tuấn là như thế nào, huống hồ gì Tống Đình cũng biết thân phận của thím Trương.
“Xin lỗi, Diệp tổng, nén bi thương.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ bờ vai của anh ta, không nói gì.
Thẩm Hạ Lan nói với anh ta: “Bọn nhỏ để lại cho anh chăm sóc, chúng tôi làm xong chuyện của mình thì sẽ trở lại ngay.”
“Bà chủ, cổ họng của cô đã tốt rồi hả?”
Tống Đình vô cùng vui mừng.
Thẩm Hạ Lan cũng nở nụ cười.
“Cũng đã ổn rồi, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi. À đúng rồi, gần đây Tử Thất có liên lạc với anh không vậy?”
“Không có, nhưng mà tôi xem dòng thời gian của cô ấy chắc là đang chơi rất vui ở Tây Song Bản Nạp.”
Nghe Tống Đình nói như vậy, lúc này Thẩm Hạ Lan mới yên lòng.
“Vậy cũng được.”
Chuyện Diệp Minh Triết muốn đi theo Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan phản đối, có điều là Diệp Ân Tuấn lại không phản đối.
“Cũng tốt mà, dẫn thằng bé trở về xem một chút.”
Câu nói này làm cho Thẩm Hạ Lan không biết phản bác như thế nào.
Một nhóm người lại lên máy bay đi đến Vân Nam một lần nữa.
Đến đây lần nữa, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất phức tạp.
Diệp Ân Tuấn lái xe chở Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết đến quê hương của thím Trương.
Nơi này hoang tàn vắng vẻ, đã sớm bị bỏ hoang, những căn nhà còn lại cũng đã bị sụp đổ.
Diệp Ân Tuấn nhìn nơi này, nghĩ đến đây là nơi mà thím Trương đã sống hồi lúc nhỏ, không khỏi cảm thấy buồn phiền.
“Anh muốn mua thôn này lại.”
Anh nhẹ nhàng mở miệng nói.
Thẩm Hạ Lan biết tâm tư của anh, thấp giọng nói: “Nơi này đã không còn người nữa rồi, chắc là chính phủ sẽ bán cho anh, để em đi liên lạc nha?”
“Tìm một chỗ ở đi, để anh đi cho.”
Diệp Ân Tuấn sắp xếp cho Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan trong trang trại không xa, còn mình thì đi nộp đơn cho phía trên để mua cái thôn này.
Thẩm Hạ Lan biết là cho dù có bao nhiêu tiền thì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ mua được nó.
Trên đường đi, Diệp Minh Triết cũng vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Hạ Lan nhìn cậu bé, hỏi: “Tại sao con nhất định phải đến đây, có phải là thím Trương đã nói cái gì đó với con không?”
“Không có, con chỉ muốn đến đây xem một chút.”
Diệp Minh Triết cười nhẹ.
Thẩm Hạ Lan phát hiện bây giờ bộ dạng cười trả lời mình của Diệp Minh Triết đã thành thục hơn trước kia rất nhiều, làm cho cô không hiểu gì hết.
Hai người đi đến trang trại hỏi thăm chuyện thôn của thím Trương.
“Cái thôn này ấy à, có một gia đình y đều ở trong đó, bình thường sẽ không kết hôn với người ở bên ngoài, cũng không biết là đắc tội với ai, trong vòng một đêm người đều không còn nữa. Thật là, mảnh đất đó đã bị bỏ hoang mấy chục năm rồi, mấy người muốn mua nó làm cái gì vậy? Đường của khách du lịch sẽ không đến đây đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười, không trả lời.
Lúc Diệp Ân Tuấn trở về mang theo công văn đã phê duyệt của chính phủ, hiện tại cái thôn kia đã hoàn toàn thuộc về anh.
Thẩm Hạ Lan cùng với Diệp Minh Triết đi theo Diệp Ân Tuấn vào bên trong mảnh đất hoang vu, tìm được vị trí từ đường.
Bởi vì từ đường đã lâu lắm rồi không được tu sữa, đã sớm đổ sập, bài vị thờ cúng ở bên trong vẫn còn ở đó, có điều cũng đã rơi xuống mặt đất, dính đầy tro bụi.
Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác ra, di chuyển những bài vị ra bên ngoài lau sạch sẽ.
Diệp Minh Triết nhìn thấy Diệp Ân Tuấn làm như vậy, cậu bé cũng ngồi xuống giúp đỡ.
Lúc mới bắt đầu, Thẩm Hạ Lan cũng không muốn hỗ trợ, có điều là nhìn thấy hai ba con Diệp Ân Tuấn bận rộn vô cùng, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng rồi ngồi xổm xuống làm cùng.
Ba người bận rộn cho đến trưa mới lau sạch sẽ hết tất cả bài vị.
“Anh dự định tìm người tu sửa từ đường lại một chút.”
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh rồi nói: “Coi như là đổi mới, đây coi như chuẩn bị hết tất cả, anh đi tìm người ở đâu để đến đây ở? Ân Tuấn, mảnh đất này đã không có nữa rồi, cho dù anh có đồng ý tin tưởng hay là không thì đây đều là một mảnh đất đã bị bỏ hoang, cho dù anh có làm nó tốt đến cỡ nào thì thím Trương cũng sẽ không nhìn thấy.”
Cô biết là mình nói như vậy rất tàn nhẫn, nhưng mà đây chính là sự thật.
Cô cũng biết nỗi hổ thẹn trong lòng của Diệp Ân Tuấn đối với thím Trương, muốn bù đắp cái gì đó, nhưng mà tất cả những chuyện này đều không còn ý nghĩa nữa.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lại khó coi hơn.
Diệp Minh Triết đột nhiên lại nói: “Ủa? Sao người ở trong đây đều cùng một cái họ vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện trên bài vị đều là họ Trương.
“Nghe nói là người ở trong đây không kết hôn với người ở bên ngoài, cho nên chắc là nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, đều họ Trương cũng không có gì là kỳ lạ.”
“À.”
Diệp Minh Triết cái hiểu cái không, nhẹ gặp đầu.
Cậu bé cũng không quan tâm đến cuộc trò chuyện của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, tự mình tùy tiện đi dạo ở xung quanh, tùy ý đi xem những căn nhà bị đổ nát.
Thẩm Hạ Lan nhìn tất cả những thứ ở đây, thấp giọng nói: “Em biết tình cảm của anh đối với thím Trương, hiện tại chúng ta đưa bà ấy về đây, vẫn nên tìm một chỗ an táng bà ấy đi.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì.
Anh ngẩn người nhìn từ đường.
Thẩm Hạ Lan cũng không quấy rầy anh nữa, biết là trong lòng của Diệp Ân Tuấn cũng khó chịu, có lẽ cần có một đoạn thời gian mới có thể từ từ ổn định lại được.
“Để em đi xem Minh Triết một chút.”
Cô đứng dậy đi về phía của Diệp Minh Triết.
Phía xa xa, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ở trước mặt của Diệp Minh Triết hình như có một chiếc xe jeep dừng ở đó, người ở phía trên đang nói gì đó với Diệp Minh Triết.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc lên cổ họng.
Nơi đây đã bị bỏ hoang, người nào đến đây vậy chứ?
Diệp Minh Triết lại không có ý thức giữ an toàn, chẳng lẽ là không sợ đối phương là bọn buôn người hả?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy tới.