Bên này, đột nhiên có người báo lại cho Diệp Ân Tuấn.
“Sếp Diệp, vừa rồi mới lấy được nội dung cuộc gọi điện thoại của Khôn Gia.”
“Nói.”
“Một giờ sau, tại bến tàu phía Đông, mang Thẩm Hạ Lan tới.”
Khi thuộc hạ nói nội dung cuộc gọi cho Diệp Ân Tuấn nghe, thì đột nhiên Diệp Ân Tuấn lập tức đứng dậy.
“Dẫn một nhóm người qua đó chuẩn bị trước.”
“Vâng.”
Tay của Diêm Vương Sống ngừng một chút, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu vật thí nghiệm trong tay, nhưng ánh mắt có phần lơ đễnh.
Diệp Ân Tuấn nhìn bà ta một cái, nhỏ giọng nói: “bà không đi?”
“Không đi, duyên phận của tôi với tên đó đã sớm đứt từ lâu.”
Diêm Vương Sống lạnh lùng nói, nhưng Diệp Ân Tuấn thấy tay bà ta có hơi run rẩy.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm tên ấy bị thương. Tôi chỉ cứu người chứ không muốn đả thương người, yên tâm đi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, Diêm Vương Sống cũng không có trả lời anh, nhưng Diệp Ân Tuấn biết trong lòng bà ta vẫn còn để ý tới Khôn Gia.
“Để lại vài người ở trong bệnh viện, không được làm phiền tới công việc và cuộc sống của Diêm Vương Sống, các người hiểu ý tôi chứ?”
“Vâng!”
Sau khi Diệp Ân Tuấn sắp xếp hết tất cả mọi chuyện, lúc này mới xoay người rời đi.
Một giờ trôi qua rất nhanh.
Khi Thẩm Hạ Lan suy nghĩ thì Phương Ngôn đã quyết định đứng dậy.
“Đi thôi, mặc kệ lần này sống hay chết, tất cả là do số phận. Thẩm Hạ Lan, tôi cho cô một cơ hội, mau gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, có lẽ cô sẽ có cơ hội giữ mạng đó.”
Mấy lời này của Phương Ngôn khiến cô ngẩn ra một chút.
Cô nhìn Phương Ngôn, nhìn khuôn mặt rất giống với Diệp Ân Tuấn này, trong phút chốc cô có hơi hoảng hốt.
Bảo Diệp Ân Tuấn tới cứu cô, thì chắc chắn sẽ kéo Diệp Ân Tuấn vào trận đấu người sống ta chết của Phương Ngôn và Hoắc Chấn Hiên, huống hồ, vào lúc này để cho Diệp Ân Tuấn biết được nguyên nhân cái chết của Diệp Nam Phương thì không tốt lắm?
Thẩm Hạ Lan do dự không quyết.
Trong lúc đang chần chừ do dự, Phương Ngôn nhìn đồng hồ nói: “Cô không nói lời nào thì xem như cô đã từ bỏ cơ hội lần này. Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.”
Có lẽ trong lòng Thẩm Hạ Lan không muốn để cho Diệp Ân Tuấn biết tới chuyện của Hoắc Chấn Hiên, nên mới chần chừ không nói, mà lúc này lại nghe được Phương Ngôn nói vậy, cô cũng không nói gì, chỉ đứng dậy rồi đi theo.
Hai người nhanh chóng tới bến tàu phía Đông.
Phương Ngôn có cách làm của chính mình nên Thẩm Hạ Lan bội phục không thôi, nếu tên đó là Nam Phương chân chính thì tốt biết bao.
Không ai biết Diệp Ân Tuấn chỉ vì cái chết của Diệp Nam Phương mà có bao nhiêu điên cuồng, ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng không rõ ràng, cũng rất lo lắng.
Khi hai người tới bến tàu phía Đông, Khôn Gia cũng đã tới.
Khôn Gia thấy Thẩm Hạ Lan bình yên vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Diệp Nam Phương, anh đúng là nhiều chuyện, Rõ ràng là chúng ta đã hợp tác với nhau, còn phải đợi nhà họ Diệp trao quyền hợp đồng, mày phải để cho cả nhà họ Diệp, phải để cho Diệp Ân Tuấn hai bàn tay trắng, kết quả sao lại đổi ý rồi?”
Khôn Gia nhìn Phương Ngôn trước mắt, trong lòng không biết tên đó đang nghĩ cái gì.
Nói như vậy thì tiền nhà họ Diệp nó không cần thì cũng đừng có đi trêu chọc cái tên Hoắc Chấn Hiên kia chứ?
Phương Ngôn lại cười lạnh nói: “ông sẽ không bao giờ biết được tại sao tôi lại làm mấy chuyện này, ít nói nhảm đi, có mang người tới không?”
Khôn Gia thấy Phương Ngôn không biết thời thế, không khỏi lắc đầu.
“Ngài Hoắc, xin mời.”
Anh ta lui về sau vài bước, ở phía sau Khôn Gia có một người bước tới.
