Diêm vương sống nước mắt lưng tròng, còn chưa nhìn kĩ Thẩm Minh Triết thì đã bị Diệp Ân Tuấn ngắt ngang.
“Tôi muốn nhìn lại, tôi còn chưa kịp nói chuyện với thằng bé.”
Diêm vương sống vô cùng gấp gáp.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Đó là con trai tôi! Lúc trước bà chỉ nói muốn nhìn con trai tôi, chứ đâu có nói là muốn nói chuyện. Bây giờ tôi đã đáp ứng điều kiện của Bà rồi, bà còn muốn cái gì đây? Chẳng lẽ muốn đổi ý? Tôi nói cho biết, nếu vợ tôi thật sự chết ở đây, tôi nhất định sẽ biến chỗ này thành một đống tro tàn. Đừng tưởng thành phố ngầm thật sự trâu bò như vậy, cho là tôi không dám động tới bà.”
Thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, Diêm vương sống thu lại tay đang vươn ra của mình.
Bà ta lưu luyến nhìn điện thoại trên tay Diệp Ân Tuấn, giống như đó là báu vật vô giá trên đời.
“Được, tôi sẽ cứu cô ta, nhưng anh phải đồng ý với tôi hai điều kiện.”
“Được!”
Bây giờ đừng nói hai cái, mấy chục cái cũng được, Diệp Ân Tuấn nhất định sẽ đồng ý hết.
Diêm vương sống thấy thế, có chút không dám tin nói: “Anh chưa biết điều kiện của tôi là gì mà đã đáp ứng rồi hả?”
“Chỉ cần có thể cứu cô ấy, ngoài trừ mạng của tôi, muốn gì cũng được. Mạng của tôi là của cô ấy, tôi phải bên cô ấy đến hết đời.”
Diệp Ân Tuấn làm Diêm vương sống có chút sửng sờ.
Bà ta chợt thấy có chút chói mắt.
“Nếu người kia có thể đối xử với tôi như thế, có khi tôi đã không làm ra chuyện như vậy.”
Trông bà ta giống như người từng trải qua sóng gió, thế nhưng Diệp Ân Tuấn không có hứng thú tìm hiểu,
“Nói ra điều kiện của bà đi.”
Ngữ điệu lạnh nhạt của Diệp Ân Tuấn làm Diêm vương sống tỉnh lại từ trong bi thương.
Bà ta nhìn Diệp Ân Tuấn, suy nghĩ nói: “Đầu tiên, nếu tôi có thể cứu vợ anh, anh phải để con trai hoặc con gái anh làm học trò của tôi. Ngày tôi cứu vợ anh tôi muốn gặp học trò của tôi, mười năm sau tôi sẽ trả nó về cho anh.”
Diệp Ân Tuấn cau mày.
Thẩm Minh Triết hay Thẩm Nghê Nghê đều không thể cho bà ta được.
“Đổi điều kiện khác.”
“Tôi chỉ muốn điều kiện này, anh đồng ý thì tôi sẽ thử tìm cách, có lẽ sẽ còn hy vọng, nếu không đồng ý thì cửa ở phía sau đó anh cứ tự nhiên.”
Diêm vương sống không dài dòng, chỉ thẳng cửa nói.
Diệp Ân Tuấn khó xử.
Bỏ rơi con mình mười năm để cứu Thẩm Hạ Lan, nói sao cũng không thể được, nhưng đây lại là cơ hội duy nhất có thể cứu Thẩm Hạ Lan.
“Tại sao lại muốn nhận con tôi làm học trò.”
“Chuyện này anh không cần biết.”
Ánh mắt Diêm vương sống lóe lên chút nhu hòa, sau đó nhanh chóng biết mất, trở lại bộ dạng lãnh đạm vô tình như trước.
Diệp Ấn Tuấn xoắn xuýt.
“Điều kiện thứ hai là gì?”
“Tôi muốn 400CC máu của người thuốc mà vợ anh mang đến.
Diêm vương sống vừa nói xong, Diệp Ân Tuấn nhíu mày càng chặt.
“Anh ta là một người tách biệt.”
“Đừng phí lời nữa. Anh không biết, một giọt máu của người thuốc đó rất quý giá à, nếu đem ra bán đấu giá, chỉ một giọt máu cũng sẽ bán được số tiền rất lớn đó. Đối với anh thì đó chẳng là gì, nhưng đối với người học y như chúng tôi lại rất quý báu, chỉ tiếc là vợ anh không chịu động vào anh ta.”
Điều kiện của Diêm vương sống thật sự rất khắc nghiệt.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Tôi có thể đi thương lượng với anh ta thử xem.”
“Không cần phải thương lượng, tôi đồng ý.”
Không biết từ lúc nào Lam Thần đã đứng ở ngoài cửa.
Đối với việc người khác nghe lén chuyện của mình, Diệp Ân Tuấn có chút tức giận.
“Anh nghe lén?”
