Cô còn có thể nói được không?
Đây cũng là chuyện Thẩm Hạ Lan luôn muốn biết.
Lúc trước Lam Dũng nói có một chuyên gia khá giỏi, nhưng vẫn không có thời gian rảnh, bây giờ cũng chưa có tin tức gì.
Lúc đầu cô còn chờ mong, rồi chờ đợi, đến giờ đã có hơi mất mác, sau đó từ từ chấp nhận sự thật cô là một người câm. Nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Diệp Minh Triết, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ra, Diệp Minh Triết rất để ý đến nó.
Cậu bé để ý mami là một người câm, cậu bé muốn mami nói chuyện. Mà sâu trong đáy lòng cô cũng muốn được nói chuyện lại một lần nữa. Nhưng có thể sao?
Thẩm Hạ Lan theo bản năng vuốt cổ họng của bản thân, trước mắt hình như lại hiện ra gương mặt hung dữ của bà cụ Diệp.
Đến bây giờ cô vẫn không thể nào tha thứ cho bà ta.
Sao có thể chết đi dễ dàng như thế chứ?
Những sai lầm bà ta gây ra vẫn chưa trả lại, nếu cứ thể mà chết không phải quá hời cho bà ta rồi sao?
Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không thể tìm Diêm Vương đòi người được.
Diệp Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan như thế, lập tức cảm thấy bản thân đã nói sai, cậu bé vội vàng nói: “Mami, mẹ đừng buồn, con sẽ ở cạnh mẹ, sau này con sẽ là đôi mắt, là giọng nói của mẹ. Mẹ yên tâm đi, con sẽ học ngôn ngữ của người câm điếc thật tốt, sau này con sẽ phiên dịch giúp mẹ.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy lồng ngực ấm áp, những chuyện khổ sở lúc trước giống như cũng không phải khó chịu đựng đến thế.
Cô lại vuốt đầu Diệp Minh Triết cười cười, sau đó dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: “Để Tranh Tranh ở lại đây cùng con được không? Mami ở nhà họ Lam lâu lắm rồi, mẹ muốn tìm một căn nhà để dọn ra ở, rồi sau khi con xuất viện sẽ đến ở cùng mami được không?”
Diệp Minh Triết cực kỳ thông minh, lập tức hiểu được ý của Thẩm Hạ Lan.
Cậu bé khẽ hỏi: “Mami, mẹ muốn ly hôn với ông Diệp sao?”
Thẩm Hạ Lan không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của con trai, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô đúng là quá tàn nhẫn.
“Xin lỗi, Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan biết rõ hơn ai khác rằng hai đứa nhỏ khát vọng một gia đình đầy đủ, vô cùng hy vọng có daddy ở cùng, nhưng cô thật sự không làm được.
Tuy cô biết chuyện này không có liên quan trực tiếp gì đến Diệp Ân Tuấn, tất cả đều là lỗi của bà cụ Diệp, nhưng mỗi lần cô đối mặt với Diệp Ân Tuấn là lại nhớ đến bà cụ Diệp.
Trạng thái như thế làm sao cô có thể tiếp tục chung sống với Diệp Ân Tuấn được chứ?
Diệp Minh Triết miễn cưỡng cười cười, nhưng vẫn an ủi Thẩm Hạ Lan: “Không sao, con quen rồi. Mami ở đâu thì con ở đó, con là người yêu bé nhỏ của mami, con phải bảo vệ mami. Bảo vệ mami cả đời.”
Hai mắt Thẩm Hạ Lan lại ươn ướt.
Cô có tài đức gì mà lại có được một câu con trai ngoan ngoãn đáng yêu như thế chứ!
Diệp Tranh vẫn luôn yên lặng.
Cậu bé không hiểu được vì sao Thẩm Hạ Lan lại muốn ly hôn cùng Diệp Ân Tuấn, nưng cậu bé cũng quyết định sẽ bảo vệ Thẩm Hạ Lan, nhưng trong lòng đột nhiên rất khó chịu.
Có phải sau khi bọn họ ly hôn rồi, cậu sẽ không bao giờ được gặp lại bác cả nữa không?
Cậu bé nhớ anh!
Cũng sẽ nhớ daddy!
Diệp Tranh yên lặng đứng lên, đứng dậy đi ra ngoài.
“Tranh Tranh, con đi đâu đó?”
Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng.
Diệp Minh Triết lại nói: “Mami, để cậu ấy yên lặng một mình đi. Con sống cùng mami năm năm, cậu ấy sống cùng ông Diệp năm năm.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy cô còn không bằng một đứa con nít.
Cô lại không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Diệp Tranh và hai đứa nhỏ.
Nhưng nếu bắt cô tạm chấp nhận cuộc hôn nhân này vì mấy đứa nhỏ, cô lại cảm thấy cô không làm được.
“Xin lỗi, thật xin lỗi.”
Bây giờ trừ câu này ra, Thẩm Hạ Lan thật sự không biết có thể nói gì với mấy đứa nhỏ nữa.
Diệp Tranh và Diệp Minh Triết còn dễ nói, nhưng Diệp Nghê Nghê thì sao?
Nếu Diệp Nghê Nghê biết cô muốn ly hôn với Diệp Ân Tuấn, muốn bắt cô bé rời xa Diệp Ân Tuấn, cô bé sẽ như thế nào?
Thẩm Hạ Lan thật sự không dám nghĩ đến.
Sau khi Diệp Tranh ra khỏi phòng bệnh, theo bản năng bắt đầu tìm kiếm hình bóng của Diệp Ân Tuấn, nhưng cậu bé tìm khắp nơi cũng không tìm thấy Diệp Ân Tuấn.
Bất tri bất giác, Diệp Tranh đã đi đến bãi đỗ xe, phát hiện ra chiếc xe của Diệp Ân Tuấn đầu tiên.
Xe Diệp Ân Tuấn rất bắt mắt.
Diệp Tranh nhanh chóng đi qua, nhưng còn chưa đến gần đã nghe được tiếng kêu rên đầy đau đớn của bác cả Diệp Ân Tuấn.
“Bác cả!”
Diệp Tranh nhanh chóng đập cửa xe, nhưng Diệp Ân Tuấn quá đau, đau đến mức không thể để ý đến những âm thanh xung quanh.
Thấy Diệp Ân Tuấn không chịu mở cửa, Diệp Tranh vội vàng chạy đi.
Cậu bé chạy đến chỗ bảo vệ, kéo bảo vệ đến trước cửa xe của Diệp Ân Tuấn.
Bảo vệ nghe được tiếng kêu rên đầy đau đớn của Diệp Ân Tuấn, nhưng xe của Diệp Ân Tuấn quá đắt, bọn họ mở không được, cũng không dám dùng bạo lực để mở, tạm thời đứng sững sờ ở đó.
Diệp Tranh sốt ruột muốn chết, cậu bé kéo tay bảo vệ, bảo bọn họ mở cửa ra, nhưng chiếc xe sang như vậy, bảo an không dám dùng bạo lực để phá hư cửa xe.
Diệp Tranh sốt ruột muốn khóc.
Ngay lúc Diệp Tranh định xoay người đi tìm Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đã qua được cơn đau cuối cùng.
Anh nhìn thấy hai bảo vệ đứng bên ngoài cửa, hơi mệt mỏi mở cửa xe ra.
“Chuyện gì?”
Anh không còn sức lực, mặt mày tái nhợt, mồ hôi gần như thấm ướt toàn bộ quần áo.
Đột nhiên một bóng người nho nhỏ nhào vào trong lòng Diệp Ân Tuấn, sau đó khóc nấc lên.
Diệp Ân Tuấn hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra là Diệp Tranh.
Anh đột nhiên hiểu ra gì đó, môi mỏng bất giác cong lên.
“Tôi không sao, các anh đi đi.”
Diệp Ân Tuấn nói với bảo vệ, anh cũng không muốn để bất cứ ai biết.
Bảo vệ thấy Diệp Ân Tuấn hình như cũng không được khỏe cho lắm, nói: “Anh à, nếu anh không khỏe thì nên vài bệnh viện khám đi.”
“Tôi biết, tôi sẽ đi khám, các anh đi trước đi.”
Diệp Ân Tuấn đuổi hai bảo vệ đi.
Diệp Tranh vẫn khóc mãi không ngừng.
Diệp Ân Tuấn ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sâu lưng cậu bé, giống như khi con nhỏ.
Anh khẽ nói: “Được rồi, đàn ông con trai, khóc cái gì mà khóc? Không phải bác không bị gì sao?”
Diệp Tranh ngẩng đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, trong mắt toàn là nước mắt.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên rất đau lòng.
Anh yêu thương, chiều chuộng đứa nhỏ này suốt năm năm. Ngay từ khi cậu bé còn trong bụng mẹ, anh đã bắt đầu yêu thương cậu bé, bây giờ cậu bé cũng đã biết yêu thương người khác rồi.
Anh vui vẻ vuốt đầu Diệp Tranh nói: “Tranh Tranh, bác biết chuyện daddy và mami của con tạo cho con một đả kích rất lớn, nhưng bác muốn nói cho con biết, những việc này cũng là một lần thử thách dành cho con. Cho dù bọn họ làm cái gì, con vẫn là đứa bé mà bác cả yêu nhất. Bọn họ đi rồi, nhưng tình yêu của bọn họ vẫn còn ở đây, nếu con đồng ý, từ giờ trở đi con vẫn có thể gọi bác là daddy như cũ, giống như lúc trước vậy. Bác cả cũng sẽ yêu thương con như yêu thương Minh Triết. Chỉ cần thứ bọn họ có, bác cả cũng sẽ không để con thiếu phần. Con là con trai trưởng của nhà họ Diệp, có một số việc tuy rằng rất đau khổ, nhưng con là đàn ông con trai, cũng phải dũng cảm vượt qua đúng không? Con có có em trai em gái, con phải bảo vệ cho bọn họ. Bây giờ mẹ con lại như thế, con cũng phải bảo vệ mẹ, đúng không?”
Diệp Tranh vội vàng gật đầu.
Diệp Ân Tuấn vui mừng nói: “Bác nghe nói con bị bệnh tự kỷ, con có biết bác cả lo cho con đến cỡ nào không? Một cậu bé dũng cảm sẽ không bao giờ trốn đi như đà điểu. Con là Diệp Tranh, là con trai của Diệp Nam Phương, là kiêu ngạo của nhà họ Diệp, con có đồng ý đứng lên vì em trai em gái yêu thương con, vì mami yêu thương con không?”
Diệp Tranh lại gật đầu lần nữa.
Cậu bé nắm chặt lấy góc áo của Diệp Ân Tuấn, rúc vào lòng Diệp Ân Tuấn giống như khi còn nhỏ.
Tim Diệp Ân Tuấn bị cậu bé nho nhỏ này lấp đầy.
Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu bé, trong lúc nhất thời cảm thấy mọi thứ đều ngập tràn hy vọng. Dù sao anh vẫn còn bọn nhỏ, dù sao anh và Thẩm Hạ Lan cũng không phải không còn chút hy vọng nào.
Ngay lúc Diệp Ân Tuấn đang nghĩ ngợi lung tung, Diệp Tranh hé miệng thở dốc hỏi: “Bác bị bệnh sao?”
Diệp Ân Tuấn khựng lại, vô cùng kinh ngạc vì Diệp Tranh đã nói chuyện, cũng mừng vì cuối cùng cậu bé cũng đã vượt qua.
Bệnh tự kỷ, nói trắng ra là một người tự nhốt bản thân vào một bức tường thành, người đó không bước ra, cũng không cho ai bước vào.
Bây giờ cậu bé đồng ý trò chuyện cùng người khác, cũng có nghĩa bức tường thành của cậu bé đã sụp đổ.
Cậu bé đã chịu bước ra, cũng đồng ý cho người khác đi vào. Đây là một hiện tượng tốt.
Diệp Ân Tuấn vui vẻ nói: “Ừ, bác bị bệnh, nhưng không sao hết, bác sẽ khỏe lại vì mọi người.”
“Mami có biết không?”
Diệp Tranh nhìn Diệp Ân Tuấn, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
Diệp Ân Tuấn cười lắc đầu nói: “Đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta có được không? Đừng nói cho mami, mẹ con đã đủ khổ rồi, bác không muốn mẹ con lại phải lo lắng khổ sở vì chuyện của bác nữa. Dù sao mẹ con cũng là phụ nữ, chúng ta là đàn ông. Đàn ông bảo vệ cho phụ nữ là chuyện đương nhiên mà, đúng không?”
Diệp Tranh vội vàng gật đầu.
“Nào, hai chúng ta ngoéo tay thắt cổ.”
Diệp Tranh ôm chặt lấy Diệp Ân Tuấn, khóc ra hết tất cả khổ sở và ấm ức trong thời gian qua.
Thấy Diệp Tranh như thế, bất giác mắt Diệp Ân Tuấn cũng hơi ươn ướt.
Cuối cùng, cậu bé cũng đã bước ra.
Cuối cùng, anh cũng không phụ lòng kỳ vọng của Diệp Nam Phương, đã kéo con trai của anh ta ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Diệp Tranh, ôm thật chặt.
Diệp Tranh khóc một lúc, hơi mệt mỏi.
Diệp Ân Tuấn lấy khăn giấy ra lau mặt cho cậu bé, cười nói: “Bé mít ướt.”
“Không phải đâu, sau này con sẽ không khóc nữa, con sẽ mạnh mẽ hơn, con phải bảo vệ em trai em gái, bảo vệ mami. Daddy, cổ họng của mami thật sự không thể khỏe lại sao?”
Tim Diệp Ân Tuấn đột nhiên tê rần, khẽ nói: “Daddy sẽ nghĩ hết tất cả mọi cách để chữa khỏi cho mami, ba hứa.”
“Thật sao?”
“Thật!”
Diệp Tranh nín khóc mỉm cười, nhưng rồi lại nhíu mày.
Cậu bé nhìn Diệp Ân Tuấn, do dự một lúc rồi hỏi: “Daddy, ba thật sự định ly hôn với mami sao?”