“Đừng! Diệp Ân Tuấn!”
Giọng nói của Tiểu Thi nhấn mạnh hơn.
Không phải Diệp Ân Tuấn không muốn dừng lại, mà là cảm giác đau đầu như muốn nổ tung khiến anh chỉ muốn nhanh chóng lấy thuốc, đáng tiếc là tay anh lúc cầm lấy thuốc run rẩy tới mức ném nó bay thẳng ra ngoài.
Trong lúc anh đạp phanh, chiếc xe không thể dừng lại vì tốc độ lao quá nhanh, nó lăn thẳng xuống vách núi.
“A!”
Tiếng hét của Tiểu Thi vang lên bên tai anh.
Diệp Ân Tuấn biết mình đã tiêu rồi!
Rơi xuống một vách đá cao như vậy, khả năng sống sót quá thấp.
Tất cả những gì anh nghĩ đến bây giờ đều là Thẩm Hạ Lan.
Anh không biết liệu Thẩm Hạ Lan có chịu đựng được tin dữ của mình hay không.
Anh không cố ý làm điều này.
Anh rất muốn trải qua quãng đời còn lại với cô, nhưng tiếc là không còn cơ hội nữa rồi.
Cơn đau đầu của Diệp Ân Tuấn nhanh chóng lên tới đỉnh điểm, nhưng anh vẫn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan khi xe bị ngã xuống “Hạ Lan, hãy luôn nhớ rằng anh yêu em!”
Anh gõ dòng tin nhắn này rất lâu vì xe đang bị lắc lư, cánh tay bị cọ xát đến rách da nhưng anh vẫn không nỡ ném điện thoại đi.
Khi thấy tin nhắn gửi đi thành công, anh cười thoải mái.
Anh có quá nhiều lời để nói, nhưng anh lại không có thời gian.
Anh biết rằng Thẩm Hạ Lan sẽ mạnh mẽ trở lại.
Cô chắc chắn sẽ như thế.
Cô sẽ kiên cường vì bọn trẻ, đúng không?
Diệp Ân Tuấn mỉm cười, rơi xuống vách đá cùng với Tiểu Thi, có điều lúc này trên khóe mắt anh đọng một giọt nước mắt.
Sau khi Thẩm Hạ Lan thu xếp ổn thỏa chuyện Diệp Hồng thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô cầm lên xem, là tin nhắn của Diệp Ân Tuấn.
Đọc được những lời trên, Thẩm Hạ Lan khẽ cười.
Người đàn ông này lại làm gì vậy chứ?
Cô gửi một tin nhắn trả lời cho Diệp Ân Tuấn: “Khi nào anh về? Chúng ta đi ăn món gì ngon nhé.”
Thế nhưng mà Diệp Ân Tuấn không trả lời lại.
Thẩm Hạ Lan tưởng rằng anh đang lái xe, đang bận, vì vậy không để ý.
Diệp Hồng vì chuyện lần này mà luôn hoảng sợ, cô bé ngủ không yên giấc, Thẩm Hạ Lan vẫn luôn ở bên cạnh cô bé.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Diệp Ân Tuấn vẫn chưa trở về.
Lúc này Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút bất an.
Anh đã đi đâu chứ?
Không phải nói anh trở về sớm sao?
Hơn nữa chuyện Diệp Hồng bị bọn người đó đưa ra khỏi thôn, sao anh có thể yên tâm để một mình cô xử lý được?
Thẩm Hạ Lan tiếp tục gửi thêm một tin nhắn nữa cho Diệp Ân Tuấn.
“Anh đang ở đâu vậy? Khi nào anh về?”
Thế nhưng cô vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan không bỏ cuộc, cô tiếp tục gọi điện cho anh.
Điện thoại hiển thị không thể liên lạc được.
Không thể liên lạc được?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
Cô tìm Dương Tân, hy vọng anh ta có thể giúp tìm mình được tin tức của Diệp Ân Tuấn.
Dương Tân vô cùng vui mừng, cuối cùng thì Thẩm Hạ Lan cũng tìm anh ta giúp đỡ một lần nữa.
Anh ta dẫn người ra ngoài để tìm kiếm.
Khi Diệp Hồng tỉnh lại, Thẩm Hạ Lan có chút mất hồn mất vía, có điều vẫn mạnh mẽ gượng cười cho Diệp Hồng ăn một chút gì đó, nhưng cô lại không có cảm giác ngon miệng chút nào.
Thấy bầu trời bên ngoài đã tối hẳn.
Thẩm Hạ Lan đứng dậy kéo rèm cửa, đột nhiên tim nhói lên một cái, cảm giác như bị người ta xé rách vậy, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống vì đau.
“Chị, chị bị sao vậy?”
Diệp Hồng vội vàng đến bên cạnh cô, dùng tay ra dấu hỏi.
“Không sao đâu.”
Thẩm Hạ Lan đáp lại bằng cử chỉ tay, nhưng sắc mặt cô đã tái nhợt đi.
Diệp Hồng đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, rót cho cô một ly nước nóng.
