Cục Cưng Có Chiêu

Chương 539: Tống dật hiên xảy ra chuyện rồi



Thẩm Hạ Lan vô thức liếc nhìn điện thoại, vậy mà là Tống Dật Hiên gọi tới, thật sự là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến

Cô ít nhiều có hơi không biết nên nói như nào, dừng một lúc mới nghe điện thoại, bên kia lại đột nhiên tiếng kêu của Tống Dật Hiên truyền tới.

“Hạ Lan, cứu tôi!”

Sau một tiếng kêu này, điện thoại của Tống Dật Hiên đã tắt. Khi Thẩm Hạ Lan lần nữa gọi lại, bên kia đã tắt máy rồi.

“Sao thế?”

Bạch Tử Đồng thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không quá tốt, vội mở miệng hỏi.

“Tống Dật Hiên xảy ra chuyện rồi.”

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi khó coi.

Cô không biết đó rốt cuộc là một nơi như nào, nhưng lại hết lần này đến lần khác khiến người cô để tâm nhất đi mà không về.

“Tôi phải đi một chuyến.”

Thái độ của Thẩm Hạ Lan rất kiên quyết.

“Không được! Cô kiên quyết không thể rời khỏi nơi này, Thẩm Hạ Lan, cô đừng ép tôi dùng thuốc an thần với cô.”

Thái độ của Bạch Tử Đồng cũng có hơi cứng rắn.

Thẩm Hạ Lan liếc nhìn cô ta, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

“Cô có ý gì? Cô thật sự định đi sao? Tôi nói cho cô biết, Thẩm Hạ Lan, cô nếu như đi, đừng trách tôi…”

Lời của Bạch Tử Đồng còn chưa nói xong thì bị cán dao trong tay Thẩm Hạ Lan đập ngất.

Cô nhẹ nhàng để Bạch Tử Đồng ở trên giường ở một bên, trên mặt mang theo tia áy náy, thấp giọng nói: “Chỉ cần tôi có thể cứu bọn họ trở về, cho dù cái mạng này của tôi không còn cũng không sao cả. Diệp Ân Tuấn là chồng của tôi, tôi bắt buộc phải tìm được anh ấy. Tống Dật Hiên vì tôi làm nhiều như vậy, anh ta vây giờ gặp nguy hiểm tôi không thể không lo. Tử Đồng, tôi biết cô là bác sĩ, không thích bệnh nhân không nghe bác sĩ dặn dò, thật sự rất xin lỗi. Nếu lần này tôi có thể sống trở về, tôi nhất định nhất định nghe lời của cô, cố gắng nằm trên giường nghỉ ngơi, sẽ không đi chịu dày vò nữa. Nhưng bây giờ không được.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng đắp chăn lên người Bạch Tử Đồng, lúc này mới thay một bộ đồ, đứng dậy rơi đi.

Khi đi tới phòng khách, Diệp Tranh đứng ở đó, hình như biết được điều gì đó, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi sững ra.

“Mẹ, mẹ muốn đi đâu?”

“Con muốn đi đâu?”

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diêp Tranh quần áo chỉnh tề đi ra, không khỏi nhíu mày.

“Con muốn đi tìm sư phụ.”

Lời của Diệp Tranh khiến Thẩm Hạ Lan nhíu mày.

“Sư phụ?”

chapter content


chapter content


chapter content



“Được, mẹ dẫn con đi. Sợ con rồi.”

Thẩm Hạ Lan khẽ lắc đầu, dáng vẻ cưng chiều.

Diệp Tranh thấy Thẩm Hạ Lan đáp ứng rồi, lúc này mới mở miệng cười.

“Mẹ, con giúp mẹ cầm túi.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan đưa túi cho Diệp Tranh, Diệp Tranh vui vẻ cầm lấy, ngúng nguẩy đi ra ngoài, nhưng chưa đi được mấy bước thì bị Thẩm Hạ Lan châm một kim vào cổ, dung dịch mát lạnh từ từ chuyển vào trong cơ thể của cậu bé.

“Mẹ!”

Diệp Tranh có chút không dám tin nhìn Thẩm Hạ Lan, dường như không ngờ Thẩm Hạ Lan sẽ đối với cậu bé như thế.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Ngoan, đây chỉ là thuốc an thần, không có nguy hại gì cho con, chỉ là sẽ khiến con ngủ sâu một tiếng. Nghe lời của mẹ, ngoan ngoãn đợi ở nhà, đợi mẹ trở về. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đưa bác cả và sư phụ của con cùng trở về. Còn nữa, tỉnh lại nhớ nói với dì Bạch, thuốc an thần của dì ấy mẹ lấy đi dùng rồi. Ngủ ngon, bảo bối.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể của Diệp Tranh.