“Mới vừa đi ngang qua, tính tới hỏi bác sĩ còn cách cứu cô ấy không, ai ngờ nghe thấy các người muốn máu của tôi, tôi biết máu của mình đủ quý giá đối với người học y. 400CC cũng là mức hiến máu bình thường, tôi có thể chấp nhận. Huống hồ tôi còn thiếu cô ấy một ân tình, tôi nhất định phải trả.”
Lam Thần quang minh chính đại, không chút e dè trước Diệp Ân Tuấn.
Nhìn đôi mắt trong suốt của Lam Thần, tức giận trong lòng Diệp Ân Tuấn mới giảm đi một ít.
“Nếu anh đồng ý, thì chuyện nợ nần với Hạ Lan cũng đã thanh toán hết. Mặc kệ cô ấy sau này ra sao, về sau anh sẽ không còn nợ gì nữa hết.”
Lam Thần quá đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người ta không yên lòng, cho dù Thẩm Hạ Lan không lọt mắt anh ta, Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy để anh ta ở cạnh Thẩm Hạ Lan chung quy cũng là một mầm họa.
Thấy Diệp Ân Tuấn như thế, Lam Thần cũng không phản đối, gật đầu nói: “Được, nợ nần của hai chúng tôi sẽ xóa bỏ, nhưng tôi muốn nhìn thấy cô ấy khỏe mạnh rồi mới rời đi.”
“Tùy anh.”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Điều kiện này đã được giải quyết xong, còn lại điều kiện đổi con mình để cứu Thẩm Hạ Lan.
Chuyện này đối với Diệp Ân Tuấn quả thực quá khó khăn.
Bản thân anh chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha, bây giờ bởi vì cứu vợ mà anh đem bọn nhỏ gạt sang một bên sao?
Bọn nhỏ sẽ không hận anh sao?
Thế nhưng suy nghĩ kĩ lại, nếu Diêm vương sống có thể cứu sống Thẩm Hạ Lan, như vậy chứng tỏ y thuật của rất giỏi.
Con của anh nếu đi theo một người tài giỏi như vậy, có khi cũng là một chuyện tốt.
Nhưng ai biết được bọn nhỏ đi theo kẻ lập dị Diêm vương sống sẽ biến thành người như thế nào đây?
Diệp Ân Tuấn do dự không quyết định, Diêm vương sống không hối thúc chỉ nhàn nhạt nói: “Anh có thể về suy nghĩ cho kĩ, nhưng tôi nhắc anh, 12 giờ đêm nay vợ anh vẫn sẽ ngủ, nhưng quá 12 giờ cả người cô ta sẽ bắt đầu suy kiệt, đến lúc đó có muốn cứu cũng không kịp nữa đâu. Anh có thể chuẩn bị hậu sự đi là vừa.”
“12 giờ đêm.”
Diệp Ân Tuấn vội vã đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 9 giờ sáng, nói cách khác anh không còn nhiều thời gian nữa.
Làm sao bây giờ?
“Anh nghĩ kĩ đi rồi hẵn đến tìm tôi. Bây giờ ra ngoài hết đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.”
Vẻ mặt Diêm vương sống có chút không tốt, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Lúc Diệp Ân Tuấn rời khỏi phòng, Lam Thần cũng đi theo, anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, rồi bỏ đi không nói lời nào.
Diệp Ân Tuấn còn chưa về đến phòng bệnh, Thẩm Minh Triết đã gọi video đến.
“Lão Diệp, ba sao vậy? Ba cho con gặp người đó làm gì? Con có quen bà đó đâu, mẹ con đâu rồi?”
Diệp Ân Tuấn nhìn con trai, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Mẹ con đi ra ngoài có chút chuyện, khi nào về sẽ liên lạc với con.”
“Mẹ gặp chuyện gì sao? Có bị thương không?”
Đây mới chính là vấn đề mà Thẩm Minh triết lo lắng.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không có gì hết, rất tốt, chỉ là mẹ con đang mệt nên muốn nghỉ ngơi, ba không muốn làm phiền mẹ con thôi. Nếu con muốn nhìn thì để ba cho con nhìn, nhưng đừng lên tiếng làm ồn mẹ con.”
“Dạ.”
Thẩm Minh Triết không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, trong lòng thấy có chút bất an.
Diệp Ân Tuấn đi đến phòng bệnh, mở cửa rồi từ từ đi đến trước giường của Thẩm Hạ Lan.
Cô vẫn còn đang ngủ say.
Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan đang ngủ mới thở phào một hơi.
“Làm con sợ muốn chết, mới nảy còn thấy ác mộng, không tìm thấy mẹ đâu nữa. Nhìn thấy mẹ thì con yên tâm rồi. Lão Diệp nhớ chăm sóc cho mẹ thật tốt nha, con với Diệp Tranh sẽ chờ hai người trở về.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn tắt video, nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say: “Này có phải là do tâm linh tương thông không? Em có chuyện, Minh Triết liền thấy bất an, đòi gặp được em mới thấy yên tâm, nếu cho thằng bé biết, phải bắt thằng bé hay Nghê Nghê rời nhà mười năm để đổi lấy tính mạng của em, nhất định thằng bé sẽ đồng ý, nhưng sao anh có thể chấp nhận được đây?”
Tuy Thẩm Minh Triết treo video, nhưng điện thoại vẫn còn kết nối.
Cậu bé muốn nghe lén xem ba mẹ sẽ nói lời tâm tình gì với nhau, lại không ngờ được lại nghe thấy chuyện này.
Xảy ra chuyện gì?
Không phải mẹ đang ngủ sao?
Nhất thời Thẩm Minh Triết nhíu mày lại.
Diệp Ân Tuấn không hề nhận ra chuyện này, anh nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan nói: “Hạ Lan, em nói xem anh nên làm gì đây? Diêm vương sống đặt điều kiện, muốn con gái hoặc con trai chúng ta nhận bà ta làm thầy, rời nhà tận mười năm, bà ta mới chịu cứu em. Nếu như anh đồng ý, liệu bọn nhỏ có oán trách anh không? Tuy Minh Triết rất thông minh, nhưng dù sao cũng là con của chúng ta, để thằng bé đi theo một người như vậy mười năm trời, không biết sẽ học phải tật xấu gì của bà ta, anh nghĩ thế nào cũng thấy không yên lòng, còn Nghê Nghê thì tất nhiên anh không thể đồng ý, Nhưng nếu như không đồng ý điều kiện của bà ta, bà ta sẽ không cứu em. Lẽ bào anh phải thật sự trơ mắt nhìn em chết dần chết mòn hay sao?”
Thẩm Minh Triết đứng bật dậy.
Mẹ làm sao thế?
Lão Diệp đang nói cái gì vậy?
Cậu bé khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Xem ra mẹ thật sự xảy ra chuyện rồi.
Cậu bé nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cậu muốn dùng chính mình đổi lấy cơ hội để cứu được mẹ.
Nhưng cậu bé có chút luyến tiếc, luyến tiếc Nghê Nghê, luyến tiếc Diệp Tranh, luyến tiếc nơi này.
Thật ra cậu bé rất sợ hãi.
Cậu bé không quen Diêm vương sống hay người phụ nữ vừa nãy, sống cùng với người lạ, cậu có thể không?
Vì để xua tan nổi sợ cùng lo lắng, Thẩm Minh Triết gọi điện thoại cho Diệp Tranh, kể cho cậu ta nghe về chuyện của Thẩm Hạ Lan.
“Cậu muốn đi theo người phụ nữ kỳ quái đó mười năm sao?”
Diệp Tranh kinh ngạc nhìn Thẩm Minh Triết.
“Hết cách rồi, tớ không muốn mẹ có chuyện. Cậu yên tâm, người phụ nữ xấu xa đó muốn chia rẽ gia đình chúng ta, tớ nhất định sẽ không để yên cho bà ta đâu. Về sau khi đi theo bà ta, mỗi ngày tớ sẽ khiến bà ta cảm thấy khó chịu.”
Thẩm Minh Triết tự tin nói.
Diệp Tranh nhận ra, tuy Thẩm Minh Triết làm bộ không có gì to tác, thế nhưng ánh mắt cậu bé đã bán đứng cậu.
Cậu bé đang sợ hãi.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Mẹ đang ở cùng Diêm vương sống kia ở thành phố A thật sao?”
“Đúng vậy, tớ có định vị, tớ nói cho cậu biết, tớ sẽ giúp mẹ cứu lão Diệp, mặc dù tớ không thích lão Diệp lắm, nhưng mẹ lại rất yêu ba, hơn nữa tớ cũng không muốn cậu với Nghê Nghê không có ba. Chúng ta là anh em mà có phải không? Chờ tớ đi rồi, cậu nhất định phải chăm sóc mẹ với em gái tớ thật tốt đó, nhờ cả vào anh đó, anh trai.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Minh Triết họi Diệp Tranh là anh.
Diệp Tranh đột nhiên thấy sống mũi cay cay.
“Chừng nào thì cậu đi?”
“Buổi chiều đi, tớ phải nhờ người của Ám Dạ giúp tớ mượn trực thăng nếu không thì không đi được.”
Thẩm Minh Triết làm Diệp Tranh cau mày.
“Cậu có cách mượn được trực thăng sao?”
“Tất nhiên, đừng quên tớ còn một ông chú đó. Ông ấy là người có nhiều trực thăng nhất trong Hạ Thành đó.”
Diệp Tranh bỗng giật mình nhớ đến.
Cậu ta đột nhiên nói: “Tớ đi tiễn cậu.”
“Đúng là anh em tốt! Tớ sẽ gửi định vị cho cậu, nữa giờ sau gặp mặt.”
Thẩm Minh Triết cũng có chuyện muốn nói, nên đã gửi vị trí cho Diệp Tranh.
Cậu bé không biết bởi vì quyết định này mà cậu bé đã hối hận suốt mười năm.