Người này lớn lên rất giống Hoắc Chấn Phong.
Thẩm Hạ Lan nhìn hắn ta hệt như thấy được ba của cô vậy.
Cô đứng đó sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm vào Hoắc Chấn Hiên, trong lòng mây sóng cuộn trào.
Khi Hoắc Chấn Hiên bước ra, trước tiên nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, khi thấy cô bình an vô sự mới dời ánh mắt lên người Phương Ngôn.
“Diệp Nam Phương, nghe nói cậu tìm tôi?”
Phương Ngôn nhìn thấy Hoắc Chấn Hiên trong nháy mắt kia, khí tức trên người đều thay đổi, cái loại sát ý không thể nói nên lời này cứ lan tràn khắp nơi.
Anh ta gắt gao nắm chặt hai tay, hận không thể ăn tươi nuốt sống Hoắc Chấn Hiên.
“Chẳng lẽ mày không biết vì sao tao lại tới tìm mày sao? Hoắc Chấn Hiên, năm đó mày cho tao một đao, tao luôn nhớ kỹ không quên.”
Trong con ngươi của Phương Ngôn lóe lên sát ý muốn giết người.
Anh ta muốn tiến lên lại bị Thẩm Hạ Lan nắm được cổ tay.
“Mặc kệ là lý lo gì, anh cũng không được tổn thương người kia.”
“Cô nói cái gì?”
Phương Ngôn không ngờ đã tới tình cảnh này rồi mà Thẩm Hạ Lan lại đi giúp Hoắc Chấn Hiên.
“Ha ha ha ha, đúng là người nhà họ Hoắc, bây giờ nhìn thấy tên đó, cô lại muốn thay người nhà họ Hoắc bảo vệ Hoắc Chấn Hiên à?”
Phương Ngôn muốn bỏ tay Thẩm Hạ Lan ra nhưng không cách nào bỏ được.
Thẩm Hạ Lan dùng hết sức lực nắm lấy Phương Ngôn, nói: “Anh muốn làm gì, bước tới lấy đao chém hắn ta à? Anh cho rằng hiện tại là thời cổ đại, có thể cho anh tùy tiện giải quyết ân oán cá nhân sao? Bây giờ là xã hội pháp trị, cho dù hắn ta có tội đi chăng nữa thì cũng có người tới trừng phạt hắn ta, chứ không phải anh. Anh tỉnh táo lại đi, nơi này điều là người của hắn ta, một mình anh qua đó thì có thể làm được gì chứ? Có tôi ở trong tay, anh còn có thể bảo vệ được cái mạng này, nếu bây giờ anh tùy tiện qua đó, thì chắc chắn sẽ chết. Bọn họ chưa chắc gì đã nhân từ với anh đâu.”
Thẩm Hạ Lan không muốn nhìn thấy anh chết.
Người có thể giải oan cho Diệp Nam Phương không nên chết, càng không thể chết trên tay của Hoắc Chấn Hiên.
Phương Ngôn nghe được Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì đột nhiên mỉm cười.
“Tôi tính sẽ không tiếp tục sống, giết chết Hoắc Chấn Hiên chính là ý nghĩa sống duy nhất của tôi. Nếu tên đó chết thì tôi không còn tiếc nuối gì cả, có thể bình yên mà xuống dưới gặp Nam Phương.”
Giọng nói của Phương Ngôn không lớn, nhưng Thẩm Hạ Lan nghe rất rõ ràng.
“Không, không được! Cho dù anh không vì bản thân mình, nhưng anh nên vì Diệp Tranh chứ. Nó đã mất đi mẹ, nếu như anh không trở lại nữa, nó vẫn là con của chúng tôi, nhưng khi anh trở lại, anh cho nó biết về sự tồn tại của Diệp Nam Phương, là anh đảm nhận vai người cha của nó. Nếu như bây giờ anh chết đi, anh bảo nó phải làm sao đây? Nó còn ở đây! Vẫn còn ở thành phố A! Nó còn nhỏ như vậy, anh không sợ tinh thần của nó bị suy sụp sao? Anh luôn miệng nói vì anh em của anh, chẳng lẽ anh em của anh bảo anh có thể tùy ý làm tổn thương con trai của anh ấy sao?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Phương Ngôn ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này, Hoắc Chấn Hiên đột nhiên bước tới, túm lấy Thẩm Hạ Lan, kéo cô về phía sau, cùng lúc đó, người của Khôn Gia đồng thời nhanh chóng tiến lên, bắt đầu tấn công Phương Ngôn.
“Không được! Các người không được thương tổn anh ta!”
Đột nhiên Thẩm Hạ Lan hất tay Hoắc Chấn Hiên ra.
Sức khỏe của cô chưa kịp khôi phục, cô cũng không biết bản thân có phải là đối thủ của Hoắc Chấn Hiên hay không, nhưng giờ phút này, cô đợi không kịp.
Phương Ngôn không thể chết được!
Anh ta chính là người thân cuối cùng của Diệp Tranh, là hy vọng cuối cùng, cho dù là giả đi nữa, anh ta cũng phải sống sót.
Cô không thể để cho Diệp Tranh thêm lần nữa niếm trãi mùi vị mất đi người cha.
“Cháu cứu không được tên đó đâu, từ lúc nó đòi gặp tôi thì đã không sống nổi rồi.”
Mấy lời này của Hoắc Chấn Hiên khiến cho Thẩm Hạ Lan giãy dụa không thôi.
“Tôi mặc kệ, tôi không thể để cho anh ta chết được! Không thể được!”
“Tên đó không phải em trai chồng của cháu, cháu cũng không cần liều mạng như vậy thay Diệp Ân Tuấn giữ lại tên đó đâu.
Hoắc Chấn Hiên nhỏ giọng chỉ có hai người nghe được, nói cho Thẩm Hạ Lan nghe.
Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
Sao hắn ta lại biết được chứ?
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc nhìn Hoắc Chấn Hiên.
Hoắc Chấn Hiên nhỏ giọng nói: “Chỉ có một mình tôi biết chuyện này thôi, cháu yên tâm, người khác không biết tên đó là giả đâu, cho nên cháu không cần liều mạng như vậy, cháu là con gái của anh trai tôi, tôi cũng không hy vọng cháu xảy ra chuyện gì.”
“Còn dám nhắc tới cha tôi? không sợ khiến cha tôi thất vọng sao? không sợ khiến cho nhà họ Hoắc thất vọng sao? Hoắc Chấn Hiên, đừng ghê tởm như vậy nữa có được không?”
“Nghe lời! Đừng dính tới chuyện này, tranh thủ lúc này chạy nhanh đi! Chẳng lẽ cô muốn cho Diệp Ân Tuấn thực sự hợp tác với Khôn Gia à?”
Mấy câu của Hoắc Chấn Hiên khiến Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
Ý gì chứ?
Chẳng lẽ Hoắc Chấn Hiên không hy vọng Diệp Ân Tuấn hợp tác với Khôn Gia sao?
Đây không phải là chuyện bọn họ hy vọng à?
Hay Hoắc Chấn Hiên lại có âm mưu gì khác?
“Buông em ấy ra!”
Đúng lúc này, Diệp Ân Tuấn đột nhiên xuất hiện.
Anh nhanh chóng gia nhập trận đấu, như vũ bão nhanh chóng kiểm soát tình hình.
Diệp Ân Tuấn nhìn Hoắc Chấn Hiên trước mặt, có phần kinh ngạc.
“Mày vậy mà còn sống sao? Cho nên muốn bản thiết kế và giao quyền hợp đồng? Vì sao chứ?”
Diệp Ân Tuấn không ngờ rằng người sau lưng tính kế mọi chuyện lại cính là Hoắc Chấn Hiên.
Khi Diệp Ân Tuấn xuất hiện, Hoắc Chấn Hiên cũng không cảm thấy bất ngờ gì mấy.
Khôn Gia nhân cơ hội này bắt lấy Phương Ngôn, muốn áp chế Diệp Ân Tuấn.
“Diệp Ân Tuấn, anh đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ, em trai anh đang ở trong tay tôi, nhanh chóng bảo người của anh lui xuống, nếu không tôi sẽ giết chết nó.”
“Đừng mà!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng lắc đầu, nhìn về phía Diệp Ân Tuấn hô to: “Ân Tuấn, cứu lấy anh ta.”
Phương Ngôn bị Khôn Gia giữ trong tay, nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Cô có biết ý nghĩ khi cứu lấy tôi hay không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, lại nhìn về phía Phương Ngôn, anh dường như phát giác đực hai người có bí mật gì đó, nhưng hiện tại điều đó không quan trọng, quan trọng là…Anh phải cứu Thẩm Hạ Lan về.
Anh nhìn Phương Ngôn, lạnh lùng nói: “Người nhà họ Diệp không tham sống sợ chết, cho nên Khôn Gia, anh thật sự cho rằng có thể dùng tính mạng của nó để uy hiếp tôi sao?”
Những lời này trực tiếp khiến cho Khôn Gia ngây ngẩn cả người.
Sao lại như vậy chứ?
Ai ai cũng biết Diệp Ân Tuấn thương nhất chính là người em trai này, vì đứa em trai này mà ngay cả mọi thứ của nhà họ Diệp đều có thể buông bỏ, mà bây giờ sao không giống vậy?
“Diệp Ân Tuấn, tôi nói nghiêm túc, nếu anh không bảo người bên anh dừng tay lại thì tôi sẽ thật sự giết chết nó.”
“Vậy ra tay đi.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói xong, trong đáy mắt không chứa đựng tia ôn nhu nào cả, đối với một người giả mạo em trai mình, anh không có chút thương hại nào, huống chi người này còn bắt cóc vợ của anh.
Đột nhiên Phương Ngôn nở nụ cười, cười tới ai oán bi thương.
Lòng của Thẩm Hạ Lan trong phút chốc bi ai.
“Diệp Ân Tuấn, không được! Anh ta không thể chết được!”