“Ngoài nước ra bà còn cần thứ gì nữa không?”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan đã làm bà cụ Diệp sửng sốt, rồi nói: “Tôi làm sao biết được mình cần gì? Lát nữa tôi mới nghĩ ra được, cô làm con dâu nhà họ Diệp, nên tôi muốn gọi lúc nào chẳng được, dù gì cô cũng không đi làm, lại chẳng kiếm ra tiền, cô thật sự cho rằng mình là mợ cả, nên tới hưởng phúc à?”
Giọng điệu bà ta ngày càng chua ngoa.
Thẩm Hạ Lan chẳng muốn để tâm đến bà ta, nên nói với người giúp việc bên cạnh: “Cô đi rót cho bà cụ một ly nước đi.”
Nói xong, cô liền xoay người rời đi, hoàn toàn phớt lờ bà cụ Diệp.
Cô đoán ra được, nếu cô ở đây, thì bà cụ Diệp sẽ luôn ầm ĩ, thậm chí còn xem cô thành bia ngắm để sỉ nhục người nhà họ Hoắc.
Dù gì cô cũng chẳng có gì muốn nói với người nhà họ Hoắc, nên cảm thấy mình không cần phải đứng đó để bà ta sỉ nhục.
Bà cụ Diệp thấy Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo như vậy, thì nhất thời tức giận cầm ly nước bên cạnh bà cụ Hoắc lên, ném vào lưng Thẩm Hạ Lan.
“Đồ mất dạy! Tôi bảo cô rót nước cho tôi, mà cô dám sai người giúp việc làm à? Vậy nhà họ Diệp chúng tôi cưới cô về làm gì?”
Mà ly nước này đựng nước trà nóng mà Thẩm Hạ Lan mới rót cho bà cụ Hoắc.
Thẩm Hạ Lan không ngờ bà cụ Diệp lại mất trí đến thế, nên chẳng hề chú ý, ly nước đựng nước trà nóng cứ thế đập thẳng lên lưng cô.
“Hạ Lan!”
Bà cụ Hoắc bỗng kinh ngạc thốt lên.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy lưng mình đau rát.
“Bà cụ Diệp, bà đang làm gì vậy? Chuyện là do Hoắc Chấn Hiên gây ra, sao bà lại oán giận lên người Hạ Lan? Diệp Ân Tuấn có biết những chuyện bà làm không?”
Hoắc Chấn Đình luôn ngồi im, cũng biến sắc.
Bà cụ Hoắc run rẩy đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, đau lòng hỏi: “Cháu sao rồi? Có phải rất đau đúng không? Đi, bà nội dẫn cháu đi bệnh viện.”
Nói xong, bà vươn tay nắm tay Thẩm Hạ Lan.
Tay bà hơi gầy đến trơ xương.
Thẩm Hạ Lan nhớ trước đây tay bà rất đầy đặn, xem ra bà đã chịu đựng không ít khổ sở từ biến cố lần đó.
Cô ngẩn người một lát, rồi rút tay về ngay: “Tôi không sao, cảm ơn bà cụ Hoắc.”
Cách xưng hô xa lạ của Thẩm Hạ Lan đã làm mắt bà cụ Hoắc ngấn nước lần nữa.
Đây chính là hậu quả do bà gây ra, nên bà không thể oán trách ai được.
Lưng Thẩm Hạ Lan đau rát, hoàn toàn không để tâm đến việc nhìn bà cụ Hoắc, mà quay đầu nhìn bà cụ Diệp, gằn từng câu từng chữ: “Bà thấy thú vị không?”
“Có chứ! Thật thú vị, sao nào? Cô dám ra tay với tôi không?”
Bà cụ Diệp không hề sợ hãi nói.
Lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy bà cụ Diệp là một bà lão khó dây dưa.
Cô cười nói: “Tôi không dám ra tay với bà, nhưng tốt nhất bà nên nghĩ cho rõ hậu quả những chuyện bà từng làm, bà làm lưng tôi bị thương, buổi tối Ân Tuấn lại nằm chung với tôi, bà đoán thử xem liệu anh ấy có hỏi tôi khi thấy lưng tôi thế này không? Tôi có nói cho anh ấy biết hay không? Bà để tâm đến thái độ Ân Tuấn đối với bà như vậy, sợ anh ấy bỏ mặc bà, nhưng lại quên mất rằng, đầu ấp tay gối có thể thay đổi một người đàn ông.”
“Cô thật trơ tráo! Khốn nạn!”
Bà cụ Diệp tức đến mức cầm đồ lên ném về phía Thẩm Hạ Lan lần nữa.
Lần này Thẩm Hạ Lan đã tránh qua một bên, thấy bà ta tức đến nổ phổi, thì lạnh lùng nói: “Tôi trơ tráo khốn nạn là học từ bà, nhờ công bà dạy dỗ của bà đấy. Bà yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không nhờ người khác bôi thuốc cho tôi, mà tôi đợi Ân Tuấn về để anh ấy thấy, rồi biết rốt cuộc người mẹ tốt trong lòng anh ấy đối xử với người con dâu này thế nào?”
