Cục Cưng Có Chiêu

Chương 52: EM CÒN CÓ ANH



“Này, không muốn thật sao?”

Diệp Ân Tuấn thấy bộ dạng tức tối của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Đã cưới nhau được ba năm, nhưng từ trước tới giờ anh chưa từng thấy Thẩm Hạ Lan như vậy.

Cô vẫn luôn rất nghe lời anh, thậm chí còn cố gắng lấy lòng, hoặc vì anh mà làm quen với việc nhận phần uất ức về mình. Nhưng người vợ nhẫn nhịn dường như bị trọc giận đến giờ đây chẳng những dở mặt mà còn thay đổi cả tính cách rồi sao?

Hay đây là tính cách vốn có của cô?

Chẳng qua là vì tình yêu đã làm cô đánh mất bản thân mình?

Nếu là như vậy thì có phải rõ ràng trong lòng Thẩm Hạ Lan giờ đây không còn anh nữa không?

Nghĩ đến đây Diệp Ân Tuấn cảm giác rất khó chịu.

Đã từng yêu sâu đậm như vậy, tại sao có thể nói không yêu là không yêu ngay được?

Huống hồ bây giờ họ còn một đứa con trai không phải sao?

Thẩm Minh Triết!

Con trai của anh và Thẩm Hạ Lan!

Đã từng tưởng rằng đứa bé không còn nữa, bây giờ lại khoẻ mạnh xuất hiện trước mặt anh, không những thế còn ưu tú vậy.

Diệp Ân Tuấn cảm xúc phức tạp.

Anh xuống giường, đưa gối cho Thẩm Hạ Lan, không còn vô lại như vừa rồi, dường như quay lại dáng vẻ. lạnh lùng xa cách của năm năm trước. Nhưng nhìn kỹ lại, anh không giống trước cho lắm.

Ánh mắt lạnh lùng lúc này khiến cho người ta có một cảm giác khó hiểu.

“Cho em đó, vừa rồi chỉ là đùa với em thôi. Nếu em không thích ở chỗ tôi,tôi sẽ ra ngoài. Tôi ở ngoài hành lang, có chuyện gì em gọi tôi. Tôi có trách nhiệm với chân của em, không nên cảm thấy ngại. Em muốn sai tôi thế nào cũng được, tôia sẽ không oán trách em. Chỉ hi vọng em ở một cách thoải mái là được.”

Những lời này Diệp Ân Tuấn đã nói muộn năm năm rồi, anh không biết bây giờ nói với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan sẽ tha thứ cho anh hay không. Nhưng cuối cùng ông trời vẫn cho anh cơ hội này không phải sao?

Mặc dù kết quả kiểm tra DNA vẫn chưa có, nhưng anh đã nhận chắc cô là vợ của mình!

Một tờ báo cáo giám định, chẳng qua chỉ là chứng cứ để buộc cô quay trở lại bên cạnh anh mà thôi.

Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy ga giường, không động đậy, dường như đã ngủ say. Thế nhưng chỉ có mình cô biết, trong lòng cô lúc này mất bình tĩnh thế nào.

Chưa từng nghĩ đến sẽ thoả hiệp với Diệp Ân Tuấn, càng không nghĩ rằng anh vì quan tâm tới cô mà hạ thấp bản thân mình như vậy, thậm chí còn để bản thân chịu cực.

Chẳng lẽ là vì cô không còn là Thẩm Hạ Lan trước kia?

Hay là vì con trai của anh Thẩm Minh Triết nên anh cảm thấy có lỗi với cô?

Bất kể là vì lý do gì thì hôm nay Diệp Ân Tuấn đều khiến Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên, làm cô trở tay không kịp, thậm chí không biết nên có tâm trạng gì để đối mặt với anh.

Kế hoạch đã vạch ra dường như đột nhiên đã bị làm loạn. Còn cô thì giống một đứa bé ngu ngơ không biết mình đã làm gì sai.

Tiếng Diệp Ân Tuấn đóng cửa truyền tới từ phía sau, áp lực khi anh ở đó dường như đã bớt đi phần nào.

Anh đi ra thật rồi sao?

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng kéo chăn ra.

Bên trong gian phòng chỉ còn mình cô.

Đặt gối của mình sang một bên. Trên mặt gối dường như vẫn còn hơi ấm của Diệp Ân Tuấn.

Nhớ tới những gì xảy ra vừa rồi, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Không phải!

Tất cả đều không đúng!

Dựa vào suy nghĩ của cô, một người có tinh thần cảnh giác cao như Diệp Ân Tuấn, năm năm trước làm một việc tàn nhẫn như vậy với cô. Bây giờ cô trở về, mặc dù khuôn mặt đã thay đổi, nhưng sự xuất hiện của Thẩm Minh Triết, và những chứng cứ cô để lại cũng đủ để Diệp Ân Tuấn bấn loạn.

Có lẽ anh tự điều tra rõ cô sau đó mới ra tay với cô. Chỉ có vậy mới có thể che giấu hành động ác độc anh làm với cô năm năm trước không phải sao?

Còn Minh Triết, anh hoặc là đau lòng điên rồ giải quyết một cách nhanh gọn, hoặc là sẽ đoạt quyền nuôi dưỡng Minh Triết của cô. Nhưng tại sao anh lại không làm vậy chứ?

Để đối phó với cục diện như vậy, cô thậm chí còn chuẩn bị cả cơ quan tư pháp, thậm chí còn mong chờ Diệp Ân Tuấn ra tay với cô, còn cho người âm thầm bảo vệ Thẩm Minh Triết.

Cô không tin thả nhiều mồi vậy mà Diệp Ân Tuấn không làm gì.

Nhưng bây giờ có chuyện gì xảy ra với Diệp Ân Tuấn vậy?

Rõ ràng biết rõ thân phận của Thẩm Minh Triết và anh nhưng vì sao không nhắc tới một lời?

Trước khi về nước cô đúng là đã muốn làm Diệp Ân Tuấn yêu cô, sau đó để anh cam tâm tình nguyện hiến thận của mình để cứu Nghê Nghê. Cuối cùng cô sẽ từ bỏ Diệp Ân Tuấn, để anh cũng nếm thử mùi vị bị người mình yêu vứt bỏ.

Cô thề, cô thật sự đã nghĩ như vậy. Thế nhưng ngày cô về nước, ngày cô nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, khoảnh khắc thái độ của Diệp Ân Tuấn với cô khác hẳn thái độ Thẩm Hạ Lan cô lại luống cuống, lo sợ.

Đúng vậy!

Cô sợ!

Cô bi ai phát hiện cô không thể cưỡng lại tình cảm của Diệp Ân Tuấn, càng không cách nào đối mặt được Thẩm Minh Triết đối mặt với cha mẹ đẻ sau khi thân phận của bị tiết lộ. Vậy nên vài ngày trước, khi biết Diệp Ân Tuấn tìm người bắt đầu điều tra thân phận cô và Thẩm Minh Triết, cô đã âm thầm thay đổi kế hoạch.

Cô muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Chỉ cần Diệp Ân Tuấn ra tay với cô, cô sẽ tiễn anh vào tù. Sau đó không cần biết anh có đồng ý hay không, cô cũng sẽ lấy đi tất cả những gì cô muốn.

Thế nhưng Diệp Ân Tuấn giờ đang tính toán gì chứ?

Tất cả đều loạn hết lên!

Người đàn ông này không hề làm theo kịch bản của cô.

Thẩm Hạ Lan bực bội muốn chết, đặt gối dưới đầu, nhưng cảm thấy hơi không ổn, lần nữa lại ném gối qua một bên, kéo chăn lên che mặt, định không nghĩ gì nữa, ngủ trước một giấc rồi tính. Nhưng bộ dạng bị dị ứng của Diệp Ân Tuấn cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu cô.

Cô hận!

Cô oán!

Hận mình tới lúc này còn thương người đàn ông kia. Mặc dù đã rất nhiều lần nói với bản thân, cô muốn anh khoẻ mạnh chính là vì Nghê Nghê. Nhưng là khi cô bình tâm lại, trái tim lại quặn đau không lừa được người khác.

Cô hận mình trải qua một lần sinh tử, còn đặt cược cả mạng sống của con mình, vậy mà không cách nào đặt người đàn ông kia xuống.

Thẩm Hạ Lan trằn trọc, không tài nào ngủ được.

Cô dứt khoát ngồi dậy, đi chân đất xuống giường, nhảy lò cò tới cửa. Từ trong khe cửa, nhìn Diệp Ân Tuấn co quắp trên ghế dài ở hành lang, không đắp gì trên người.

Thẩm Hạ Lan nắm chặt hai tay.

Anh đang làm gì vậy? Khổ nhục kế?

Thật đúng là không nhìn ra, Diệp Ân Tuấn lại dùng mánh khoé này để theo đuổi một người con gái.

Thẩm Hạ Lan khó chịu một lần nữa trở lại giường, lần này cũng không ép mình ngủ, nhìn đồng hồ, bên Mỹ trời cũng đã gần sáng rồi.

Cô gửi messenger cho Đường Trình Siêu

“Dậy chưa?”

Năm năm qua, có tâm sự gì cô luôn thích nói với Đường Trình Siêu. Cô không phải không biết tình cảm Đường Trình Siêu dành cho cô, mà cô còn một con trai một con gái, thực sự không còn chỗ cho anh ta. Chẳng qua cô không phủ nhận, Đường Trình Siêu là bạn tốt nhất của cô.

Vốn tưởng Đường Trình Siêu sẽ không trả lời nhanh như vậy, không ngờ mấy giây sau Đường Trình Siêu đã trả lời tin nhắn.

“Sao vậy? Ngủ không được? Chuyện bên đó không thuận lợi?”

Đường Trình Siêu hiểu rõ Thẩm Hạ Lan về nước để làm gì.

Nhìn người phụ nữ mình thích đi theo đuổi người đàn ông khác, điều này đối với bất kì người đàn ông nào cũng là không thể tha thứ. Thế nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại lực bất tòng tâm.

Là anh ta tận mắt nhìn Nghê Nghê ra đời, nhìn cô năm năm qua mỗi lần từ kề cận cái chết đến sống sót trở lại, chứng kiến Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết vì đứa con gái và em gái mà buồn đau, gánh vác lấy sự nặng nề không ở độ tuổi của chúng mà gian nan tiến lên. Nhưng anh ta không phải cha của Nghê Nghê, anh ta và Nghê Nghê không phù hợp.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn là hi vọng duy nhất.

Cho dù anh không nỡ, cũng không muốn thì cũng phải tôn trọng quyết định của Thẩm Hạ Lan.

Nhưng trong lòng Đường Trình Siêu vẫn bất an, thậm chí là thấp thỏm. Mặc dù năm năm trước cứu Thẩm Hạ An từ trận hỏa hoạn kia, đồng thời còn ở bên cô suốt năm năm, nhưng anh ta hiểu rõ hơn ai hết địa cị của Diệp Ân Tuấn trong lòng Thẩm Hạ Lan.

Cô hận anh như vậy, hận thấu tâm gan, thế nhưng nếu như không yêu thì làm sao có thù hận?

Năm năm rồi, Thẩm Hạ Lan vẫn chưa buông được người đàn ông này xuống. Lần này thả cô trở về, không khác gì đẩy cô ra khỏi thế giới của anh ta, thế nhưng tất cả những gì anh ta có thể làm là ủng hộ cô.

Sau khi Thẩm Hạ Lan trở về Hải Thành, không có một giấc ngủ ngon, Đường Trình Siêu muốn sao đây?

Bây giờ có thể nhận được messenger của Thẩm Hạ Lan, Đường Trình Siêu đã vui lắm rồi. Ít ra bây giờ cô vẫn cần anh không phải sao?

Thẩm Hạ Lan thấy Đường Trình Siêu trả lời, bực bội trong lòng giờ đây ít nhiều đã hòa hoãn được một chút.

“Cũng không có gì, chỉ là hơi phiền lòng.”

“Diệp Ân Tuấn ra tay với em sao?”

“Không có, đấy mới là chuyện làm cho em phiền lòng đó. Em bí quá hoá liều mới ra quân bài Minh Triết , thế nhưng biểu hiện của anh ta lại khác hẳn với bình thường.”

Thẩm Hạ Lan nói với Đường Trình Siêu thái độ của Diệp Ân Tuấn.

Đường Trình Siêu nghe vậy, chau mày, ánh mắt hơi ghen ghét.

Diệp Ân Tuấn cho tới giờ vẫn không phải một người đàn ông hiền lành. Trên thương trường có biệt hiệu Diêm Vương lạnh lùng, bây giờ lại có thái độ này với Thẩm Hạ Lan, trực giác anh ta cảm thấy hơi nguy hiểm.

“Hạ Lan, em nghe anh nói. Anh cảm thấy em hay là về đây trước đi. Thứ em cần, anh có thể nghĩ cách lấy được từ Diệp Ân Tuấn. Em như vậy anh sợ......”

“Sợ cái gì? Sợ emsẽ bỏ không được anh ta? Sợ em sẽ yêu anh ta lần nữa sao?”

Thẩm Hạ Lan ngắt lời Đường Trình Siêu, có chút tự giễu cười nói: “Trình Siêu, anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Bây giờ em chỉ muốn anh ta trả giá, cũng phải vì Nghê Nghê mà lấy lại cái mà nó nên có. Còn cái khác em sẽ không suy nghĩ nhiều.”

Đường Trình Siêu nghe những câu chữ này, rất muốn nói với bản thân phải tin tưởng Thẩm Hạ Lan. Nhưng anh ta lại có một cảm giác bất lực trong lòng.

“Cho dù em làm gì, anh đều ủng hộ em. Em phải nhớ kỹ, em còn có anh.”

Cuối cùng, Đường Trình Siêu chỉ nói một câu như vậy.

Mắt Thẩm Hạ Lan hơi ướt.

Nếu như nói cả đời này gặp phải Diệp Ân Tuấn là kiếp số của cô, vậy thì gặp được Đường Trình Siêu chính là trời xanh cho cô một sự cứu rỗi tốt nhất.

Người đàn ông tốt như Đường Trình Siêu, cô không nên phụ lòng anh ta mới đúng. Thế nhưng cô không biết, sau khi quyết đấu với Diệp Ân Tuấn, cô còn có thể trở lại toàn vẹn hay không? Nếu như không thể, cô làm sao có thể xứng với người đàn ông tốt như vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan nắm chặt điện thoại, biết rõ Đường Trình Siêu không muốn nghe, vẫn nói khẽ: “Trình Siêu, anh cũng không còn trẻ. Nếu gặp được người phụ nữ phù hợp, đừng bỏ lỡ.”

Đường Trình Siêu đột nhiên cảm thấy đau lòng.

“Đi ngủ sớm một chút đi.”

Anh ta nhanh chóng kết thúc lần nói chuyện này, thế nhưng Thẩm Hạ Lan biết, cô đã làm tổn thương Đường Trình Siêu.

Cô là một người xấu đúng không?

Vì báo thù, vì con gái mà đã bước vào A Tỳ Địa Ngục, cần gì phải kéo theo cả người đàn ông tốt như Đường Trình Siêu chứ?

Không nỡ, trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy bức bối khó chịu, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài từ khóe mắt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv