“Thì ra cái cậu nghĩ là những thứ này.”
“Nếu không thì sao? Cậu tưởng rằng tôi thật sự không hy vọng vợ của mình ở bên cạnh tôi vào lúc này sao? Nói thật, mặc kệ là ai, tôi đều không muốn để bọn họ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác như vậy của tôi, tôi càng không muốn để Hạ Lan nhìn thấy nhất. Tôi hy vọng ở trong mắt của cô ấy, tôi mãi mãi là Diệp Ân Tuấn cao cao tại thượng, không gì không thể. Hơn nữa nếu như tôi có thể dẫn nguy hiểm đi, có thể khiến cô ấy và tụi nhỏ an toàn, vậy tôi thấy cũng đáng.”
Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài một tiếng, nhìn sang Tô Nam nói: “Tôi biết cậu muốn đi theo tôi, nhưng Tô Nam, cậu có thể vì tôi làm đến bước này, tôi đã rất cảm kích cậu rồi. Chuyện của nhà chúng tôi không thể liên lụy đến cậu, nếu như nói cái duy nhất tôi không yên tâm được, chỉ có Hạ Lan và tụi nhỏ, còn có người nhà của tôi. Khi tôi không ở đây, cậu nhất định phải giúp để ý. Người thao túng đằng sau còn chưa tìm được, tôi bây giờ có lòng mà không có sức, tôi sợ hắn cũng sẽ hạ thủ với Hạ Lan, cho nên...”
“Tôi hiểu ý của cậu, tôi sẽ kêu Tử Đồng qua đó, bọn họ đều là phụ nữ, dễ nói chuyện.”
“Cảm ơn cậu.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ vai của Tô Nam.
Có khi anh em tốt thật sự sẽ không cần nói nhiều, mọi người đều hiểu.
“Nhất định phải khỏe mạnh trở về, chút độc tố này trong cơ thể của cậu, muốn khống chế rất dễ, xem nghị lực của chính cậu rồi.”
“Tôi biết.”
Diệp Ân Tuấn và Tô Nam tách ra, đi thẳng lên máy bay.
Nhìn máy bay bay đi rồi, sắc mặt của Toi Nam vẫn không có buông lỏng.
Bên phía Thẩm Hạ Lan sau khi cúp máy, cũng không cho bao nhiêu do dự, trực tiếp gọi cho Hoắc Chấn Đình.
Hoắc Chấn Đình thế nào cũng không ngờ Thẩm Hạ Lan sẽ gọi điện cho mình, nhất thời có hơi kích động.
“Hạ Lan, làm sao thế? Có chuyện gì không?”
Hoắc Chấn Đình thấp giọng hỏi, vội buông việc trên tay xuống.
Nhà họ Diệp còn đang nhắm vào nhà họ Hoắc, có điều đã không dữ dội như lúc ban đầu, Hoắc Chấn Đình cũng có thời gian thở.
Thẩm Hạ Lan khi nghe thấy giọng của Hoắc Chấn Đình, ít nhiều vẫn là có chút cảm xúc trong lòng.
Cô thấp giọng nói: “Cậu Hoắc, có chuyện muốn với anh, mặc kệ anh có tin hay không.”
“Cô nói đi, cô nói gì tôi đều tin.”
Hoắc Chấn Đình chỉ cần Thẩm Hạ Lan chịu gọi điện cho mình là được.
Với xưng hô “cậu Hoắc” trước mắt, anh ta thật sự có hơi không quá thích ứng. Nhưng có thể làm như nào chứ? Tất cả chuyện này đều là bà cụ Hoắc gây ra. Mặc kệ nói thế nào, nghiệp mà mẹ gây ra, anh ta làm con trai thì phải dù đắp mới phải.
Thẩm Hạ Lan không ngờ Hoắc Chấn Đình nói như vậy, nhất thời có chút tâm trạng phức tạp, có điều vẫn thấp giọng nói: “Thân thể của bà cụ Hoắc không thoải mái suy yếu, thực ra bị người ta bỏ ma túy. Chuyện này tôi cũng là mới biết, Dư Khinh Hồng thông qua Tống Khinh Dao lấy được đồ từ chỗ Vương Quân, tôi nghĩ thân thể của bà cụ Hoắc suy yếu chắc có liên quan đến điều này. Có điều tôi cũng không dám chắc chắn, dù sao không có bằng chứng, anh lưu tâm nhiều hơn. Cái khác tôi cũng không nói nhiều nữa, chuyện này anh cũng không cần thiết nói với bà cụ Hoắc, tránh bà ấy lại cảm thấy tôi gây chuyện thị phi. Sau này chuyện của nhà họ Hoắc tôi không tham gia vào nữa, kết quả như thế nào đều không có liên quan đến tôi, tạm biệt.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp máy.
Đem lời mình muốn nói đều có hết ra rồi, Thẩm Hạ Lan lúc này mở thở phào.
Bây giờ cuối cùng có thể yên lòng làm chuyện bản thân muốn làm rồi.
Hoắc Chấn Đình lúc đó rất sửng sốt, khi còn muốn hỏi gì đó, Thẩm Hạ Lan đã cúp máy.
Có điều trong lòng anh ta thật sự rất sợ.
Dư Khinh Hồng thật sự dám làm ra chuyện như này với bà cụ sao?
Tuổi tác của bà cụ đã cao, thân thể cũng không bằng trước kia, hiện nay nếu như những gì Thẩm Hạ Lan nói đều là thật, vậy thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Hoắc Chấn Đình khẩn trương gọi điện cho Tô Nam.
“Tô Nam, anh bận không? Có thể mời anh đến nhà tôi kiểm tra lại sức khỏe cho mẹ tôi không?”
Lời của Hoắc Chấn Đình khiến Tô Nam hơi sững người.
Anh ta thấy máy bay đã bay đi rồi, thấp giọng nói: “Tôi đang muốn nói chuyện này với anh, thân thể của bà cụ nhà anh sợ rằng xảy ra vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Lòng bàn tay của Hoắc Chấn Đình đều toát mồ hôi vì căng thẳng rồi.
Tô Nam thấp giọng nói: “Tôi nghi ngờ bà ấy không phải là thân thể suy nhược, mà là bị người khác bỏ ma túy, dẫn tới thân thể suy yếu. Tôi không dám bảo đảm, thấy giống vậy. Nếu như anh có thời gian, đưa bà cụ đến bệnh viện làm xét nghiệm máu.”
Hoắc Chấn Đình đột nhiên cảm thấy tay chân lạnh toát.
Thẩm Hạ Lan vừa rồi nói với anh anh còn có chút không dám tin, hiện nay Tô Nam cũng nói như vậy rồi, anh ta còn có thể nghi ngờ gì nữa sao?
“Được, tôi lập tức đưa mẹ tôi đến bệnh viện khám.”
Hoắc Chấn Đình vội vàng cúp máy, sắp xếp người chở anh ta về nhà.
Đợi khi anh ta chạy vội về nhà, vừa hay thấy Dư Khinh Hồng cầm một bát cháo đang đút cho bà cụ Hoắc.
Anh ta bước tới một bước, trực tiếp đánh đổ bát cháo trong tay Dư Khinh Hồng.
“Á! Chú nhỏ, chú làm gì thế?”
Dư Khinh Hồng không kịp đề phòng , bị một cái hất của Hoắc Chấn Đình, cả bát cháo toàn bộ hắt vào người, cô ta bị bỏng mà nhảy bật dậy.
Bà cụ Hoắc nhìn thấy Hoắc Chấn Đình như này, không khỏi tức giận nói: “Con làm cái gì thế? Vừa về đã nổi giận như này, ai lại trêu con chọc con rồi!”
Hoắc Chấn Đình lại không để tâm đến bà cụ, túm chặt tay của Dư Khinh Hồng nói: “Cô cho mẹ tôi ăn cái gì rồi?”
“Cháo yến sào, tôi đích thân nấu, sao thế.”
Dư Khinh Hồng vẫn là có hợi sợ hãi Hoắc Chấn Đình.
Hoắc Chấn Đình cười lạnh nói: “Sao hả? Muốn thêm thứ gì bên trong.”
Mắt của Dư Khinh Hồng bỗng lóe lên.
“Chú nhỏ, chú đang nói cái gì thế? Cháu nghe mà không hiểu, cháo yến sào có thể bỏ thêm cái gì thế.”
“Chấn Đình, con buông Khinh Hồng ra, có gì từ từ nói, con như này sẽ dọa con bé. Khoảng thời gian này mẹ bị bệnh, toàn dựa vào con bé Khinh Hồng chăm sóc cho mẹ, cậu đây là phát điên cái gì, có phải là bên ngoài có người nói với con cái gì rồi không?”
Bà cụ Hoắc bảo vệ đối với Dư Khinh Hồng nổi giận nhìn Hoắc Chấn Đình.
“Mẹ, mẹ sợ rằng là bị hại chết cũng không biết tại sao.”
Hoắc Chấn Đình tức điên nói với người làm ở một bên: “Đi, tìm một chiếc túi nilon, bọc bát cháo yến sào cho tôi, đưa bà cụ đến bệnh viện làm kiểm tra, tôi ngược lại muốn xem thử, sự suy yếu mấy ngày nay của bà cụ rốt cuộc là như nào.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Dư Khinh Hồng bỗng trắng như tờ giấy.
“Bà nội, bà nội cứu cháu!”
Dư Khinh Hồng vội vàng bật khóc.
Bà cụ Hoắc cũng có hơi hoảng loạn.
“Chấn Đình, chuyện này không trách Khinh Hồng được, là mẹ bảo nó làm như thế! Con muốn trách thì trách mẹ đi. Là mẹ không muốn đến Đế Đô! Mẹ không muốn một mình ở viện dưỡng lão. mẹ là góa phụ của liệt sĩ, là mẹ của liệt sĩ, già rồi già rồi, con để mẹ đi ở viện dưỡng lão, còn ném mẹ đến nơi xa như vậy, con sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
Bà cụ Hoắc tưởng Hoắc Chấn Đình biết tin bà ta giả bệnh, lúc này mới nổi giận.
Dư Khinh Hồng quả thật cho bà ta uống chút đồ, nói là thuốc có thể khiến cơ thể của bà ta suy yếu, hai ngày nay bà ta cũng là sợ Hoắc Chấn Đình phát hiện, luôn cùng Dư Khinh Hồng uống thứ này, hiện nay nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như thế, tự nhiên biết không giấu được nữa, lại không muốn nhìn thấy Dư Khinh Hồng bị Hoắc Chấn Đình trách nhầm, cho nên một mình thừa nhận.
Hoắc Chấn Đình rất sửng sốt nhìn bà ta.
“Mẹ, mẹ có biết mẹ đang nói cái gì không? Con khi nào muốn đưa mẹ đến viện dưỡng lão rồi?”
“Con muốn đưa mẹ đến Đế Đô, không phải chính là muốn đưa mẹ đến viện dưỡng lão sao? Chúng ta ở Đế Đô không còn ai rồi, con đưa mẹ đến đó làm gì?”
Bà cụ Hoắc càng nói càng tức giận.
“Mẹ sao lại sinh ra một đứa không ra gì như thế chứ?”
Hoắc Chấn Đình nhìn mẹ như vậy, không khỏi buồn bã nói: “Con đưa mẹ đến Đế Đô là muốn tham gia Hội ái hữu của gia đình quân nhân. Bên phía Đế Đô nhớ công lao của nhà họ Hoắc chúng ta, muốn bảo mẹ đến phát biểu, lộ mặt. Khoảng thời gian trước mẹ cũng là nháo quá, con mới định tạm thời để mẹ rời khỏi vài ngày, ai nói muốn đưa mẹ vào viện dưỡng lão chứ?”
Bà cụ Hoắc trực tiếp ngây ra.
“Cái gì? Vậy con không nói sớm với mẹ chứ?”
“Mẹ để con nói sao? Con nói để mẹ đến Đế Đô thì mẹ trực tiếp bị bệnh rồi, con có thể nói thế nào? Chỉ có thể từ chối với bên phía Đế Đô. Nhà họ Hoắc chúng ta gần đây nhiều việc như vậy, mẹ có thể bớt gây phiền phức cho con được không?”
Hoắc Chấn Đình nhìn bà cụ như thế, thật sự có chút đau đầu.
Đều nói già rồi thì trẻ con, nhưng bà cụ này của nhà bọn họ, thế nào một chút cũng không giống một đứa trẻ chứ?
Bà cụ Hoắc đột nhiên có hơi áy náy.
“Mẹ đây còn không phải là sợ con bị người khác mê hoặc hay sao?”
“Con bị ai mê hoặc chứ? Mẹ thì không có? Con hỏi mẹ, ai nói với mẹ con muốn đưa mẹ đến viện dưỡng lão? Có phải là Dư Khinh Hồng không?”
Hoắc Chấn Đình trực tiếp nhìn sang Dư Khinh Hồng.
Dư Khinh Hồng bây giờ có hơi sợ hãi rồi.
“Không phải, chú nhỏ, cháu cũng không biết chú muốn để bà nội đến Đế Đô làm gì cả, cháu chỉ là đoán.”
“Đoán sao? Từ sau khi cô đến nhà họ Hoắc, cô xem thử cô đã làm ra chuyện gì rồi? Cô đối với nhà họ Hoắc chúng tôi còn có một chút chỗ tốt không? Hạ Lan của nhà chúng tôi bị cô ép cùng mẹ tôi trở thành kẻ thù, nhà họ Hoắc chúng tôi bây giờ càng là mưa gió vây quanh, cô thậm chí còn bỏ thuốc cho mẹ tôi, thuốc cô bỏ là thứ gì? Cô dám nói với bà nội của cô hay không!”
Hoắc Chấn Đình đanh giọng quát.
Cơ thể của Dư Khinh Hồng run bần bật, bà cụ Hoắc nhìn là vô cùng đau lòng.
“Chấn Đình, chuyện này đều là lỗi của mẹ, là mẹ hiểu sai ý rồi, con đừng trách con bé Khinh Hồng, nó cũng là vì mẹ. Mẹ đồng ý với con sau này không ăn nữa là được rồi.”
“Mẹ sau này không ăn nữa? Mẹ biết mẹ đã ăn cái gì không? Dư Khinh Hồng có nói với mẹ, cho mẹ ăn là thứ gì không?”
Hoắc Chấn Đình bây giờ thật sự rất muốn bổ đầu của bà cụ Hoắc ra xem thử, đầu của bà ta rốt cuộc chứa thứ gì?
Tại sao lại bị Dư Khinh Hồng mê hoặc thành cái dạng này chứ?
Ánh mắt của Dư Khinh Hồng tránh né, muốn giãy thoát khỏi sự trói buộc của Hoắc Chấn Đình, nhưng thế nào cũng không giằng ra được.
“Chú nhỏ, cháu chỉ là cho bà nội dùng ít thuốc khiến cơ thể suy nhược thôi, đối với cơ thể không có tổn hại gì cả. Thật đấy.”
“Vậy sao? Vậy chúng ta mang thứ này, cùng bà nội đến bệnh viện làm kiểm tra xem thử, nhưng mong đến lúc đó cô cũng có thể như thế này nói với tôi và bà nội nói ra cùng lời như này.”
Hoắc Chấn Đình lạnh mặt, trực tiếp phân phó người trói Dư Khinh Hồng lại, cho người bọc cháo yến sào lại.
“Mẹ, mẹ đều luôn bảo vệ Dư Khinh Hồng, luôn cảm thấy cô gái này tâm địa lương thiện, là thật lòng tốt với mẹ, vậy thì bây giờ mẹ dám theo con đến bệnh viện một chuyến không? Đi làm một xét nghiệm máu, xem thử thứ cô ta cho mẹ ăn rốt cuộc là thứ gì?”
Nhìn thấy Hoắc Chấn Đình nghiêm nghị như vậy hỏi mình, bà cụ Hoắc đột nhiên ngây ra. Bà ta nhìn sang Dư Khinh Hồng, lại phát hiện ánh mắt trốn tránh của Dư Khinh Hồng, thế nào cũng không dám nhìn bà ta.
Không khỏi khiến trái tim của bà cụ Hoắc đập thình thịch.
“Khinh Hồng, cháu rốt cuộc cho bà ăn cái gì?”