“Cô dám!”
Lần này bà cụ Diệp sợ thật rồi.
Bà ta luôn cảm thấy Thẩm Hạ Lan là quả hồng mềm, chẳng phải lúc trước khi ở nhà họ Diệp ba năm, cô luôn im lặng khi bị người khác bắt nạt à? Sao giờ lại thế này?
Không ngờ cô lại muốn tố cáo với Diệp Ân Tuấn?
Thẩm Hạ Lan như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng bà cụ Diệp, nên lạnh nhạt nói: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi, tôi không thể bị người khác bắt nạt mãi được đúng không? Tám năm trước tôi chỉ có một mình, nên bị thế nào cũng được, nhưng giờ tôi đã là mẹ của hai đứa trẻ, tôi phải bảo vệ gia đình của mình. Bà cảm thấy tôi vẫn sẽ nuốt giận vào bụng giả vờ giả vịt, xem bà như mẹ ruột sau khi bà đối xử với tôi như thế? Bà cụ Diệp, thật ra bà rất đẹp, nhưng bà đừng tưởng bở như thế.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan liền xoay người rời đi.
Mỗi bước đi của cô đều cảm thấy lưng đang đau rát.
Bà cụ Hoắc thấy tình trạng hiện tại của Thẩm Hạ Lan và bà cụ Diệp, thì biết vì chuyện của Hoắc Chấn Hiên, nên cô không được sống tốt trong nhà họ Diệp.
Bà thử ngăn cản Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Bà biết cháu không muốn tha thứ cho bà, bà cũng biết trước đây bà đã làm rất nhiều chuyện có lỗi, khiến cháu không muốn nhận bà, nhưng bà không quan tâm đến mấy thứ này, bà đã gần đất xa trời rồi, nên chỉ hy vọng cháu được sống tốt.”
“Tôi sống rất tốt, cảm ơn bà.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.
Giờ bà cụ Hoắc đã hối hận, nhưng quá muộn rồi.
Một khi tim người bị tổn thương, thì khó mà chữa lành.
Bà trầm giọng nói: “Bà biết cháu xem thường nhà họ Hoắc, nhưng bà vẫn muốn nói, nếu cháu không thể sống tiếp trong nhà họ Diệp, thì cửa chính nhà họ Hoắc luôn chào đón cháu, cháu đừng vì tội lỗi không thuộc về mình mà phải nuốt giận vào bụng, để mình chịu oan ức.”
“Tôi sẽ không làm thế.”
Thẩm Hạ Lan kiên định nói: “Tôi sẽ không rời khỏi nhà họ Diệp, bởi vì đây là sự lựa chọn của bản thân tôi, nơi này có các con và người tôi yêu, tại sao tôi phải rời đi? Tôi cũng sẽ không để mình phải chịu oan ức, vì như vậy các con cũng sẽ tủi thân, thế thì tôi cần gì phải làm chuyện này? Tôi sống hơn 20 năm rồi, không có sự giúp đỡ của nhà họ Hoắc, tôi vẫn sống rất tốt, nên bà cụ Hoắc đừng lo lắng cho tôi. Nếu hôm nay hai người tới đây, là vì sợ tôi sẽ chịu oan ức ở nhà họ Diệp, thì hai người có thể yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân, dù tôi không bảo vệ được mình, thì cũng còn chồng tôi, nên hai người đừng lo lắng cho tôi, mời hai người về cho.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan lại dứt khoát xoay người quay về phòng.
Bà cụ Diệp vẫn đang mắng chửi ở bên dưới, nhưng Thẩm Hạ Lan không muốn nghe nữa.
Cô thật sự rất khó xử.
Bà cụ Diệp là mẹ Diệp Ân Tuấn, mặc dù không phải mẹ ruột, nhưng bà ta thật sự đã cho anh rất nhiều ấm áp trong nhiều năm qua, thậm chí tình cảm mà anh dành cho bà ta cũng sâu đậm như vậy.
Giờ bà ta muốn gây khó dễ, đối đầu với cô, mặc dù cô có thể mách Diệp Ân Tuấn một hai lần, nhưng nếu nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng bọn cô.
Huống chi mục đích của bà cụ Diệp là chia rẽ bọn họ.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không thể nuốt giận vào bụng cứ thế sống trong nhà họ Diệp.
Lưng cô đau rát, cô định cởi áo ra xem, nhưng mỗi lần cử động đều y như đang lột da vậy.
Trán cô toát mồ hôi, nên cô đành phải ngừng lại thở hổn hển.
Cô cần một người giúp đỡ.
Nhưng cô có thể nhờ ai giúp đỡ trong căn nhà này?
Thẩm Hạ Lan cười cay đắng, thầm mắng mình thật sự quá ngu ngốc.
Cô gả cho nhà họ Diệp tám năm, thế mà ngay cả một người thân cận cũng không có, cô thật sự quá thất bại, thảo nào bà cụ Diệp lại xem thường cô.
Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại lên gọi cho Tử.
