“Cậu Diệp, xin hỏi hôm nay nhà họ Hoắc và cô Dư đến anh có biết không?”
“Cậu Diệp, xin hỏi anh có cách nhìn gì?”
Phóng viên nhào tới.
Tống Đình nhìn dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn, định giúp anh cản lại, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.
“Cậu trở về đi, nhớ lời tôi nói, chuyện ở đây trước hết không cần nói với Hạ Lan”
“Vâng, có điều Sếp Diệp, anh có thể ứng phó được không?”
“Đây đều là những thứ gì? Tôi có gì mà không ứng phó được? Đi đi”
Diệp Ân Tuấn đẩy Tống Đình đi rồi, lúc này mới nhìn phóng viên xung quanh, cười lạnh nói: “Mấy người hình như gần đây khá quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi. Sao hả? Có người cho mấy người tiền rồi?”
Lời này nói mà khiến các phóng viên lập tức ngậm miệng, người nào người nấy vô cùng ngại ngùng.
“Cậu Diệp thật sự thích nói đùa”
“Có phải nói đùa không, các người đều biết rõ trong lòng, con người của tôi, các người cũng nên biết, cái gì nên viết, cái gì không nên viết, trong lòng chính các người có con số. Người khác cho các người bao nhiêu tiền tôi mặc kệ, các người muốn xào tin tức tôi cũng không có ý kiến, nhưng nếu như làm phiền đến tôi, đừng trách tôi không nhắc trước với các người”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn không thèm nhìn những phóng viên đó, trực tiếp cất bước đi vào trong nhà tổ nhà họ Diệp.
Người làm nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trở về, không khỏi sững ra, vội đi tới.
“Cậu cả, cậu sao lại về rồi? Bà chủ lớn không phải nói.. “
“Không có gì”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt một tiếng, sau đó nhấc chân đi vào.
“Ai đến thế? Sao hôm nay náo nhiệt như vậy?”
Diệp Ân Tuấn người chưa đến mà tiếng đã tới trước.
Bà cụ Hoắc không phải là lần đầu tiên gặp Diệp Ân Tuấn, đối với người này, ấn tượng của bà cụ Hoắc không quá tốt, có điều bởi vì liên quan tới Dư Khinh Hồng, bà ta lại không thể không tới.
Bà cụ Diệp nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trở về, lông mày hơi nhíu lại, nói: “Không phải là có hoạt động gì sao? Nhanh như vậy đã về rồi?”
“Dạ, không thú vị nên về trước. Bà cụ Hoắc đến rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn tùy ý vứt áo khoác cho người làm, bản thân thoải mái ngồi ở trước mặt bà cụ Hoắc, một chút ý tứ cung kính cũng không có, còn Dư Khinh Hồng, cô ta ngay cả một ánh mắt cũng không dám liếc ngang liếc dọc.
Dư Khinh Hồng đây là lần đầu tiên đến nhà họ Diệp.
Vốn tưởng nhà họ Hoắc đã rất lớn rồi, nhưng sau khi đến nhà họ Diệp, Dư Khinh Hồng vẫn bị choáng ngợp.
Nhà họ Hoắc xuất thân võ tướng, tuy có tí thư hương môn sách, nhưng không tránh khỏi có hơi nhạt. Nhưng nhà họ Diệp lại không giống.
Mọi kiến trúc của nhà họ Diệp đều là dựa vào phong cách châu Âu thiết kế xây dựng, bài trí bên trong càng khiến người ta nhìn mà sáng mắt.
Mỗi một món đồ đều sa hoa theo kiểu nghiêm tốn, ngay cả chiếc bàn gỗ đỏ trước mắt, cũng là gỗ lim thượng hạng giá trị mấy chục tỷ.
So sánh với nhà họ Hoắc, nhà họ Diệp mới thật sự tính là hào môn.
Dư Khinh Hồng luôn cảm thấy nhà mình ở Mỹ cũng coi như không tệ, nhưng so với nhà họ Diệp, quả thật chính là nhỏ gặp lớn.
Chẳng trách Thẩm Hạ Lan sống chết cũng không buông tay Diệp Ân Tuấn. Chỉ cần làm mợ chủ của nhà họ Diệp, tài sản ngút trời này tương lai không phải là của cô ta sao?
Vừa nghĩ tới Thẩm Hạ Lan có được những thứ này, Dư Khinh Hồng ghen ty đến đỏ mắt.
Dựa vào đâu Thẩm Hạ Lan có thể có được những thứ này? Mà cô ta lại cái gì cũng không có được?
Nếu như trước đó chỉ là nhìn trúng Diệp Ân Tuấn, hiện nay cô ta càng nhìn trúng mọi thứ của nhà họ Diệp.
Ánh mắt của Dư Khinh Hồng nóng bỏng nhìn Diệp Ân Tuấn, khi cô ta phát hiện Diệp Ân Tuấn căn bản không thèm liếc nhìn cô ta, cô ta ủy khuất cắn môi dưới, nhìn trông sắp khóc đến nơi.
“Ân Tuấn, em…”
“Cô đến làm cái gì?”
Diệp Ân Tuấn chưa đợi Dư Khinh Hồng nói hết câu, trực tiếp cắt ngang lời của cô ta, dáng vẻ chán ghét ghê tởm đó bà cụ Hoặc nhìn mà trong lòng bốc hỏa.
“Chúng tôi đến làm cái gì trong lòng cậu không biết tí gì sao?”
“Thật sự không biết, không bằng bà cụ Hoắc nói thử cho tôi nghe?”
Diệp Ân Tuấn một chút cũng không để tâm đến thái độ của bà cụ Hoắc.
Bà cụ Diệp cũng không quản thái độ của Diệp Ân Tuấn, theo bà ta thấy, không để Diệp Ân Tuấn trở về chính là vì để anh tránh tất cả mọi chuyện ra, nếu anh đã trở về rồi, thì nói rõ anh có cách đối mặt với mọi chuyện, là người mẹ, bà ta chỉ cần xem là được.
Thấy dáng vẻ vô sỉ này của Diệp Ân Tuấn, bà cụ Hoắc thật sự hận không thể kéo Dư Khinh Hồng đi, đáng tiếc là Dư Khinh Hồng cứ nắm tay của bà ta, bộ dạng giống như vô cùng ủy khuất.
Lại nhìn ánh sáng nóng rực trong đáy mắt của Dư Khinh Hồng, bà cụ Hoắc đau lòng không thôi.
“Diệp Ân Tuấn, là đàn ông cậu phải dám làm dám nhận. Cậu đem Khinh Hồng hại thành như này rồi, không định thể hiện chút trách nhiệm sao? Con bé một hoàng hoa đại khuê nữ bị cậu nhúng chàm như vậy, danh tiếng cũng bị hủy rồi, cậu không nên cho nó một công đạo?”
Lời của bà cụ Hoắc khiến bà cụ Diệp nhướn mày, nhìn sang Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lại cười nhìn Dư Khinh Hồng, nói: “Tôi làm gì với cô rồi? Cô đã nói gì với bà nội cô rồi? Không bằng nói cho tôi nghe thử?”
Mặt của Dư Khinh Hồng bỗng đỏ ửng.
Cô ta vội vàng cúi đầu.
Cô ta không phải là xấu hổ, mà là không thể đối diện với đôi mắt đó của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn quả thật không có làm gì cô ta cả, nhưng anh để hai người đó làm chuyện quá đáng với cô, lẽ nào giống như phất áo mà đi như vậy?
Sự trong sạch của Dư Khinh Hồng cô ta cứ như vậy bị tặng không, sao có thể không từ chỗ Diệp Ân Tuấn đòi lại?