Thẩm Hạ Lan cầm lấy ly nước, nghĩ đến Diệp Ân Tuấn cũng thích rót nước nóng cho cô, nhưng bây giờ anh đang ở đâu?
Tại sao lại không liên lạc được vậy?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tim mình đau có chút kì lạ.
Cô gửi tin nhắn cho Lam Tử Thất, nhưng cô không biết phải nói gì với Lam Tử Thất, cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống.
Thời gian chờ đợi vô cùng lâu.
Thẩm Hạ Lan bảo Diệp Hồng đi ngủ, sau đó cô ngồi trên sô pha chờ đợi.
Bầu trời bên ngoài càng ngày càng tối, sự lo lắng trong lòng Thẩm Hạ Lan càng ngày càng đè nặng.
Diệp Ân Tuấn sẽ không xảy ra sự cố gì đấy chứ?
Không, sẽ không đâu!
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chối bỏ ý nghĩ nghĩ này.
Kỹ năng của Diệp Ân Tuấn tốt như vậy, sẽ không thể có khả năng anh xảy ra chuyện.
Nhưng nghĩ đến chuyện Diệp Ân Tuấn đau đầu, Thẩm Hạ Lan vẫn không yên lòng.
Cô đi đi lại lại trong phòng khách, đợi đến khi phía đông hừng lên một vệt trắng bạc vẫn không có tin tức gì của Diệp Ân Tuấn, hơn nữa điện thoại cũng không kết nối được.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan càng lúc càng chùng xuống.
Khi Dương Tân quay về, vẻ mặt của Thẩm Hạ Lan vô cùng tiều tụy.
Cô nhìn Dương Tân, chờ đợi kết quả từ anh ta.
Dương Tân thật sự có chút không đành lòng, nói: “Bà chủ, không tìm thấy, có lẽ Diệp tổng lạc đường rồi, chúng ta chờ thêm một lát đi.”
Ánh mắt anh ta mập mờ, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ngay lập tức đứng bật dậy.
“Anh ấy đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng gõ vào điện thoại hỏi, Dương Tân nhanh chóng nói: “Thật sự không sao, kĩ năng của Diệp tổng tốt như vậy, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Dương Tân, đừng để tôi hận anh.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan giống như một câu ma chú, ngay lập tức khiến Dương Tân đơ người tại chỗ.
Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, trong lòng đấu tranh, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt của Thẩm Hạ Lan nữa, thì thào nói: “Diệp tổng gặp tai nạn.”
Trái tim Thẩm Hạ Lan siết chặt lại, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống đất, cũng may có Dương Tân đỡ cô.
“Bà chủ, cô đừng đau lòng, cảnh sát vẫn chưa đưa ra kết luận.”
“Cảnh sát?”
“Đúng vậy, xe của Diệp tổng từ vách núi lao xuống, trên xe còn có một người phụ nữ, chính là Tiểu Thi. Theo khảo sát lốp xe, có vẻ như Diệp tổng đã lao xe xuống vách núi với tốc độ nhanh, bọn họ suy đoán là tự tử vì tình.”
Dương Tân thận trọng nói.
Tự tử vì tình?
Thẩm Hạ Lan sửng sốt,cô biết đây chỉ là suy đoán của người ngoài..
Nếu như nói Diệp Ân Tuấn lái xe với tốc độ nhanh cùng Tiểu Thi đi đến chỗ chết, cô không thể tin được.
Diệp Ân Tuấn không phải là một người dại dột như vậy, nếu như nói là anh muốn hù dọa Tiểu Thi thì có thể.
Trừ khi có chuyện gì xảy ra trong quá trình hù dọa khiến cho Diệp Ân Tuấn không thể dừng xe lại.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến vấn đề đau đầu của Diệp Ân Tuấn.
Trái tim của cô nhói đau một cách khủng khiếp.
“Đưa tôi đến đó! Tôi muốn đi xem!”
Thẩm Hạ Lan vội gõ điện thoại.
Dương Tân có chút khó xử nói: “Bà chủ, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, vách đá quá dốc, vẫn chưa tìm thấy bọn họ, chỉ thấy mảnh vỡ của chiếc xe.”
“Không tìm thấy bọn họ, làm sao biết đó là bọn họ?”
Thẩm Hạ Lan cố níu lấy một tia hy vọng.
Dương Tân nhỏ giọng nói: “Có người nhìn thấy Diệp tổng với Tiểu Thi đi lên núi từ hiện trường vụ tai nạn xe trên đường Tân Giang, vì vậy…”
“Tôi không tin, chưa nhìn thấy người, anh nói gì tôi cũng đều không tin.”
Thẩm Hạ Lan đẩy Dương Tân ra, sau đó chạy như điên ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Hồng cảm thấy đây là lỗi của mình, nếu không phải là do cô bé, Diệp Ân Tuấn với Thẩm Hạ Lan sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này, cô bé không thể không chạy theo.
Dương Tân vẫn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Hạ Lan không thể nghe được điều gì nữa.
Cô lên xe, sau đó phóng điên cuồng về phía mà Dương Tân nói.
Diệp Hồng không lên xe được nên gấp gáp đến mức òa khóc.
Dương Tân nhìn cô bé định chạy đi, liền nói với cô bé: “Lên xe đi, chú đưa con đến đó.”
Diệp Hồng suy nghĩ một lát, sau đó lên xe của Dương Tân.
Khi Thẩm Hạ Lan đến hiện trường xảy ra tai nạn, nơi đây đã bị người ta kéo vạch vàng, ngăn không cho người khác đi vào.
Cô bị chặn bên ngoài.
Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng, nhưng cô không nói được, đúng lúc này, cô nhìn thấy Đại Quân.
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Đại Quân.
“Đại Quân, người bên trong có khả năng là chồng tôi, tôi muốn xin vào xem hiện trường một chút được không?”
Khi Đại Quân nhận được tin nhắn, anh ta nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang lo lắng chờ đợi bên ngoài.
Anh ta khẽ thở dài, nói vài câu với những người xung quanh, sau đó Thẩm Hạ Lan được dẫn vào bên trong.
Thẩm Hạ Lan nhìn cảnh tượng long trời lở đất trước mặt, trái tim từng chút một chùng xuống.
Cô là một nhà thiết kế xe hơi, đương nhiên cô có thể nhìn ra được chiếc xe trượt xuống rất nhanh.
Cô nghẹn ngào lấy điện thoại gõ chữ hỏi Đại Quân.
“Tai nạn xảy ra khi nào?”
“Hơn sáu giờ tối ngày hôm qua.”
Câu trả lời của Đại Quân khiến Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nhớ lại tin nhắn cuối cùng của Diệp Ân Tuấn.
Cô gấp gáp rút điện thoại ra xem lại tin nhắn kia, nhìn thấy thời gian lúc đó là sáu giờ mười.
Thẩm Hạ Lan bật khóc ngay lập tức.
Lúc đó Diệp Ân Tuấn đang đối mặt với tất cả những chuyện này, nhưng anh lại vẫn gửi cho cô tin nhắn đó, thế mà cô lại không hay biết gì.
Cô còn định giải quyết nhanh chuyện ở đây, sau khi xong chuyện sẽ đưa Diệp Ân Tuấn trở về Hải Thành giải trừ thôi miên để giảm bớt cơn đau, nhưng tại sao?
Tại sao một chút thời gian cũng không cho cô?
Tại sao lại vì một người phụ nữ như Tiểu Thi mà bỏ mạng như vậy?
Cô sẽ xử lí Tiểu Thi, không phải cô đã nói rồi sao?
Thẩm Hạ Lan nhìn vách núi, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, nước mắt tuôn rơi như ngọc trai vỡ vụn.
Nếu như anh thực sự chết, cô phải làm sao?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện ra rằng nếu Diệp Ân Tuấn không ở đây, cô dường như mất đi tất cả ý nghĩa của cuộc sống.
Cô không ngừng nghĩ về những điều nhỏ nhặt mà cô đã có với Diệp Ân Tuấn mấy ngày này.
Anh lúc nào cũng chịu ủy khuất, nhân nhượng cô, hơn nữa anh có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô, ngay cả khi đó là điều vô lý.
Anh luôn cưng chiều cô, cưng chiều theo cách riêng của anh.
Nếu bây giờ Diệp Ân Tuấn thực sự ra đi, sau này ai sẽ nắm lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay?
Diệp Ân Tuấn, không phải anh nói muốn ở bên em cả đời sao?
Chẳng phải anh đã nói sẽ luôn ở bên em, không để người khác làm tổn thương em sao?
Bây giờ anh bảo em phải làm sao đây?
Thẩm Hạ Lan khóc trong im lặng.
Cô không phát ra âm thanh, khóc đến đau lòng không thể phát ra tiếng được nữa, cảm giác đau đớn không thể chịu đựng được dường như bao phủ lên bầu không khí bi thương, khiến những người xung quanh bất chợt cũng muốn khóc.
Khi Dương Tân với Diệp Hồng đến, bọn họ liền nhìn thấy cảnh này.
Trái tim của Dương Tân siết chặt đau vô cùng.
Anh nhanh chóng bước tới, muốn đỡ lấy Thẩm Hạ Lan, nhưng anh lại bị cô đẩy ra.
Cô đờ đẫn nhìn về phía dưới vách núi, ánh mắt có chút mơ hồ, thậm chí có chút thả lỏng.
Trái tim Dương Tân giật thót.
“Bà chủ…”
Thẩm Hạ Lan dường như không nghe thấy, nhấc chân đi về phía trước muốn nhảy xuống.
Lúc này, trong đầu cô chỉ có Diệp Ân Tuấn.
Nếu như anh đi rồi, cô vẫn ở lại thế gian này để làm gì nữa?
Không phải anh nói nếu cô chết, anh sẽ không sống tiếp một mình sao?
Cô cũng vậy.
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt đối mặt với gió, ngay lúc cô định thả mình rơi xuống thì Dương Tân ôm lấy cô kéo lại.
“Bà chủ, cô không thể chết được!”