Bà cụ Diệp chưa từng nghĩ đến đời này còn gặp phải lựa chọn như vậy, nhưng mà không có Diệp Ân Tuấn ở đây, bà là mẹ chồng của Thẩm Hạ Lan, cô nên lựa chọn như thế nào đây?
“Bà Diệp, chuyện này không thể xốc nổi, tôi cảm thấy tốt nhất vẫn nên kêu Ân Tuấn về đi.”
Hoắc Chấn Đình nói.
Thẩm Hạ Lan là con cháu nhà họ Hoắc bọn họ, mặc kệ nói như thế nào, một người phụ nữ mất đi tử cung có nghĩa gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Một người phụ nữ tốt như Thẩm Hạ Lan, không nên chịu những đau khổ như vậy.
Liền ngay cả Hoắc Chấn Đình là một người vẫn luôn tin tưởng Diệp Ân Tuấn, lúc này cũng cực kì muốn Diệp Ân Tuấn trở về.
Bà cụ Diệp thật sự là có nỗi khổ khó nói nên lời.
Bà nếu biết Diệp Ân Tuấn ở đâu, chắc chắn sẽ gọi anh trở về, nhưng mà bây giờ bà thật sự không biết.
Tống Đình và Lam Tử Thất cũng nhìn bà cụ Diệp, mặc dù không nói gì, nhưng mà ý của họ đã cực kì rõ ràng.
Bà cụ Diệp cảm thấy có áp lực cực kì lớn.
“Tôi đi gọi điện thoại cho Nam Phương, xem thử nó có thể liên lạc được với Ân Tuấn không.”
Bà cụ Diệp liền đi đến một góc.
Bây giờ bà cũng cực kì muốn tìm được Diệp Ân Tuấn.
Sau khi gọi điện thoại cho Diệp Nam Phương, bà cụ Diệp bảo cậu ta sai người của Ám Dạ đi tìm Diệp Ân Tuấn, Diệp Nam Phương đồng ý, tiện thể hỏi về tình trạng của Thẩm Hạ Lan.
Sau khi cậu ta biết được tình trạng của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Mẹ, lúc này anh hai không có tin tức gì, không phải cũng có chuyện ngoài ý muốn gì chứ?”
“Không thể nào, Ân Tuấn sẽ không như vậy đâu. Con nhanh chóng tìm nó đi.”
“Dạ!”
Sau khi cúp điện thoại, bà cụ Diệp lúc này mới phát hiện Thẩm Minh Triết đứng ở sau lưng.
Thẩm Minh Triết không biết lúc nào đã đi tới sau lưng của bà, dáng vẻ cực kì lo lắng ấy khiến cho bà cụ Diệp đau lòng không thôi.
“Minh Triết đừng sợ, mẹ sẽ không có gì đâu.”
“Vậy ba đâu rồi ạ? Tại sao không tìm thấy ba? Con dùng mã máy tính liên lạc với ba, nhưng mà ba không có trả lời con. Ba chưa bao giờ như vậy cả.”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Minh Triết dường như nhăn lại.
Mẹ ở bên trong chưa biết sống chết, ba lại không biết tung tích, mặc dù cậu bé nói phải kiên cường, phải bình tĩnh, nhưng mà dù sao cũng là con nít, sao cũng không bình tĩnh nổi.
Bà cụ Diệp thấy Thẩm Minh Triết như vậy, không nhịn được ôm cậu bé vào trong lòng.
“Không có gì đâu, mẹ sẽ không có gì đâu, ba cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho họ.”
Đến lúc này, tất cả những lời an ủi đều trở nên vô ích.
Thời gian vẫn đang trôi qua. Mỗi người đều lòng nóng như lửa đốt.
Tống Dật Hiên đứng đực người ra trước cửa phòng phẫu thuật.
Tống Đình đi ra ngoài mua một ít thức ăn, nhưng mà tất cả mọi người đều không muốn ăn uống gì cả.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Bạch Tử Đồng vẫn đều không có đi ra, mà y tá không ngừng cầm máu từ bên trong đi ra, khiến mọi người nhìn thấy đều sợ hãi.
Phẫu thuật đã diễn ra mười mấy tiếng, tất cả mọi người đều có chút mỏi mệt.
“Mọi người đi về trước đi, tôi canh ở đây cho.”
Giọng nói của Tống Dật Hiên có chút khàn khàn.
Hoắc Chấn Đình lắc lắc cái cổ đau nhức nói: “Tôi cũng có thể ở lại, bà Diệp, Minh Triết vẫn còn là con nít, đợi lâu như vậy cũng không thoải mái gì, bà dẫn cậu bé đi về trước đi.”
Bên chỗ Diệp Nam Phương vẫn không truyền đến bất kì tin tức gì.
Bây giờ mỗi người đều không quá trông mong vào việc Diệp Ân Tuấn có thể trở về kịp, thậm chí Tống Đình còn có chút bất an.
Anh ta vẫn luôn gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, nhưng mà điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, anh ta thậm chí đã dùng cả mã máy tính lúc đi bộ đội dùng, tiếc là Diệp Ân Tuấn cũng không có hồi trả lời lại.
Chuyện này thật là kì lạ!
Nhưng anh ta không thể nói ra chuyện này vào lúc này.
Lam Tử Thất thấy được sự bất an của Tống Đình, nhưng lại không thời gian hỏi.
Thẩm Minh Triết khuyên thế nào cũng không chịu trở về, đứa nhỏ này cực kì yên tĩnh, cũng không tranh cãi ầm ĩ, nhưng mà càng là như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Rốt cục, sau mười bốn tiếng phẫu thuật, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt.
Lúc Bạch Tử Đồng đi ra, cả người cực kì mỏi mệt, Tô Nam vội vàng tiến lên muốn đỡ một chút, lại bị Bạch Tử Đồng né tránh.
Mặc dù cô không nói gì cả, nhưng mà Tô Nam biết, Bạch Tử Đồng đang trách anh ta.
Đúng vậy!
Nếu hôm nay người ở bên trong là Bạch Tử Đồng, nhưng không ai nói cho người làm chồng là anh ta về bệnh tình của vợ, phỏng chừng anh cũng sẽ tức giận.
Nhưng mà anh ta hiểu thì hiểu, cũng không thể bởi vậy mà làm Diệp Ân Tuấn đau lòng.
Coi như anh ta ích kỷ đi.
Anh không thể nhìn cả đời này của người anh em tốt nhất của mình sụp đổ như vậy, cho dù vợ không nghĩ như vậy, anh ta cũng không hối hận.
Tô Nam thở dài đứng ở một bên, lại vẫn nhìn Bạch Tử Đồng chằm chằm, sợ cô không chịu nổi.
Cuộc phẫu thuật lớn như vậy, cô đã rất ít khi làm rồi.
Sự xuất hiện của Bạch Tử Đồng, làm cho tất cả mọi người căng thẳng mà đứng lên, nhưng mà càng căng thẳng, càng không ai dám mở miệng hỏi.
Giống như một khi hỏi, sẽ có chuyện không tốt xảy ra, nhưng mà ánh mắt chờ đợi của mỗi người vẫn là làm cho Bạch Tử Đồng cảm thấy áp lực cực kì.
“Cuộc phẫu thuật rất thành công, Thẩm Hạ Lan bây giờ đã ổn định rồi, cũng đã hết sốt, nhưng mà cần ở phòng ICU theo dõi một đêm. Bệnh này của cô lúc nào cũng có thể phát sốt, cho nên buổi tối hôm nay phải có người gác đêm. Mọi người bàn bạc một chút, ai ở trong này thì tốt hơn.”
Giọng nói của Bạch Tử Đồng khàn khàn, ánh mắt hiện lên tơ máu.
Cô thật sự đã sử dụng sức của chín trâu hai hổ, mới có thể cứu Thẩm Hạ Lan trở về từ ranh giới của cái chết.
Cùng là phụ nữ với nhau, cô biết chuyện khó khan của người phụ nữ, bây giờ cùng với Tô Nam gạt Thẩm Hạ Lan, Bạch Tử Đồng chỉ cảm thấy nội tâm cực kì dày vò.
Lam Tử Thất cùng bà cụ Diệp cùng lúc nói.
“Tôi ở lại!”
Hai người nhìn nhau, bà cụ Diệp nói: “Tôi là mẹ chồng của Hạ Lan, lúc này dù sao cũng nên là tôi ở lại.”
“Bà Diệp, bà cũng đã lớn tuổi rồi, hơn nữa còn phải chăm sóc Minh Triết, tôi ở lại vẫn tốt hơn.”
Lam Tử Thất cười nhạt nói.
Tống Dật Hiên đột nhiên mở miệng nói.
“Mọi người đều trở về đi, tôi ở lại.”
“Anh không thích hợp!”
Bà cụ Diệp cùng Lam Tử Thất lại đồng thanh nói.
Lần này, bà cụ Diệp chủ động im lặng, không giành nói với Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất nhìn Tống Dật Hiên, biết anh là thật tình lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, cũng là thật tình muốn tốt cho cô, ấn tượng đối với Tống Dật Hiên trong quá khứ cũng có thay đổi, nhưng mà lại thấp giọng nói: “Anh ở lại không tiện lắm, cơ thể của Hạ Lan không cử động được, cần phụ nữ ở bên người chăm sóc, anh và cậu ấy chỉ là bạn bè, cũng không phải là vợ chồng, cho dù là vì Hạ Lan, anh cũng không thể ở lại.”
Tuy lời này hơi mập mờ, nhưng mà Tống Dật Hiên quanh năm qua lại với nhiều người phụ nữ, sao có thể không biết lời này có ý gì?
Anh ta khẽ nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Vậy tôi cũng ở lại, tôi chờ ở bên ngoài, nếu cô cần cái gì cứ kêu tôi.”
Thấy anh ta như thế, Lam Tử Thất cũng không tiện miễn cưỡng.
“Cháu cũng ở lại, ta muốn chăm sóc mẹ.”
Thẩm Minh Triết rốt cục đã mở miệng, nhưng mà giọng nói rất khàn, rõ ràng, năng lực chấp nhận của đứa nhỏ này tuy rằng mạnh, nhưng mà cũng thật sự đã làm khó cậu bé.
Tống Dật Hiên quay đầu lại nhìn Thẩm Minh Triết, vuốt đầu cậu bé nói: “Cháu về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến thăm mẹ. Bà nội tuổi đã cao rồi, cháu phải chăm sóc bà ấy, còn nữa, cháu còn phải đi tìm ba cháu không phải sao? Chú nghĩ người mà mẹ cháu muốn gặp nhất khi mở mắt ra là ba cháu. Nhiệm vụ này rất quan trọng, người khác không thể nào làm được, chỉ có cháu mới có thể làm được. Ngoan, nghe lời!”
Thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, Thẩm Minh Triết trầm mặc một hồi rồi nói: “Chú sẽ ở lại đúng không? Chú Tống, nếu mẹ cháu có chuyện gì, chú chắc chắn sẽ báo cho cháu biết đúng không?”
“Đúng vậy! Chú sẽ báo cho cháu biết!”
Thẩm Minh Triết tin lời nói của Tống Dật Hiên.
Cậu bé gật gật đầu, kéo bà cụ Diệp rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé ấy của Thẩm Minh Triết, Hoắc Chấn Đình cảm thấy có chút chua xót.
“Tôi không cãi với mọi người nữa, tối hôm nay tôi về trước, ngày mai lại đến thay mọi người.”
Anh biết, bệnh này của Thẩm Hạ Lan, tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn có thể xuất viện, bọn họ cần thay phiên nhau chăm sóc.
Đối với lời này, không ai có ý kiến gì.
Người nên đi cũng đã đi rồi, lúc Lam Tử Thất nhìn thấy Thẩm Hạ Lan từ trong phòng phẫu thuật được đẩy ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Con ngươi của Tống Dật Hiên cũng khẽ ươn ướt.
Hai người cùng nhau đưa Thẩm Hạ Lan về phòng bệnh, nhìn thấy y tá liên tiếp cắm các loại máy móc lên người cô, Tống Dật Hiên mặc dù có chút không đành lòng, nhưng mà vẫn rời khỏi phòng ICU.
Thẩm Hạ Lan vẫn ngủ say.
Tống Đình chuẩn bị một ít thức ăn cho Lam Tử Thất, trở về kêu một vài vệ sĩ lại đây.
Tống Dật Hiên liền ngồi trên ghế ở ngoài phòng ICU, không đi đâu cả.
Lam Tử Thất lau mặt cho Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Cậu rốt cuộc đã trải qua những gì? Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Rốt cuộc là ai đã bắt cóc cậu? Hạ Lan, tại sao cậu luôn gặp phải chuyện như vậy?”
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại không thể cho cô một đáp án chính xác.
Thẩm Hạ Lan trong lúc hôn mê thật ra luôn thấp thỏm lo âu.
Cô luôn nhìn thấy một người che mặt mặc đồ đen, không ngừng đuổi theo cô, muốn giết cô. Cô vẫn chạy vẫn chạy, nhưng mà làm thế nào cũng đều không chạy thoát ược.
Vất vả lắm mới nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cô cực kì vui mừng, chạy tới chỗ anh, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên trở nên mơ hồ.
“Đừng! Đừng mà! Ân Tuấn, đừng đi!”
Cô quát to, đuổi theo, nhưng mà Diệp Ân Tuấn càng ngày càng trong suốt, cuối cùng liền biến mất ở trước mắt cô.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, loại cảm giác tan nát cõi lòng này cảm nháy mắt bao lấy cô, làm cho cô không thể hít thở nổi.
“Ân Tuấn! Diệp Ân Tuấn!”
Cô la như điên, nhưng nơi mà Diệp Ân Tuấn vốn đứng lại chảy ra một vũng máu loãng, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, cuối cùng liền chảy qua hai chân của Thẩm Hạ Lan.
“Cứu anh với, Hạ Lan, cứu anh với!”
Bên tai truyền đến tiếng kêu cứu của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà cô lại không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ân Tuấn.
“Anh ở đâu? Anh đã xảy ra chuyện gì? Diệp Ân Tuấn! Anh nói chuyện đi! Anh đi ra đi! Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan vừa khóc, vừa tìm, sự bất an ấy càng ngày càng sâu, càng già càng sâu, giống như là dây leo, quấn quanh ngực của cô thật chặt, làm cho cô thở không được.
Lam Tử Thất không biết Thẩm Hạ Lan mơ thấy cái gì, chỉ là nghe cô không ngừng hét to tên của Diệp Ân Tuấn, mà điện tâm đồ của cô lại chạy nhanh, vang lên chói tai.
“Bác sĩ! Bác sĩ Bạch!”
Sắc mặc của Lam Tử Thất lập tức thay đổi.
Cô liền xoay người chạy ra ngoài, lại cảm thấy cơ thể không có sức, lúc thiếu chút nữa ngã trên đất, đột nhiên nhìn thấy Tống Dật Hiên trực tiếp mở ra phòng ra, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hạ Lan hình như có chút bất thường! Mau gọi bác sĩ!”
Lam Tử Thất thật sự là sắp khóc.
Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, xoay người chạy ra ngoài.
Giờ phút này, mặc kệ là Tống Dật Hiên hay là Lam Tử Thất, dường như đều quên rằng, trong phòng ICU vốn có chuông báo.