Cô không muốn cho Tử biết, nhưng giờ cô không còn bận tâm đến chuyện này nữa, khoảng thời gian này, chắc chắn bà cụ Diệp sẽ gây khó dễ cho cô, nên để Tử ở bên cô sẽ tốt hơn một chút.
Lúc Tử nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì rất bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng chạy tới đây.
Lúc cô tới, Hoắc Chấn Đình và bà cụ Hoắc đã rời đi rồi, chỉ còn lại bà cụ Diệp đang buồn bực ngồi trong phòng khách, thấy Tử đến thì rất tức giận.
“Ai cho cô tới đây? Cô tưởng nhà tổ nhà họ Diệp là nơi mà ai cũng có thể tới à? Đây là địa bàn của tôi! Cô cút ra ngoài cho tôi!”
Tử hơi ngạc nhiên trước sự mất khống chế của bà cụ Diệp, nhưng cô không phải người giúp việc trong nhà tổ nhà họ Diệp, nên đúng mực đáp: “Thật ngại quá, tôi tới tìm cô chủ nhà chúng tôi, nếu bà bất mãn, thì có thể nói với tổng giám đốc Diệp.”
Nói xong, Tử cũng phớt lờ bà cụ Diệp sắp tức đến méo miệng, chỉ nhấc chân đi thẳng tới phòng ngủ Thẩm Hạ Lan.
“Cô chủ, tôi là Tử đây.”
“Cô vào đi, sẵn tiện khóa cửa lại.”
Tiếng Thẩm Hạ Lan truyền ra từ trong phòng ngủ.
Tử mở cửa ra, rồi tiện tay khóa trái cửa, lúc này mới nhìn thấy lưng Thẩm Hạ Lan bị lột da, đỏ ửng lên.
“Cô chủ, cô bị gì vậy?”
“Không có gì, cô giúp tôi cởi áo ra đi, tự tôi làm không được.”
Thẩm Hạ Lan muốn cười, nhưng vừa mở miệng đã đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Con ngươi Tử bỗng thu nhỏ lại.
“Là ai làm?”
Cô chợt nhớ ra dáng vẻ kiêu ngạo của bà cụ Diệp lúc nãy, nên không khỏi lên tiếng: “Là bà cụ Diệp đúng không? Chuyện này sao có thể?”
“Cô đừng hỏi gì nữa, mau giúp tôi đi, rồi tới chỗ kia cầm hộp thuốc tới, bôi thuốc cho tôi.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan đã khẳng định suy đoán của Tử.
Cô cẩn thận cởi áo cô ấy xuống, trong quá trình đó, Thẩm Hạ Lan đau đến mức cả người đều co giật.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy năm nay cô thật sự gặp nạn liên tục, giờ cánh tay còn chưa khỏe hẳn, thì lưng lại bị thương, cô phải tranh thủ đi chùa cúng bái mới được.
Tử cầm hộp thuốc tới, cẩn thận bôi thuốc cho Thẩm Hạ Lan.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cô, Tử, mấy ngày tới cô rảnh thì cứ ở lại đây đi, bên cạnh tôi không có người nào đáng tin cả.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, mũi Tử hơi chua xót.
“Được.”
“Bên biệt thự có chuyện gì không?”
“Không, chỉ có ba mẹ Thẩm có tới mấy lần, muốn xem thử cô có ở nhà không, tôi lấy lý do cô giúp tổng giám đốc Diệp ra ngoài kiểm tra công ty để lừa họ, còn mấy chuyện khác thì vẫn ổn.”
Tử vừa nói vừa dọn dẹp phòng cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nằm trên giường, thấy Tử bận tới bận lui, thì cảm ơn từ tận đáy lòng.
“Cô chủ nói đùa rồi, đây là chuyện tôi nên làm mà.”
Tử khiêm tốn trả lời, lúc này mới nhận ra Thẩm Hạ Lan đã ngủ rồi.
Vẻ mặt cô ấy đầy mỏi mệt.
Tử rón rén đắp chăn cho Thẩm Hạ Lan, rồi mới cầm rác đi ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi phòng đã thấy bà cụ Diệp đang đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt thâm trầm.
“Bà cụ Diệp, mời bà tránh ra.”
Tử rất có ý kiến với bà, ngay cả giọng điệu cũng không được tốt cho lắm.
“Cô là cái thá gì mà dám ăn nói như thế với tôi? Đây là nhà của tôi, cô chưa được tôi đồng ý đã chạy vào đây, cô có tin tôi báo cảnh sát tới bắt cô không?”
“Tất nhiên bà cụ Diệp có thể rồi, bà tùy ý tổn thương cô chủ nhà chúng tôi như thế, huống chi tôi chỉ là một người giúp việc, nhưng bà cụ Diệp, người làm việc gì đều có trời cao chứng giám, bà không sợ mình bị sét đánh à?”
Câu nói của Tử đã chọc giận bà cụ Diệp.
“Người đâu, đưa cô ta tới cục cảnh sát cho tôi, nói cô ta trộm đồ của tôi.”