Dư Khinh Hồng cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Ân Tuấn, chuyện giữa anh và em em thật sự không muốn nói với bà nội, nhưng em hết cách, em quá đau, nhưng đến bệnh viện, em… em…”
“Diệp Ân Tuấn, cậu còn là đàn ông hay không? Cậu cưỡng bức con bé Khinh Hồng rồi, bây giờ vậy mà còn ở đây tỏ vẻ vô tội! Một cô gái tốt đẹp như nó, bị cậu hành hạ phải vào bệnh viện, tôi tuy khóa chặt tin tức, nhưng cậu thật cho rằng người khác không biết sao?”
Bà cụ Hoắc nhìn thấy bộ dạng ủy khuất đó của Dư Khinh Hồng, bỗng không nhịn được.
Lông mày của bà cụ Diệp hơi nhíu lại.
“Cưỡng bức? Diệp Ân Tuấn, xảy ra chuyện gì?”
Giọng của bà cụ Diệp ít nhiều có hơi không dễ nghe lắm.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Mẹ, chuyện này mẹ trước tiên đừng quản”
Sau khi nói xong anh nhìn sang Dư Khinh Hồng, cười lạnh nói: “Tôi đã cưỡng bức cô? Cô chắc chắn là tôi sao?”
“Diệp Ân Tuấn! Cậu thật sự quá đáng quá rồi!”
Bà cụ Hoắc tức giận đứng bật dậy, còn Dư Khinh Hồng bỗng khóc vô cùng ủy khuất và đè nén, bộ dáng đó khiến người ta nhìn đáng thương vô cùng.
Nhìn thấy màn biểu diễn của một già một trẻ, Diệp Ân Tuấn trực tiếp dựa vào sô pha, cười xấu xa nói: “Được, nếu hai người đã cứ muốn đem tội danh này đổ lên đầu tôi, vậy nói đi, hai người đến đây với mục đích gì? Cần tiền sao? Dựa theo giá đêm đầu của mỹ nữ hàng đầu của hộp đêm, 300 triệu đủ chưa? Không bằng như này, tôi cho hai người 600 triệu, được rồi chứ? 300 triệu còn lại coi như là phí dinh dưỡng tôi cho cô”
Lời này của Diệp Ân Tuấn vừa nói xong, bà cụ Hoắc tức đến nỗi trực tiếp đập bàn.
“Diệp Ân Tuấn, cậu có ý gì? Cậu tưởng nhà họ Hoäc chúng tôi thiếu 600 triệu này của cậu? Cậu đây là lấy tiền đập chúng tôi à? Tôi nói cho cậu biết! Chuyện này ngày hôm nay, cậu nếu như không có cho con bé Khinh Hồng nhà chúng tôi một lời giải thích, chúng ta trực tiếp xé rách mặt, để người cả Hải Thành nhìn xem nhà họ Diệp cậu nuôi cái thứ gì”
“Bà cụ Hoắc, tôi là đàn ông, trước tiên không nói tôi có làm gì Dư Khinh Hồng hay không, bây giờ cho dù bà nói ra ngoài thì như thế nào chứ? Tôi chỉ là chơi một người phụ nữ, bà cụ Hoắc còn muốn ép tôi lấy cô ta chắc? Nếu như trí nhớ của bà cụ Hoắc còn tốt, chắc còn nhớ tôi và Thẩm Hạ Lan vẫn là vợ chồng. Còn Thẩm Hạ Lan, tuy bà không thừa nhận, nhưng cô ấy dù sao cũng là cháu gái ruột của bà. Sao hả? Vì một đứa cháu gái nuôi này của bà, bà muốn kêu tôi ly hôn với cháu gái ruột của bà sao?”
Lời này của Diệp Ân Tuấn khiến bà cụ Hoắc bỗng cứng họng không biết mở miệng thế nào.
“Con bé Hạ Lan không phải đã công bố thỏa thuận ly hôn rồi sao?”
“Thỏa thuận ly hôn là đơn phương công bố thì được sao? Hay là bà cụ Hoắc rất mong tôi và cháu gái ruột của bà ly hôn, sau đó lấy Dư Khinh Hồng?”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn bà cụ Hoặc.
