Cục Cưng Có Chiêu

Chương 497: Nhưng mong bọn chúng ở đó



“Ở đâu?”

Trên mặt của Thẩm Hạ Lan bông có sắc thái rồi.

Diệp Ân Tuấn cái gì cũng không nói, dẫn Thẩm Hạ Lan trực tiếp đến khu vui chơi, trực tiếp đến chỗ bắn súng, tìm được ông chủ trò bắn súng đó.

“Ông chủ, ông còn nhớ tôi không?”

Thẩm Hạ Lan vội mở miệng hỏi.

Đối với một người trong một ngày thắng nhiền ván của mình, ông chủ tự nhiên là có ấn tượng.

“Ồ, cô gái này, tôi nhớ cô, sao thế? Hôm nay còn muốn để con trai đến chơi à? Tôi không muốn tiếp tục chơi với mấy người nữa.”

Ông chủ tưởng đối phương là đến phá, rõ ràng rất căng thẳng.

Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Không phải không phải, thật ra hôm nay tới đây là có chuyện thỉnh giáo ông chủ.”

“Chuyện gì?”

Ông chủ có hơi khó hiểu.

Nhìn cách ăn mặc của hai người trước mắt, tuyệt đối không giống là người bình thường, nhưng có phải là người bình hay không thì nghe ngóng cái gì với ông ta chứ?

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan có hơi gấp gáp, không khỏi nói: “Ông chủ, con trai của nhà chúng tôi hôm qua ở chỗ ông bắn súng, biểu hiện có chút ưu tú, lúc đó có một huấn luyện viên ói là người của câu lạc bộ bắn súng, vợ tôi không cẩn thận làm mất danh thiếp của anh ta, chúng tôi chính là đến hỏi thử, vị huấn luyện viên đó ông chủ ông có biết không? Có thể chỉ đường cho chúng tôi không? Con trai tôi quả thật rất hứng thú với bắn súng, trở về chúng tôi bàn luận thì định tới đi xem thử.”

Nghe thấy chuyện Diệp Ân Tuấn nói là chuyện này, ông chủ lúc này mới thở phào.

“Nếu như là chuyện này, vậy dễ nói, chỉ cần hai người đi về bên đó, đoán chắc cũng sẽ không tới đập chỗ của tôi phải không?”

“Sẽ không sẽ không, thật ra con trai của tôi hôm qua cũng chính là đến chơi thử, ông chủ ông nhận giùm.”

Diệp Ân Tuấn móc ví tiền ra, trực tiếp cho ông chủ năm tờ năm trăm.

Năm tờ năm trăm này có thể đáng tiền hơn nhiều số gấu bông mà Thẩm Minh Triết bắn được.

Ông chủ vội vàng cười ha hả cất tiền đi, sau đó nói: “Người mà hai người nói chắc chính là huấn luyện viên Trần Chính phải không?”

“Đúng đúng đúng, chính là anh ta.”

Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút ấn tượng, người đó tên là cái gì Chính.

Nghe thấy không có nói sai người, ông chủ thấp giọng nói: “Huấn luyện viên Trần Chính là một huấn luyện viên rất xuất sắc chỗ này, học sinh dạy ra thật sự rất giỏi, đều từng tham gia mấy lần thi đấu, cũng đều lấy được thành tích tốt. Anh ta thường xuyên đến chỗ này của tôi tìm hạt giống tốt. Hai người nếu như muốn đi tìm anh ta, trùng hợp rồi, xuôi theo con đường này, khoảng 500m có một trạm tàu điện ngầm, ngồi hai trạm tàu điện ngầm, ở trạm Bồ Hồ thì xuống, câu lạc bộ bắn súng ở đối diện ga tàu điện ngầm chính là chỗ của bọn họ.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trở nên vui mừng.

“Cảm ơn ông, ông chủ.”

Nói xong, hai người nhanh chóng đi theo những gì ông chủ nói.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi kích động.

“Anh nói Minh Triết và Diệp Tranh sẽ ở đó không?”

Diệp Ân Tuấn khẽ lắc đầu: “Không biết, nhưng tóm lại phải tới xem thử, nếu như thật sự ở đó thì sao? Anh là đang nghĩ không ra thằng nhóc thối đó còn có thể đi đâu.”

“Cũng phải, nhưng mong bọn chúng ở đó.”

Khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vội vàng chạy tới câu lạc bộ bắn súng đó, người của nơi đó không nhiều, ngược lại rõ ràng có hơi yên ắng.

“Đây là chuyện gì thế?”

“Không quá rõ.”

Diệp Ân Tuấn đem Thẩm Hạ Lan bảo vệ đằng sau, sau đó đi vào.

“Xin chào, chúng tôi là đến tham gia câu lạc bộ, nếu như có thể, chúng tôi muốn tìm huấn luyện viên Trần Chính.”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp đi tới quầy lễ tân, nói rõ mục đích của mình.

Lễ tân nghe nói có người tìm Trần Chính, không khỏi liếc nhìn, sau đó thấp giọng nói: “Huấn luyện viên Trần Chính có việc ra ngoài rồi, hai người vẫn là ngày mai hẵng tới, hôm nay câu lạc bộ có hoạt động, đều đi huấn luyện dã ngoại rồi, cho nên trong câu lạc bộ không có ai, thật sự xin lỗi.”

Nghe thấy lễ tân nói như thế, Diệp Ân Tuấn và Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.

Nếu như câu lạc bộ không có ai, vậy thì Thẩm Minh Triết bọn chúng đang ở đâu?

“Cho hỏi một chút, sáng hôm nay có hai đứa trẻ nào đến đây không?”

“Đứa trẻ? Chỗ chúng tôi mỗi ngày đều có trẻ con tới, không biết người hai người nói là ai?”

Khi nghe thấy lễ tân hỏi như thế, Thẩm Hạ Lan vừa muốn lấy điện thoại ra mở album ảnh của Minh Triết cho lễ tân xem, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại.

“Ồ, xin lỗi, chúng tôi chỉ là muốn đến xem thử trước, nếu như được thì đưa con đến đây học, nếu câu lạc bộ hôm nay có hoạt động, vậy chúng tôi hôm khác lại tới.”

“Được!”

Lễ tân rất lịch sự.

Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi câu lạc bộ.

Thẩm Hạ Lan sau khi đi ra rất khó hiểu hỏi: “Tại sao không để em hỏi Minh Triết bọn chúng có từng tới đây không?”

“Nơi này có hơi không ổn.”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững người.

“Không ổn như nào?”

“Cho dù là hoạt động dã ngoại, cũng sẽ không yên ắng như thế. Em nhớ ông chủ đó nói gì không? Ông ta nói học sinh ở đó không tồi, hơn nữa rất nhiều đứa trẻ đều dành được giải thưởng. Thành tích như thế không có khả năng không có phụ huynh nào đưa con tới cả.”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, Thẩm Hạ Lan nói: “Bọn họ không phải là nói hôm nay có hoạt động hay sao? Khả năng các phụ huynh đều biết.”

“Là phụ huynh của hội viên tự nhiên là biết, nhưng các phụ huynh khác thì sao? Người muốn tới tham quan tóm lại không phải ai đều phải biết chứ?”

Diệp Ân Tuấn nói xong, trực tiếp đi đến siêu thị đối diện câu lạc bộ.

“Mỹ nữ, cho bao thuốc.”

Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt mở miệng.

Nhan sắc của anh không tệ, đột nhiên khiến nhân viên phục vụ có hơi kinh diễm.

“Thưa anh, muốn thuốc gì ạ?”

“Vina.”

Câu trả lời của Diệp Ân Tuấn khiến mỹ nữ lần nữa liếc nhìn.

Cô ta vội vàng đưa một bao vina cho Diệp Ân Tuấn.

Khi Diệp Ân Tuấn thanh toán không khỏi hỏi một câu: “Câu lạc bộ đối diện hôm nay sao lại không có ai thế? Tôi còn muốn vào xem thử có khả năng có tiết học không.”

Mỹ nữ vừa nghe có cơ hội nói chuyện cùng trai đẹp, vội vàng nói: “Anh đẹp trai, anh không biết sao? Câu lạc bộ này bình thường người ra người vào, rất náo nhiệt, siêu thị của chúng tôi cũng dính được ít hào quang. Sáng nay người cũng không ít, có điều không biết tại sao, có một người tới, hình như rất có lai lịch, sau khi đến một lúc, giám đốc và huấn luyện của câu lạc bộ dẫn học viên ra ngoài rồi, nói là tiến hành huấn luyện dã ngoại, nhưng những phụ huynh đến tham quan đó cũng bị tiễn đi rồi, nói là ngày mai hẵng tới. Không biết đang làm cái gì, tôi làm việc hơn nửa năm ở đây, lần đầu tiên thấy đuổi khách hàng đi.”

Nghe thấy mỹ nữ nói như thế, Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày, mà Thẩm Hạ Lan đợi ở bên ngoài tự nhiên cũng nghe thấy thông tin này.

Cũng tức là nói, sau khi có người đến nơi này mới yên ắng như này?

Diệp Ân Tuấn có được thông tin mình muốn, mỉm cười với nhân viên, sau đó xoay người rời khỏi siêu thị.

“Anh đẹp trai, anh vậy à? Để lại FB đi.”

Nhân viên phục vụ khả năng là nhìn trúng Diệp Ân Tuấn rồi, trực tiếp đuổi theo ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn chỉ vào Thẩm Hạ Lan bên cạnh nói: “Xin lỗi, tôi có vợ rồi, cô ấy không cho tôi tùy tiện kết bạn Fb với cô gái khác.”

Nhân viên phục vụ đột nhiên có hơi xấu hổ.

Trời ạ?!

Tại sao anh trai đẹp đều có bạn gái và đã kết hôn rồi chứ?

Cô ta mỉm cười, sau đó lùi lại.

Thẩm Hạ Lan thấy bộ dạng kiêu ngạo của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Tình báo dựa vào bán nụ cười cảm thấy rất không tệ sao?”

“Lời nói nói ra gì mà gọi bán nụ cười chứ? Anh chẳng qua chỉ mua một bao thuốc.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan ghen vẫn là khá đáng thương, nếu như bây giờ không phải là ra ngoài tìm kiếm Thẩm Minh Triết Diệp Tranh, vậy thì rất tuyệt.

Thẩm Hạ Lan lại không có tâm trạng đấu võ mồm với anh.

Cô nhìn câu lạc bộ ở trước mặt, thấp giọng nói: “Anh nói Minh Triết bọn chúng rốt cuộc có ở chỗ này không?”

“Không rõ, có thể vào trong xem thử.”

“Vào như nào? Anh cũng nghe thấy rồi, vừa rồi lễ tân đó căn bản không để chúng ta đi vào.”

Thẩm Hạ Lan tự nhiên cũng muốn đi vào điều tra một phen, dù sao đây là nơi tụi nhỏ có thể đến.

Diệp Ân Tuấn chỉ vào quán cà phê ở đối diện nói: “Em đến chỗ đó đợi anh, anh vào tìm tụi nhỏ.”. Ngôn Tình Hay

“Em cũng muốn đi.”

“Không được!”

Sự thỉnh cầu của Thẩm Hạ Lan trực tiếp bị Diệp Ân Tuấn từ chối.

Anh nhìn bộ dạng có chút không phục của Thẩm Hạ Lan, dịu giọng nói: “Anh không phải là sợ em kéo chân của anh, chỉ là bên trong câu lạc bộ này tình trạng như nào anh cũng không rõ, huống chi anh phải cần một người ở bên ngoài làm tai mắt cho anh. Nói không chừng anh vừa đi vào những người đó trở về thì sao? Cho nên em ở bên ngoài phối hợp với anh, nếu như có tình hình gì, em cũng có thể đưa ra phản ứng nhanh nhất không phải sao?”

Lời tuy nói như thế, nhưng Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn là đang lo lắng cho thân thể của cô.

Nghĩ đến thân thể của mình hiện nay, Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài một tiếng, nói: “Được, em không vào, em ở bên đó đợi anh, nhưng có chuyện gì, anh nhất định phải nói cho em biết.”

“Được!”

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sau khi thương lượng xong thì tách nhau ra.

Thẩm Hạ Lan bước vào quán cà phê, chọn một vị trí sát cửa sổ, mà Diệp Ân Tuấn xuôi theo ngõ sau của câu lạc bộ trèo lên ống nước, trực tiếp tiến vào bên trong câu lạc bộ.

May mắn ngõ sau của câu lạc bộ không có ai, nếu không bị người ta nhìn thấy, Diệp Ân Tuấn cũng không biết nên giải thích như nào.

Sau khi Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh mơ mơ màng màng ngủ một giấc thì bị gió luồn từ lỗ thông gió làm cho lạnh mà tỉnh lại.

Hai người lúc này nhìn nhau, thấy nước miếng ở khóe miệng của hai người, không khỏi bật cười.

Lúc này, còn có thể ngủ được, hai đứa trẻ này cũng coi như là không tim không phổ rồi.

Có điều Thẩm Minh Triết nhanh chóng lau sạch khóe miệng, thấp giọng nói: “Bọn họ chắc đi rồi nhỉ? Chúng ta đi xuống thôi.”

“Được!”

Hai thằng nhóc thối thuận theo cửa sổ trèo xuống.

Thẩm Minh Triết nhìn xung quanh, ở trong phòng nhìn thấy camera giám sát, sau đó xóa hình ảnh của mình và Diệp Tranh đi vào đi.

Sau đó cậu bé nói với Diệp Tranh: “Gọi điện cho mẹ, nói với mẹ chúng ta ở đâu.”

“Cậu không phải là nói chúng ta cần lấy được chứng cứ gì sao?”

Diệp Tranh vẫn nhớ lời Thẩm Minh Triết nói trước đó.

Ngủ một giấc, đầu của Thẩm Minh Triết cũng có hơi tỉnh táo rồi.

Cậu bé thấp giọng nói: “Về nhà trước, có chuyện gì thương nghị xong với lão Diệp rồi tính tiếp. Có điều cậu tốt nhất là trốn đi, tớ sợ ba cậu đánh cậu.”

Nghĩ đến Diệp Nam Phương, lông mày của Thẩm Minh Triết hơi nhíu lại.

Diệp Tranh lại lắc đầu nói: “Tớ không sợ. Là tớ liên lụy tới cậu.”

“Đừng nói lời ngốc nghếch này nữa, mau chóng gọi điện cho mẹ.”

Thẩm Minh Triết nói rồi nhanh chóng chạy đến cửa phòng, mở một kẽ hở quan sát tình hình bên ngoài.

Diệp Tranh cũng không chần chừ, vội vàng cầm điện thoại gọi cho Thẩm Hạ Lan.

Bên này Thẩm Hạ Lan còn đang uống cà phê, chờ đợi tin tức của Diệp Ân Tuấn, điện thoại lại đột nhiên đổ chuông.

Cô cúi đầu nhìn, lại phát hiện là một số lạ, không khỏi có chút băn khoăn.

Vào lúc này, một chiếc ô tô đột nhiên dừng ở cửa câu lạc bộ, từ bên trong có mấy người bước xuống, đi thẳng vào trong câu lạc bộ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv