"Anh có ý gì?"
Khi Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, đột nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. | Diệp Ân Tuấn cũng không nói về vấn đề này nữa, chỉ cười nói: "Em nghỉ ngơi tốt rồi chứ?" Khi nghe anh hỏi một câu như thế, bỗng nhiên mặt Thẩm Hạ Lan lại đỏ lên.
"Vâng!"
"Hôm nay sao em lại nhiệt tình thế?" Diệp Ân Tuấn bước về phía trước ôm cô vào lòng. Thẩm Hạ Lan cười nói: "Anh không thích hả?"
"Thích"
Diệp Ân Tuấn say mê hưởng thụ vẻ đẹp kiều diễm của Thẩm Hạ Lan, trong lòng Thẩm Hạ Lan lại có một chút không nỡ. Chẳng lẽ sự ngọt ngào này chỉ còn lại có hai ngày nữa thôi sao? Cô không dám nghĩ, cũng không dám hỏi, bây giờ thậm chí còn không dám nói ra. Sau khi hai người họ mặc quần áo, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: "Trước khi người của anh đến, thì chúng ta không thể mạo hiểm trêu chọc Diêm Vương Sống" "Điều kiện của người phụ nữ kia là gì?"
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn hỏi như thế, Thẩm Hà Lan cũng hiểu là anh đã biết mọi chuyện, liền nói ra yêu cầu của Diêm Vương Sống là phải đưa Thẩm Minh Triết qua đó gặp mặt. "Muốn gặp con trai anh hả? nghĩ mình là ai?"
"Không quan trọng là ai, bây giờ quan trọng là trước khi Tổng Đình mang người đến, chúng ta phải chung sống hòa bình, dẫu sao thì bên ngoài kia cũng đều là người của thành phố ngầm. Đúng rồi, rốt cuộc là ai đã phát động thành phố ngầm? Có thể để cho cả giới nhà giàu biết đến một nơi như thế, đã thế còn không kiêng nể gì mà đấu giá một số đồ vật và cả con người, người này chắc chắn phải rất có thể lực"
Từ khi Thẩm Hạ Lan vào trong thành phố ngầm liền có cảm giác này. | Diệp Ân Tuấn gật đầu một cái nói: "Đúng thế, ở trong đó có dụng cụ chữa bệnh đắt đỏ nhất, thậm chí còn có cả nhà thôi miên cao cấp. Thân phận của người này quả thật không thể xem thường" "Có khi nào là Nam Phương không?" Thẩm Hạ Lan theo bản năng nói ra, nhưng sau đó lại cảm thấy có chút không ổn, cô khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Ân Tuấn. nhé!!
Diệp Ân Tuấn cũng không quá ngạc nhiên, thấp giọng nói: "Không phải là nó. Mặc dù nó có quan hệ tốt với chủ nhân của thành phố ngầm, nhưng nó nhất định không thể là người kia. Nó vẫn chưa thể có năng lực này. Nếu mà Nam Phương thực sự có năng lực như thế, thì nó đã không cần trở về Hải Thành để đọ sức với chúng ta, càng không cần phải thông qua việc lấy tập đoàn Hằng Vũ làm ván cầu để hoàn thành mục đích" "Mục đích? Mục đích của Nam Phương là gì?" Thẩm Hạ Lan nhíu mày. Ánh mắt Diệp Ân Tuấn cũng hơi trùng xuống, giọng anh cũng khàn đi mấy phần. "Mục đích của nó có lẽ là anh." "Anh? Anh ta muốn làm gì anh?" "Anh vẫn chưa rõ, nhưng bây giờ anh thấy có lẽ là không có ý tốt. Có lẽ từ khoảnh khắc mà nó yêu Sở Anh Lạc đó, thì tình anh em giữa bọn anh cũng đã không còn nữa rồi"
Khi Diệp Ân Tuấn nói đến chuyện này thì rất xúc động. Sở Anh Lạc!
Người phụ nữ cho dù đã chết, nhưng vẫn cứ là cơn ác mộng. Ngay từ đầu vốn dĩ không nên có bất kì mối quan hệ nào với cô ta. | Diệp Ân Tuấn đang thầm nghĩ. | Lúc Thẩm Hạ Lan nghe đến đây thì thấp giọng nói: "Có lẽ chúng ta có thể giải thích rõ cho Nam Phương biết."
"Nếu có thể giải thích rõ thì cũng đã không có những chuyện bây giờ, chỉ có điều anh rất bực, nếu nó muốn tập đoàn Hằng Vũ thì cứ nói với anh một tiếng là được rồi. Chỉ cần là của anh, thì ngoại trừ em ra, cái gì anh cũng có thể chia sẻ cùng nó, nó cần gì cứ phải vòng vo như thế chứ? Hơn nữa nó là một thương nhân, cứ coi như là thân phận không giống nhau đi, thì cũng không cần phải tạo ra câu lạc bộ như thế để đi làm chuyện kỳ quái ở Hải Thành. Bất kể là câu lạc bộ,hay là Nam Phương bây giờ, thì thật sự anh vẫn không thể nhìn ra, thậm chí anh còn cảm thấy ngoài phần ngoại hình giống y đúc với anh ra, thì những thứ khác dường như đã thay đổi hết rồi."
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan ngơ ngẩn một lúc. "Thay đổi hết rồi?"
"Đúng thế, giống như là vở diễn trong trong truyện thần thoại, bị người ta hoán đổi linh hồn mất rồi. Anh nghĩ có lẽ là anh điên mất rồi."
Diệp Ân Tuấn cười khổ.
Thẩm Hạ Lan lại nghiêm trang nói: "Không, Tống Dật Hiên cũng nói rằng trước đây Nam Phương không giống như thế, Nam Phương trước đây sẽ không màng tất cả để bảo vệ anh, thậm chí vì anh, vì nhà họ Diệp mà không để ý đến tất cả những thứ khác." | "Đó là Nam Phương của quá khứ. Nam Phương bây giờ anh thật sự không đoán được sẽ thế nào. Ví dụ như sự việc lần này, thế mà nó lại muốn giết Minh Triết. Hoặc có thể là từ khi Diệp Hồng bị bán đi để dụ anh rời khỏi Hải Thành, thì vốn dĩ nó chính là một cái bẫy"
Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngẩn người. "Anh nói là khi anh ta muốn giết Minh Triết thì đã biết Minh Triết và Diệp Tranh đang nghe lén?" "Cũng không quá chắc chắn. Em thử nghĩ một chút đi, thân thủ của Minh Triết và Diệp Tranh là ai dạy? Thân thủ của em là do ai dạy? Có phải là Nam Phương không? Nó đã là lãnh đạo của đế quốc ám da, chẳng lẽ lại bị hai đứa con nít lừa sao? Hoặc có lẽ tên giám đốc đó thực sự đã không phát hiện ra Minh Triết và Diệp
Tranh, nhưng Nam Phương có phát hiện ra hay không thì anh thật sự không dám chắc. Bây giờ nghĩ lại, nếu mà lúc đó nó phát hiện ra sự có mặt của Minh Triết và Diệp Tranh, rồi lại cố ý nói là muốn giết Thẩm Minh Triết, thì phản ứng
Thẩm Hạ Lan liền vội vàng nói: "Diệp Tranh vì để bảo vệ Minh Triết nên sẽ không màng tất cả để báo tin cho chúng ta."
"Đúng, nhưng vẫn luôn là Diệp Tranh ra ngoài, rồi để Minh Triết ở lại. Mà Minh Triết đúng lúc bị nhốt đến chỗ của Diệp Thanh, vừa vào lúc đó, câu lạc bộ cũng mang những đứa bé bị bán ra khỏi câu lạc bộ. Anh đã điều tra, những đứa trẻ bị câu lạc bộ ngược đãi không ít, nhưng bị bán đi thì gần như không có, Diệp Hồng chính là người đầu tiên."
Khi nghe Diệp Ân Tuấn nói những lời này, chân mày Thẩm Hạ Lan lại càng nhíu chặt hơn. | "Nói vậy thì, hết thảy những chuyện này đều là ý của Nam Phương? Là cậu ta cố ý để người mang điệp hồng ra ngoài, sau đó làm chúng ta nhận lầm đó là Minh Triết, để cho anh rời khỏi Hải Thành chạy đến đây? Mục đích cuối cùng của cậu ta là anh?" Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Bị người thân nhất của mình tính kế như thế này, thử hỏi Diệp Ân Tuấn làm sao chịu nổi? Rồi anh ấy làm sao có thể chịu đựng được đến bây giờ?
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay cô nói: "Đừng lo lắng, anh không sao đâu, mặc dù trong lòng anh cũng rất khó chịu, chật vật đến mức muốn chết đi, nhưng mà có em, còn có cả các con ở đây, anh còn có thể chịu đựng được."
"Làm khổ anh rồi."
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn không dễ chịu, thở dài một tiếng, kéo đầu anh vào trong lòng mình, nói: "Tại sao cậu ta lại phải làm như vậy chứ? Em nghe Tổ nói, anh bị thôi miên, chẳng lẽ mục đích cuối cùng của cậu ta là muốn khống chế anh sao? Không chế anh thì được cái gì chứ? Nếu cậu ta thật sự hận anh, cứ trực tiếp giết anh là được rồi, nếu cứ để cho anh sống thì cậu ta không khác gì đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng cậu ta lại không làm như thế, chơi một vố lớn như thế, mà lại chỉ để có thể khống chế anh. Cậu ta muốn khống chế anh để làm gì?"
"Anh cũng không biết."
Đây cũng là vấn đề Diệp Ân Tuấn muốn biết. Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ đến cái gì đó. "Đúng rồi, anh biết sếp Hoàng đúng không?" "Em nói là sếp Hoàng ở công ty hả?" | Diệp Ân Tuấn hỏi như thế làm Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.
"Đúng, chính là sếp Hoàng. Anh đã đưa thứ gì cho sếp Hoàng vậy? Để cho sếp Hoàng giữ sao? Diệp Nam Phương vẫn luôn hỏi em cách liên lạc với sếp Hoàng, để bắt sếp Hoàng giao ra vật gì đó, thậm chí là vì vật này mà dùng Nghệ Nghệ để uy hiếp em"
Lời của Thẩm Hạ Lan là Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.
| "Nó dùng Nghệ Nghệ để uy hiếp em?" "Đúng thế, nếu không phải có Tổng Dật Hiên, thì em cũng không biết phải làm thế nào mới bàn giao được với anh"
"Em không cần phải bàn giao gì với anh, từ khi hai đứa bé ra đời đến nay, chuyện mà anh làm được cho chúng ít lại càng ít. Bọn trẻ là mình em nuôi lớn, anh tin rằng trên thế giới này không có ai khác yêu thương các con hơn em. Cho nên bất kể là bọn trẻ có ở trong tình huống nào, em cũng không cần tự trách, cũng không cần phải báo cáo với anh gì cả, bởi vì bản thân em chính là người mẹ vĩ đại nhất"
Lời của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan rất cảm động. "Cảm ơn anh vì đã nghĩ cho em"
"Cô gái ngốc, cảm ơn gì chứ, nếu là nói cảm ơn cũng là anh phải cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã sinh cho anh đôi trai gái đáng yêu như thế, cảm ơn em vì đã đồng ý yêu anh, đồng ý cùng với người như anh, với nhà họ Diệp trải qua mưa gió bão bùng"
| Diệp Ân Tuấn càng nói, Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy buồn bã.
Cô còn chưa sống đủ lâu với Diệp Ân Tuấn, bọn họ còn chưa thực sự có được một cuộc sống hạnh phúc đúng nghĩa, đáng tiếc rằng bây giờ đã không còn thời gian nữa rồi.
Cô có thể vượt qua tất cả khó khăn, chỉ là không thể nào thắng nổi tử thần và bệnh tật. Thẩm Hạ Lan kìm nén những khổ sở trong lòng lại, cười nói: "Bây giờ đang làm cái gì đây? Mở lễ tạ ơn sao?" "Bà xã à, anh nói thật đó, đời này anh có thể cưới được em, là phước phận mà ông trời ban cho" Diệp Ân Tuấn nói rất nghiêm túc. Thẩm Hạ Lan cảm thấy đột nhiên tim mình đập nhanh hẳn lên, mà lại còn càng lúc càng nhanh. "Vợ chồng với nhau, nói những cái này để làm gì. Hay là nói chuyện của anh với sếp Hoàng đi. Anh đưa vật gì cho sếp Hoàng giữ vậy?" Diệp Ân Tuấn trầm ngâm một lúc, thấp giọng nói: "Chuyện này để sau này anh nói cho em biết được không?" "Không tiện nói sao?" "Bây giờ không tiện"
Diệp Ân Tuấn dùng ánh mắt ra hiệu về bốn phía, Thẩm Hạ Lan nhất thời liền hiểu ra.
Anh ấy sợ là nơi này có thiết bị nghe lén. Nhưng mà những lời trước đó còn không sợ để người khác nghe thấy, thế thì còn sợ gì chứ? Chỉ có thể là do đồ mà Diệp Ân Tuấn nhờ sếp Hoàng bảo quản hết sức quan trọng, quan trọng đến mức Diệp Ân Tuấn Khải vô cùng cẩn thận. Mặc dù trong lòng Thẩm Hạ Lan rất tò mò, nhưng cô cũng gật đầu một cái nói: "Chúng ta đi ra ngoài một chút đi" "Được."
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, kéo cô đi ra bên ngoài.
Trên hành lang Diêm Vương Sống đang xem bệnh cho người khác, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn thì hơi sững sờ.
"Hình như anh ta không phải người trong bệnh viện của tôi"
"Vậy thì thế nào?" Thẩm Hạ Lan không mặn không lạt nói. Tiểu Tử quan sát Diệp Ân Tuấn một chút, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
"Ba của anh tên là gì?"
Diệp Ân Tuấn không trả lời.
Thẩm Hạ Lan vừa định bịa ra một cái tên, liền nghe thấy Diêm Vương Sống nói: "Được rồi, không nói thì thôi, ở chỗ này tốt nhất đừng chạy lung tung, không khéo | lại gây ra chuyện gì thì đừng trách tôi không cứu người"
"Cảm ơn" Mặc dù không hiểu tại sao Diêm Vương sống lại bỗng nhiên coi như không thấy Diệp Ân Tuấn, nhưng cũng đã đáp ứng mong muốn của Thẩm Hạ Lan. Cô vội vàng kéo Diệp Ân Tuấn rời khỏi phòng bệnh, đi ra khoảng sân bên ngoài. Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: "Đột nhiên anh cảm thấy người tên Diêm Vương sống này nhìn rất quen"
"Anh biết sao?"
"Không biết, nhưng giống như là đã từng gặp ở đâu đó". Trí nhớ của Diệp Ân Tuấn không tồi, nhưng bây giờ anh cũng không thể nhớ ra là đã gặp Diêm Vương sống ở đâu.
Thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, Thẩm Hạ Lan sợ rằng sẽ làm cho anh nhớ đến chuyện thôi miên, liền vội vàng nói: "Anh đừng nghĩ nữa, chỉ cần Diêm Vương Sống không xem chúng ta là kẻ địch là tốt rồi. Còn chuyện đó là ai, thì cứ để sau này từ từ nghĩ, cũng không phải là chuyện gì quan trọng mà đúng không?" "Cũng đúng" Diệp Ân Tuấn từ bỏ rồi. Anh nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, cảm thấy bản thân thật là tồi tệ.
Vừa nói là sẽ bảo vệ cô ấy, thế mà lúc nào cũng để cho cô ấy phải lo lắng. Rốt cuộc thì anh phải làm thế nào, mới có thể làm Thẩm Hạ Lan được hạnh phúc đây?