Diệp Tranh rất không cam lòng ngã vào trong lòng Thẩm Hạ Lan.

Khi cô muốn bế Diệp Tranh vào phòng, lại nhìn thấy con gái của mình Thẩm Nghê Nghê đưng sở cửa phòng, hình như đều nhìn thấy tất cả.

Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ, có hơi hoảng hốt, dù sao ở trong thế giới của cô, Thẩm Nghê Nghê tuy là một đứa trẻ háu ăn, còn là một cô bé yếu đuối. Cuộc sống ở bệnh viện bốn năm khiến cô một chút cũng không muốn khiến Thẩm Nghê Nghê chạm vào ám ảnh đó.

Khi cô không biết nên làm gì, Thẩm Nghê Nghê mở miệng nói.

“Con không biết mọi người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi hình như con nghe thấy ba, con đã rất lâu rất lâu không có nhìn thấy ba rồi. Mẹ, có phải là ba đã xảy ra chuyện rồi không?”

Đối diện với lời chất vấn của con gái, Thẩm Hạ Lan vậy mà một chữ cũng không nói ra được, bất cứ sự giấu diếm nào đối với con gái mà nói dường như là một loại tổn thương.

Cô bé là con gái của Diệp Ân Tuấn, cô bé có quyền biết tất cả mọi thứ có liên quan tới Diệp Ân Tuấn, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không biết mình nên bắt đầu nói từ đâu.

“Nghê Nghê, rất xin lỗi, mãi luôn giấu con. Có điều mẹ thật sự là sợ…”

“Mẹ, mẹ sẽ đưa ba trở về có phải không?”

Thẩm Nghê Nghê không có hỏi cái khác, chỉ là gương đôi mắt to long lanh ánh nước nhìn Thẩm Hạ Lan.

Trong đôi mắt đó mang theo một tia mong chờ và hy vọng.

Ai có thể nhẫn tâm phá hỏng sự mong chờ như này chứ?

Thẩm Hạ Lan vội gật đầu.

“Đúng, mẹ nhất định sẽ đưa ba của con trở về.”

“Mẹ cũng phải chú ý an toàn. Mẹ yên tâm, anh Diệp Tranh giao cho con, con sẽ không để anh ấy gọi điện cho anh trai. Nhưng mà mẹ, mẹ phải bảo đảm với con, mẹ và ba đều sẽ bình an trở về.”

Lời của Thẩm Nghê Nghê khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi cảm động.

Con gái của cô lớn rồi.

“Được, mẹ bảo đảm.”

Thẩm Nghê Nghê nhận được đáp án mình muốn, lúc này mới xoay người mở cửa phòng, thấp giọng nói: “Mẹ ôm anh Diệp Tranh vào đi, sức của con quá nhỏ.”

“Được. Vất cả cho Nghê Nghê rồi.”

Thẩm Hạ Lan mỉm cười an ủi, đưa Diệp Tranh vào phòng.

Khi Thẩm Hạ Lan muốn rời đi, Thẩm Nghê Nghê túm chặt lấy vạt áo của Thẩm Hạ Lan.

“Sao thế?”

Thẩm Hạ Lan tưởng Thẩm Nghê Nghê còn muốn làm cái gì, nhưng Thẩm Nghê Nghê cái gì cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, sau đó buông tay ra.

Một màn khó hiểu này đột nhiên lay động trái tim của Thẩm Hạ Lan, co thắt khó chịu từng cơn.

“Yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ không sao.”

Cô từ trong mắt của Thẩm Nghê Nghê nhìn ra được sự lo lắng và lưu luyến.

Đứa trẻ này đều luôn không tim không phổi, đơn thuần, đột nhiên như này ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan có hơi không quen lắm, trong lòng càng khó chịu muốn đòi mạng.

Đã nói phải cho cô bé và Thẩm Minh Triết một môi trường sống yên ổn, để Thẩm Nghê Nghê khỏe mạnh bình an trưởng thành, hiện nay mọi chuyện cứ diễn ra liên tiếp, thậm chí lời hứa đáp ứng sẽ dẫn tụi nhỏ ra ngoài dụ lịch đều chưa có thực hiện.

Hiện nay Thẩm Nghê Nghê đã không hỏi khi nào đi du lịch nữa, đối với cô bé mà nói, có lẽ lời của mẹ cô bé nói một mình cũng không có độ tin cậy rồi.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, lần nữa hôn lên mặt của Thẩm Nghê Nghê, thấp giọng nói: “Chăm sóc tốt cho anh Diệp Tranh.”

