Cửa sổ phòng đang mở!
Thẩm Hạ Lan nhớ rõ là trước khi đi ngủ cô đã kiểm tra qua phòng rồi, cũng đã khóa cửa vào nữa, cửa sổ lại càng đóng cẩn thận hơn, bây giờ cửa sổ lại mở toang, quả thực là có gì đó không ổn!
Cô vội vàng bật dậy, làm động đến vết thương, đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chẳng để ý tới.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng kiểm tra cơ thể của Diệp Tranh, phát hiện cậu bé vẫn đang ngủ ngon lành, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó giống như cô vừa nghĩ tới điều gì, liền lập tức đi đến trước giường kiểm tra ví tiền của mình thì phát hiện cả ví tiền và điện thoại đều đã mất.
Cô bị trộm rồi!
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người đều không ổn.
Cô đã đủ xui xẻo rồi, tại sao vẫn còn nhiều chuyện không đâu bám theo cô như vậy?
Cô vừa vay tiền của Lam Thần, định bụng rời khỏi đây, tìm một nơi không ai biết để dưỡng bệnh cùng Diệp Tranh, không ngờ hiện thực lại không cho cô một cơ hội nào.
Một tên trộm đã đánh cắp tất cả những điều đó!
Thẩm Hạ Lan gần như bật khóc.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa dầm, giờ cô và Diệp Tranh phải làm sao đây?
Không quen cuộc sống ở đây, trên người lại không có tiền, bọn họ biết sống thế nào?
Thẩm Hạ Lan có chút không muốn đánh thức Diệp Tranh dậy.
Lúc này, cậu bé mới có thể ngủ yên được một lúc, sau khi rời khỏi nơi này, không biết bọn họ còn có thể có cơ hội ngủ yên giấc nữa không, giấc ngủ tiếp theo sẽ ở đâu còn chưa biết.
Thẩm Hạ Lan nghĩ rằng nếu bây giờ gọi Diệp Tranh dậy thì thật sự tàn nhẫn, nhưng nếu không gọi, đợi đến lúc người của khách sạn đến đuổi bọn họ đi thì còn khó xử hơn.
Loay hoay một hồi, Thẩm Hạ Lan mới nén được nỗi bực bội do những trắc trở của cuộc sống này mang lại.
Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Ông trời không thể chỉ chèn ép một mình cô được, mọi chuyện rồi sẽ ổn, bây giờ chỉ là tạm thời thôi.
Cô không ngừng cổ vũ mình.
Khi đã đủ bình tĩnh trở lại, Thẩm Hạ Lan hít một hơi sâu rồi đưa tay lay Diệp Tranh dậy.
Khi Diệp Tranh mở mắt ra, cậu bé vẫn còn đang mơ hồ chưa tỉnh, thậm chí còn vô thức chui vào lòng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thấy vậy lại càng đau lòng hơn.
Đứa trẻ này đi theo cô, cuối cùng vẫn phải chịu khổ.
Bây giờ cô lại thấy vui vì Diệp Tử An và Diệp Nghê Nghê không đi theo cô, nếu không cô thực sự không biết mình có thể nuôi sống bọn trẻ hay không nữa.
Thẩm Hạ Lan không nói gì với Diệp Tranh, một tay ôm lấy Diệp Tranh xuống tầng.
Bà chủ vẫn nằm đó như đang ngủ, cũng chẳng quan tâm lắm đến việc cô đang đi xuống.
Thẩm Hạ Lan gõ vào bàn lễ tân.
Bà chủ lúc này mới mở mắt ra.
"Làm gì đấy?"
Giọng điệu của bà chủ không dễ nghe lắm, còn mang theo chút ngái ngủ.
Thẩm Hạ Lan tìm giấy bút rồi viết: “Ví tiền và điện thoại của chúng tôi để trong phòng ban nãy bị trộm mất, bà xem xem có thể tìm giúp chúng tôi không?”
"Mất trộm?"
Bà chủ lập tức trợn mắt lên.
“Ở đây viết rất rõ ràng, xin vui lòng tự bảo quản của cải quan trọng, bây giờ hai người lại bảo với tôi là bị mất trộm? Tôi nói cho mấy người biết, tôi không có trách nhiệm bồi thường đâu! Còn nữa, nếu mấy người muốn báo cảnh sát, tôi có thể cho số điện thoại, nhưng gọi sau thì mấy người đi nhanh cho tôi. Nhìn hai người cũng chẳng có tiền trả tiền phòng đâu đúng không? Đúng là xui xẻo! Mở hàng ra được khách đầu tiên lại bị thế này!”
Bà chủ chửi bới rồi đẩy điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn chiếc điện thoại, trong lòng cô biết mình không thể gọi cảnh sát.
Một khi đã báo cảnh sát, cô biết giải thích thế nào về vết thương trên người mình đây?
Hơn nữa có lẽ Diệp Ân Tuấn sẽ dễ dàng tìm thấy cô hơn sau khi cô báo cảnh sát.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy sau khi rời khỏi Hải Thành, bản thân mình thực sự gặp phải tình cảnh vô cùng khó khăn. Nhưng nếu bảo cô quay về tiếp tục làm thiếu phu nhân nhà họ Diệp thì chắc chắn là không thể.
Cô đẩy điện thoại ra, ôm Diệp Tranh bước ra khỏi khách sạn.
Bà chủ vẫn chửi với theo: “Mất trộm cái gì chứ? Tôi thấy cô chỉ muốn được ở miễn phí thôi! Thật là, một người câm mà còn làm ra vẻ mình là ai chứ. Tôi nói cho cô biết, xuống gầm cầu lấy bát ăn xin đi, không chừng còn kiếm được mấy đồng đấy.”
Bước chân của Thẩm Hạ Lan chợt chững lại.
Ăn xin?
Thẩm Hạ Lan cô thật sự đã đến bước đường này sao?
Diệp Tranh cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Khi nhận ra điều gì đó, cậu bé vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Thẩm Hạ Lan, lo lắng nhìn cánh tay Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ thực sự sốt ruột.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ra hiệu cho cậu bé, nói rằng cô không sao.
Diệp Tranh nhìn lại bản thân mình và Thẩm Hạ Lan đang đứng trên đường, không khỏi có chút khó hiểu.
Thẩm Hạ Lan đành phải dùng cách của mình để cho Diệp Tranh biết là họ bị trộm đồ, bây giờ trên người không còn đồng nào.
Diệp Tranh gật đầu, biểu thị rằng cậu biết rồi chứ không có cảm xúc gì khác.
Thẩm Hạ Lan nhìn thị trấn xa lạ xe cộ tấp nập, cô thực sự không biết bây giờ cô với Diệp Tranh phải đi đâu, sống thế nào.
Tiếng sấm đùng đoàng kéo đến.
Thẩm Hạ Lan còn chưa kịp ôm Diệp Tranh thì tìm chỗ trú mưa thì mưa đã đổ xuống như trút nước.
Mưa tạt vào người rất đau, điều quan trọng nhất là vết thương trên cánh tay và lưng Thẩm Hạ Lan bị mưa làm cho ngứa ngáy khó chịu. Nhưng Thẩm Hạ Lan lại nhanh chóng cởi áo khoác choàng lên đầu Diệp Tranh, một tay ôm cậu chạy đi trong mưa.
Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trú mưa, nhưng đáng tiếc là trên người Thẩm Hạ Lan đã không còn chỗ nào khô ráo nữa rồi.
Cô đặt Diệp Tranh xuống, để Diệp Tranh tránh xa mình một chút cho khỏi bị dính nước mưa, nhưng Diệp Tranh lại không phối hợp, cứ đòi bảo vệ cô.
Thẩm Hạ Lan thực sự cảm động xen lẫn đau lòng trước sự săn sóc trong im lặng của Diệp Tranh. Nếu không phải vì có, có lẽ Diệp Tranh vẫn còn ở nhà họ Diệp làm cháu đích tôn.
Thẩm Hạ Lan bỗng thấy sống mũi cay cay.
Lúc ấy, cô cảm thấy cả thế giới này đã bỏ rơi mình, cả thế giới đều đang gây khó dễ cho cô.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Thẩm Hạ Lan bất giác rùng mình.
Thấy vậy, Diệp Tranh nhanh chóng cởi bỏ áo khoác trên đầu để che lên người Thẩm Hạ Lan, nhưng lại phát hiện quần áo đã ướt sũng.
Cậu bé dùng bàn tay nhỏ bé của mình vắt khô chiếc áo khoác, sau đó khoác lên vai Thẩm Hạ Lan, rồi đưa tay lên lau nước mưa còn vương trên trán cô.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy lạnh kinh khủng.
Cô biết, có thể mình đã bị sốt rồi.
Thẩm Hạ Lan không biết mình có thể trụ được bao lâu, cô cũng không biết Diệp Tranh có thể làm gì nếu cô ngất đi. Cô đột nhiên phát hiện ra rằng sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, rời khỏi Hải Thành, cô dường như đã thực sự trở thành một thứ vô dụng.
Dù cho trận hỏa hoạn 5 năm trước có tái diễn, cô cũng không thấy khó khăn như bây giờ.
Được Đường Trình Siêu giúp đỡ, cô sống vô lo vô nghĩ, nhưng bây giờ thực sự chỉ còn lại mình cô và Diệp Tranh, mà cô bây giờ còn là một người tàn tật, thậm chí đã mất khả năng nói, làm sao cô có thể nuôi dưỡng Diệp Tranh được chứ?
Cô thấy có chút hối hận.
Cô nên để Diệp Tranh đi theo Trương Linh, ít nhất nếu đi theo Trương Linh, Diệp Tranh còn có thể được ăn no mặc ấm.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Diệp Tranh bây giờ, Thẩm Hạ Lan giơ tay muốn chạm vào Diệp Tranh, nhưng cơn đau ở lưng đột nhiên ập đến khiến cả người cô ngã nhào xuống đất.
“Á! Á! Á!”
Diệp Tranh há miệng hét lên, nhưng cậu bé lại chẳng thể nói ra câu nào lưu loát.
Nghe thấy tiếng hét của Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan thấp thỏm lo lắng, nhưng dường như cả thân thể cô đã đột ngột mất hết sức lực, có cố cung không thể làm được gì.
Cô nằm trên mặt đất, muốn gắng đứng dậy, nhưng cứ một lần ngã xuống, lại một lần kiên trì đứng lên.
Lòng bàn tay và đầu gối đều bị xước xát, đau đến thấu xương, nhưng so với sự hoảng sợ và lo lắng của Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không quan tâm.
Cuối cùng cô cũng ngồi dậy được, kéo Diệp Tranh vào lòng, ôm chặt lấy cậu bé.
Cô không thể bày tỏ, không thể an ủi, cô chỉ có thể thể hiện những điều ấy bằng hành động.
Diệp Tranh vẫn đang hét lên.
Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy cậu bé không buông, cứ ôm lấy, ôm thật chặt.
Diệp Tranh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó đưa tay ra ôm Thẩm Hạ Lan, hai mắt nhòe lệ.
Thẩm Hạ Lan biết rằng cô phải mạnh mẽ, nhưng nhân lúc mưa đang đổ xuống, nước mắt cô cũng tuôn rơi.
Tiếng khóc trong lặng lẽ, tiếng khóc không thành tiếng.
Diệp Tranh cảm nhận được chất lỏng ấm nóng rơi trên vai mình, cậu bé vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được.
Không lâu sau, Diệp Tranh cảm thấy trên vai có chút nặng nề, cậu dùng hết sức đẩy Thẩm Hạ Lan ra.
Thẩm Hạ Lan ngã xuống đất như một con búp bê vải cũ kĩ, mặt cô đỏ bừng.
Diệp Tranh tiến đến sờ lên trán Thẩm Hạ Lan, nóng đến mức đáng sợ.
Cậu bé lại hét lên một lần nữa, lắc lắc người Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan không hề có bất cứ phản ứng gì.
Cơn mưa nặng hạt vẫn rơi, ông trời dường như đang giận dữ nên cứ cho mưa đổ xuống không dứt.
Diệp Tranh kéo Thẩm Hạ Lan sang một bên chòi, lấy giấy bút của Thẩm Hạ Lan ra mới phát hiện tập giấy cũng đã ướt hết rồi, may vẫn còn mấy trang cuối cùng còn có thể viết được.
Cậu bé viết hai chữ “cứu với” xiên xiên vẹo vẹo, sau đó xé trang giấy ra, cho vào túi ni lông.
Diệp Tranh nhìn Thẩm Hạ Lan hôn mê, cậu cắn chặt môi dưới, sau đó kiên quyết xoay người chạy ra ngoài.
Trời mưa tầm tã, bóng dáng nhỏ nhắn của Diệp Tranh nhanh chóng khuất vào trong màn mưa.
Cậu bé chạy đến bên đường vẫy tay liên tục, hy vọng có chiếc xe nào đó dừng lại để cứu Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cả người cảm thấy như bị treo trên dàn thiêu.
Cô quá đau đớn.
Cô thậm chí còn muốn bỏ cuộc.
Người thân của cô, người yêu của cô, con cái của cô, cô đều không giữ được, cô cảm thấy mình là người vô dụng nhất trên đời.
Gì mà hồi sinh từ đống tro tàn chứ, ngọn lửa năm năm trước đã rèn luyện cô trở thành bách độc bất xâm, kiên cường vô cùng.
Nỗi đau mất người thân giống như chất độc ăn mòn xương, ăn mòn cơ thể và hủy hoại ý chí của cô.
Cô yêu Diệp Ân Tuấn, nhưng vì vụ án mạng của người khác chia cắt mà cô không thể ở bên anh, cuộc sống như thế này thực sự là quá đủ rồi.
Vẫn là chết đi thì hơn.
Chết đi thì sẽ được giải thoát khỏi mọi thứ.
Chết đi rồi thì sẽ không còn đau đớn nữa.
Chết là hết.
Cô dần từ bỏ việc chống chọi với sự bào mòn của vi rút và cơn sốt cao, thậm chí cô còn nghĩ rằng sẽ là một niềm hạnh phúc khi rời bỏ thế gian như thế này.
Nhưng ngay khi cô ấy định từ bỏ, khuôn mặt nhỏ bé đầy lo lắng của Diệp Tranh đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của Thẩm Hạ Lan, còn có bộ dạng khóc lóc của Diệp Tử An và Diệp Nghê Nghê.
Không!
Cô không thể chết!
Cô vẫn là một người mẹ!
Thẩm Hạ Lan cố gắng gượng dậy sau cơn đau.
Gió lạnh thổi tới khiến cô cảm thấy toàn thân rét run, thậm chí hàm răng còn va vào nhau lập cập.
Cô nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Diệp Tranh, trong lòng chợt dấy lên nỗi bất an.
"Tranh Tranh, Tranh Tranh..."
Thẩm Hạ Lan hét lên trong thầm lặng, mấy lần gắng đứng dậy rồi lại ngã xuống, nhưng cô không dám từ bỏ, cô không thể bỏ cuộc.
Diệp Tranh đã mắc chứng tự kỷ rồi, lỡ gặp người ngoài thì phải làm sao đây?
Thẩm Hạ Lan không thể để người thân duy nhất của mình gặp chuyện được.
Cô loạng choạng đứng dậy, từng bước từng bước loạng choạng chạy ra ngoài.
Từ xa, cô đã nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của Diệp Tranh chặn xe giữa đường, những chiếc xe cứ lao vun vút qua người cậu bé, nước mưa tạt vào người Diệp Tranh, nhấn chìm cậu trong cơn mưa.
Mắt Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên ươn ướt.
Cô ấy chạy như điên về phía Diệp Tranh.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô lao về phía Diệp Tranh.
"Cẩn thận!"
Trái tim Thẩm Hạ Lan trong khoảnh khắc muốn bay ra khỏi lồng ngực.