Bà cụ Hoắc cũng nghe ra rồi, ý tứ này chính là Diệp Ân Tuấn căn bản không định ly hôn với Thẩm Hạ Lan, cho nên càng sẽ không chịu trách nhiệm với Dư Khinh Hồng rồi.
“Hạ Lan làm ra chuyện mất mặt như vậy, nhà họ Diệp các người vậy mà còn muốn?”
“Mất mặt? Vợ tôi chỗ nào mất mặt rồi?”
Khẩu khí của Diệp Ân Tuấn bỗng trở lạnh.
Bà cụ Hoắc ngại nói đến chuyện bức ảnh, có điều lại cười lạnh nói: “Cả Hải Thành đều biết rồi, các người còn muốn che đậy cho nó gì nữa? Một người phụ nữ làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, lẽ nào nhà họ Diệp có thể bao dung cho nớ? Ngay chính bản thân nó cũng biết rõ, muốn thoát ly quan hệ với nhà họ Diệp, tôi thấy không bằng các người thuận theo tâm nguyện của nó, sau này hôn nhân gì đó, không cần làm lớn nữa”
“Lời của bà cụ nói thật là hay!”
Diệp Ân Tuấn không khỏi võ tay, sau đó cười lạnh nói: “Không bằng nhà họ Diệp chúng tôi toàn bộ giao cho bà cụ Hoäc, để bà làm chủ gia đình. Mặc kệ nói thế nào, Thẩm Hạ Lan là tôi đường đường chính chính lấy về, những bức ảnh đó là chuyện gì, tôi sớm muộn sẽ tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho cô ấy. Nói đến Dư Khinh Hồng của nhà bà, biết rõ chuyện tôi có vợ rồi, động nhảy lên giường của tôi, cô ta làm như thế không phải là không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ hay sao?”
“Ân Tuấn, em biết anh xem thường em, nhưng cũng không cần sỉ nhục em như vậy. Em căn bản không biết như nào xuất hiện ở trên giường của anh. Thật đấy, em không có tính kế anh!”
Khi Dư Khinh Hồng nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, bỗng bật khóc.
Vai của cô ta run rẩy, tiếng khóc không lớn không nhỏ, lại vừa hay có thể khiến tất cả mọi người đều nghe thấy.
Bà cụ Hoắc thấy Diệp Ân Tuấn sỉ nhục Dư Khinh Hồng như vậy, cơn giận khiến lồng ngực phập phồng lên xuống.
“Bà cụ Diệp, chuyện này ngày hôm nay lẽ nào bà không nói lời nào sao?”
“Bà cụ Hoắc, bà muốn tôi nói cái gì? Cháu gái nhà bà quả thật biết tình cảnh con trai và con dâu của tôi còn chưa ly hôn đã cùng con trai tôi truyền ra tin đồn. Tôi không thể nói con trai tôi không có lỗi, nhưng một tay không vỗ ra tiếng được, con trai tôi thế nào không cùng cô gái nhà khác truyền ra tin đồn? Bà muốn kêu con trai tôi bỏ vợ lấy Dư Khinh Hồng, đây là chuyện tuyệt đối không thể! Nhà họ Diệp chúng tôi có giáo huấn nhiều đời, đàn ông của nhà họ Diệp không có tiền lệ ly hôn! Cho nên tôi ngược lại cảm thấy lời của con trai tôi nói hai người không cần ngại mà suy nghĩ đi. Chuyện này chính là một chuyện vui chơi, tiền thì sao, nhà họ Diệp chúng tôi không để tâm, xem Dư Khinh Hồng nhà bà muốn bao nhiêu rồi. Cũng coi như chúng tôi xui xẻo, bị cô gái này nhà bà gài rồi, chỉ cần không phải là quá xa vời, nhà họ Diệp chúng tôi nhận!”
Lời nói này vừa dứt, bà cụ Hoắc lúc đó suýt chút nữa tức chết.
“Nhà họ Diệp mấu người thật sự là hiếp người quá đáng rồi!”