“Dạ.”

Thẩm Nghê Nghê ngoan ngoãn gật đầu, sau đó từ sau người lấy ra một cái đùi gà đưa cho Thẩm Hạ Lan.

“Con nhường đùi gà của con cho mẹ ăn, mẹ trên đường ăn cho no, có sức để đánh nhau.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy hốc mắt có hơi nóng.

Cô vội cầm lấy, cười nói: “Được, cảm ơn Nghê Nghê.”

“Không cần khách sáo, đi sớm về sớm!”

Nói xong, Thẩm Nghê Nghê xoay người đi tới trước giường của Diệp Tranh, chỉ là khoảnh khắc xoay người đo, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống sàn nhà, tổn thương trái tim của Thẩm Hạ Lan.

Cô lúc này mới phát hiện, Thẩm Nghê Nghê cái gì cũng biết, cái gì cũng rõ, chỉ là không muốn khiến người khác nhìn ra sự lo lắng của cô bé mà thôi.

Con gái chu đáo như thế, hiểu chuyện như thế, lại khiến người ta tự dưng cảm thấy chua xót.

Thẩm Hạ Lan sợ mình còn nhìn nữa sẽ không lỡ đi, huống chi cũng không biết Bạch Tử Đồng khi nào có thể tỉnh lại.

Cô hít sâu một hơi, xoay người rời đi.

Sau khi đi ra khỏi cửa nhà, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện trên mặt của mình ươn ướt, thì ra không biết từ khi nào cô vậy mà đã rơi lệ.

Con cái và Diệp Ân Tuấn luôn là điểm yếu của cô, đối phương túm lấy điểm này, khiến cô không thể không đi, chỉ là không biết người này rốt cuộc là ai, mục đích là gì?

Thẩm Hạ Lan rời khỏi cửa nhà, lại ở bên ngoài gặp được Tiểu Trương.

“Bà Diệp, cô muốn đi đâu? Tôi đi cùng cô.”

Lời của Tiểu Trương khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững ra, có đều nghĩ đến tình trạng thân thể hiện nay của cô, nếu như có thể ở cùng với Tiểu Trương, có lẽ cô có thể cầm cự được lâu hơn một chút.

“Được, tôi bây giờ muốn xuất phát, anh có thể không?”

“Tôi vốn dĩ không có gì vướng bận, lại là Dương Tân lầm thời sắp xếp ở đây, tự nhiên là có thể.”

Tiểu Trương nói như thế, Thẩm Hạ Lan yên tâm rồi.

Hai người đi tới gara, lái một chiếc ra ngoài. Thẩm Hạ Lan ngồi ở đằng sau, Tiểu Trương lái xe.

Khi chiếc xe lái tới cổng đại viện quân khu, cảnh vệ yêu cầu xuất trình thẻ thông hành, Thẩm Hạ Lan vội chìa ra.

Cô thấy may mắn cô đã đòi thẻ thông hành với Bạch Tử Đồng, nếu không hôm nay thật sự không nhất định có thể đi ra.

Cảnh vệ nhìn, lúc này mới để cho đi.

Hai người lái xe ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan không biết tuyến đường của Diệp Ân Tuấn, chỉ có thể sau khi câu lạc bộ khi đó bị túm, trong miệng của bên phía cảnh sát biết được một vài manh mối.

Tiểu Trương dựa theo chỉ dẫn của Thẩm Hạ Lan mà đi, không lâu sau thì lái ra khỏi Hải Thành.

Sau khi ra khỏi Hải Thành, phong cảnh trên đường có hơi hoang vắng và heo hút.

Thẩm Hạ Lan nghĩ lúc đầu trong tình thế khẩn cấp Diệp Ân Tuấn bám theo đối phương thì không khỏi đau lòng.

Cô nhìn phong cảnh càng lúc càng heo hút ở bên ngoài, lại trở nên có chút mơ hồ không rõ, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lắc đầu, lại đột nhiên phát hiện không đúng.

Cô sao đột nhiên lại buồn ngủ như vậy?

“Tiểu Trương, dừng xe!”

Thẩm Hạ Lan vội mở miệng, đáng tiếc Tiểu Trương không có nghe cô dừng xe lại, ngực lại lái xe rất nhanh.

Từ trong gương chiếu hậu, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên khóe môi của Tiêu Trương, cô muốn kêu dừng xe lại, đáng tiếc mọi thứ đều quá muộn rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv