Bị đuổi khỏi nhà họ Hoắc rồi ư?Có ý gì chứ?
Thẩm Minh Triết nhíu chặt mày lại.
Thẩm Minh Triết vẫn biết một chút về thân thế ly kỳ của Thẩm Hạ Lan, cậu vốn tưởng Thẩm Hạ Lan và người nhà họ Hoắc sẽ chung sống vui vẻ, mình cũng sẽ thêm-một bà ngoại, người cậu:gì đó, sao bây giờ cảm giác chẳng hề có chuyện như vậy-chứ?
Lần trước, chuyện của Dư Khinh Hồng cũng khiến Thẩm Minh Triết có chút bất mãn với nhà họ Hoắc, giờ lại nghe nhà họ Hoắc đuổi mẹ khỏi nhà, cậu bỗng cảm thấy rất tức giận.
Mẹ cậu là người tốt như vậy, sao người nhà họ Hoäc cứ luôn bắt nạt mẹ chứ?
Thẩm Minh Triết quay người trở về phòng.
Nhìn thấy cậu tức giận đùng đùng trở về, Thẩm Nghê Nghê không khỏi hỏi: “Anh, anh làm sao thế?”
“Không có chuyện gì, em cứ chơi xếp gỗ của em đi”
Cậu mở máy tính ra, nhanh chóng nhập lệnh vào, xâm nhập hệ thống theo dõi nhà họ Hoắc. Trước đây không lâu, Thẩm Minh Triết đã nhìn rõ ràng tất cả những gì Thẩm Hạ Lan phải chịu ở nhà họ Hoäc.
Thật quá ghê tởm!
Bà già xấu xa đó lại dám nói như thế với mẹ.
Thẩm Minh Triết tức giận đến toàn thân phát run, hơi suy nghĩ một chút, lấy máy bay không người lái bên cạnh ra, buộc mấy thứ lên đó, rồi đem thả ra.
“Anh, anh muốn làm gì thế?”
Thẩm Nghê Nghê cực kỳ hiếu kỳ.
Thẩm Minh Triết cười nói: “Chúng ta chơi trò Plants vs Zómbie có được không?”
“Hở?”
Thẩm Nghê Nghê cảm thấy hơi khó hiểu.
Thẩm Minh Triết điều khiển máy bay không người lái từ xa, bay thẳng đến nhà tổ nhà họ Hoắc.
Với bản lĩnh của cậu, tất nhiên có thế tránh khỏi hệ thống theo dõi nhà họ Hoắc.
Vì chuyện của Thẩm Hạ Lan, Hoắc Chấn Đình đã cãi nhau với bà cụ Hoắc.
Nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng ngỗ nghịch với Bà cụ Hoắc, dù biết đôi khi bà cụ làm những chuyện không tốt, nhưng anh ta vẫn dùng cách của mình khéo léo xử lý ổn thỏa, duy chỉ có chuyện của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chấn Đình thật sự phát hỏa.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ có biết mẹ đang làm gì không?
Đều nói tình cảm ruột thịt, thế mà mẹ lại vì một người ngoài mà đối với Hạ Lan như vậy, mẹ không sợ làm Hạ Lan đau lòng sao? Bây giờ thì hay rồi, mẹ đã hoàn toàn đẩy Hạ Lan ra, có phải mẹ cảm thất rất vui vẻ hay không?”
Hoắc Chấn Đình khiến bà cụ Hoắc tức đến mức đập vỡ tách trà bên cạnh.
“Con làm cái gì vậy? Con cũng muốn phản sao?
Hay là con cảm thấy mẹ già nên vô dụng rồi? Ánh mắt nhìn người của mẹ xảy ra vấn đề ư? Con hãy thử nhìn con nhỏ Hạ Lan đó xem, nó là đứa đầý mưu mồ, ngấm ngầm, con bé Khinh Hồng căn bản không phải là đối thủ của nó. Hơn nữa, trên thế giới này sao có thể có con gái dùng mẹ đẻ ra làm mồi chứ? Chỉ dựa vào điểm đó, nó đã không xứng làm con cháu nhà chúng ta rồi”
Từng lời của bà cụ Hoắc rành rọt truyền vào tai Thẩm Minh Triết.
Lại dám nói mẹ cậu không xứng ư?
Một bà già như bà mà xứng làm bà của mẹ tôi sao?
Thẩm Minh Triết tức đến mức điều khiển máy bay không người lái bay thẳng về phía bà cụ Hoắc.
“Phụt” một tiếng, một vệt sơn màu đỏ phun vào.
mặt bà cụ Hoắc.
“AI Cái quỷ gì thế?”
Bà cụ Hoäc bị bất ngờ, cũng không biết từ chỗ nào phóng tới, nhất thời hơi kinh ngạc.
Hoắc Chấn Đình có chút sững sờ, theo bản năng bắt đầu tìm kiếm máy bay không người lái.
Thẩm Minh Triết thấy mình bị phát hiện, cũng không tránh né, “Vù vù vù” phóng thẳng sơn vào người bà cụ Hoắc.
“Bà già đáng chết, ai bảo bà bất nạt mẹ tôi, ai bảo bà nói xấu mẹ tôi, ai bảo bà ăn nói linh tỉnh, tôi bắn, bắn chết bà”
Thẩm Minh Triết vừa điểu khiển máy-bay.không người lái, vừa nói, Thẩm Nghề Nghê vui sướng ở bên cạnh cười ha ha.
“Xem thật vui, anh nhìn xem, mặt bà ấy cũng sắp biến thành Quan Công rồi”
“Vân chưa ngừng đâu”
Thẩm Minh Triết điều khiển máy bay không người lái lao vào người bà cụ Hoäc.
“Người đâu, người đâu mau tới đây!”
Bà cụ Hoắc cuống cuồng.
Trước nay, bà ta chưa từng gặp phải tình cảnh này, thật là họa trời giáng.
Hoäc Chấn Đình nhíu mày, có lẽ trong đầu đã nghĩ ra máy bay không người lái này là ai thả, vừa chỉ huy người kéo bà cụ vào nhà, vừa nói với máy bay không người lái: ‘Đừng gây chuyện nữa”
Trước kia, Thẩm Minh Triết rất có cảm tình với Hoắc Chấn Đình, nhưng hiện Hoắc Chấn Đình lại kết hợp với bà già kia cùng bắt nạt mẹ, nên Thẩm Minh Triết chẳng thèm nể mặt anh ta.
Anh ta không nói gì còn tốt, vừa nói, Thẩm Minh Triết lại cảm thấy nổi giận, lập tức thay đổi hướng của máy bay không người lái, bắn thẳng về phía Hoäc Chấn Đình.
Dù sao Hoäc Chấn Đình cũng đã từng đi lính, dù hiện các kỹ:năng đã giầm, nhưng vẫn có thể chính xác lách qua những lượt bản đó, Thẩm Minh Triết tức giận hét lên.
“Tôi cũng không tin không đánh được ông.”
Lòng háo thắng của Thẩm Minh Triết đã hoàn toàn bị khơi dậy.
Bà cụ Hoäc thấy máy bay không người lái lao về phía Hoắc Chấn Đình, vội hét lên: “Mau, giúp cậu Hoắc đánh thứ kia xuống cho tôi.”
Người chung quanh nhanh chóng vây lại, có cầm đồ lau nhà, có cầm chổi lông gà, đuổi theo máy bay không người lái chạy khắp nơi.
Thẩm Minh Triết không thèm quan tâm những người giúp việc này, nhanh chóng điều khiển máy bay không người lái, thỉnh thoảng bản về phía bà cụ Hoắc một chút, khiến bà cụ Hoắc tức đến mức la hét ầm ï.
“Là ai chứ, ai mà càn quấy như vậy, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát.”
“Không thể báo cảnh sát!”
Vừa nghe đến muốn báo cảnh sát, Hoäc Chấn Đình lập tức cuống lên.
Chuyện này nếu báo cảnh sát, thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều người, huống hồ rất có thể Thẩm Minh Triết chỉ vì bênh vực kẻ yếu Thẩm Hạ Lan, kể từ đó, quan hệ người hai nhà sẽ chỉ càng ngày càng hỏng bét.
Bà cụ Hoäc bị chọc giận điên rồi: Nhiều năm như vậy, bà ta luôn sống cuộc sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ bị người ta đối xử như thế. Bây giờ vẫn là trong nhà mình, thế mà họa trời giáng, cả người mình bị dội sơn, chuyện này thật khiến bà ta không thể chịu đựng được.
Thấy bà cụ Hoắc thật phát hỏa, Hoắc Chấn Đình vội nói với người giúp việc bên cạnh: “Mau dìu bà cụ vào trong phòng đi, đóng cửa sổ lại, kéo màn cửa lên, tôi không cho các người ra thì không được phép ra”
“Rõ!”
Mấy người giúp việc vội đẩy bà cụ Hoắc vào.
Thấy không bản tới bà cụ Hoäc, Thẩm Minh Triết điều khiển máy bay không người lái bay loạn xạ quanh phòng khách một lúc, một lúc sau, toàn bộ phòng khách giống như chiến trường, khắp nơi đều là mảnh vỡ, nhìn hết sức thê thảm.
Hoắc Chấn Đình cũng không cho ngăn cản, cứ để cho Thẩm Minh Triết càn quấy.
Nói thật, anh ta thậm chí có chút muốn cười.
Thẩm Hạ Lan có một đứa con trai như thế, cũng coi như được an ủi.
Thẩm Minh Triết thấy Hoắc Chấn Đình ngồi trên xe lăn mỉm cười với máy bay không người lái, dáng vẻ dung túng, cậu lập tức cảm thấy không thú vị.
Cậu vốn muốn-chọc giận người nhà.họ Hoäc, thế mà Hoäc Chấn Đình lại như cưng chiều con mình mặc kệ cậu càn quấy, cậu chợt cảm thấy không có ý nghĩa.
Thẩm Minh Triết hừ lạnh một tiếng, rút máy bay không người ra khỏi nhà tổ nhà họ Hoäc, bay thẳng trở về.
Sau khi nghe phía bên ngoài không còn âm thanh, bà cụ Hoắc mới mở cửa phòng ra, khi nhìn thấy đống lộn xôn, bà ta tức giận đến mức suýt ngất đi.
“Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy! Người nào lại dám đến nhà họ Hoắc chúng ta quấy rối? Hoắc.
Chấn Đình, con không báo cảnh sát phải không? Để mẹ báo!”
“Mẹ, là Minh Triết, con trai Hạ Lan. Mẹ trách cứ mẹ nó một hồi, còn đuối Hạ Lan khỏi nhà họ Hoắc, còn không cho phép con trai người ta đòi lại công bằng cho mẹ nó sao?”
Hoắc Chấn Đình khiến tay bà cụ Hoäc lập tức ngừng lại.
“Con trai Thẩm Hạ Lan sao? Hừ! Quả nhiên mẹ nào con nấy! Vừa rồi con còn nói mẹ oan uổng Thẩm Hạ Lan, con hãy xem nó.dạy con trai đi, không được, mẹ phải nói tất cả chuyện này cho Diệp Ân Tuấn, kiểu gì nhà họ Diệp cũng phải trả lại công bằng cho mẹ”
Bà cụ Hoäc càng nghĩ càng tức, bà ta đây là bị mình chắt ngoại của mình ức hiếp rồi?
Nghĩ bà ta lớn tuổi như thế rồi, mà còn bị đứa trẻ bắt mũi chưa sạch đuổi theo đánh lén, làm sao có chuyện như vậy được.
“Mẹ, được rồi! Chuyện này dừng ở đây đi!”
Hoắc Chấn Đình thật cảm thấy bà cụ Hoắc có thành kiến với mẹ con Thẩm Hạ Lan.
Anh ta thật không hiểu, sao đứa con gái như Dư Khinh Hồng lại có thể làm vừa lòng bà cụ Hoắc chứ?
“Mẹ, mẹ nghĩ kỹ lại xem, trước kia Dư Khinh Hồng nói là bị người ta bắt đi, nhưng mà nửa đêm lại có thể đi phòng Tiêu Ái ám sát Ti minh cái gì? Người đàn ông kia vốn cùng một bọn với Dư Khinh Hồng. Đứa con gái mà mẹ cho là đơn thuần thiện lương, cũng không đơn giản như mẹ nghĩ”
Hoäc Chấn Đình nhân cơ hội bắt đầu phân tích với bà cụ Hoắc.
Sắc mặt bà cụ Hoắc lập tức có chút khó coi.
“Có lẽ do con bé Khinh Hồng tự trốn ra được thì sao?”
“Trốn ra được thì có thể ám sát mẹ mình ư? Nếu nó thật thiện lương như nó nói; sao lại ra tay với mẹ mình chứ?”
Nghe Hoắc Chấn Đình nói như vậy, bà cụ Hoắc cũng không biết phản bác thế nào.
“Có lẽ là quá đau lồng, on cũng biết, là Tiêu Ái có lỗi với nó trước. Đều là con gái, nhưng Tiêu Ái lại vì Thẩm Hạ Lan mà muốn giết Dư Khinh Hồng, chuyện này dù là ai cũng không chấp nhận được. Nó chỉ là nhất thời lầm đường lạc lối, sau khi nghĩ ra tự nhiên sẽ hối hận. Nhưng Thẩm Hạ Lan thì tâm tư ác độc, lại có thể dùng tính mạng của mẹ mình ra làm mồi nhử. Nói không chừng chính nó tìm người bắt cóc con bé Khinh Hồng, đồng thời đã nói gì đó với Khinh Hồng, mới khiến Khinh Hồng biến thành như vậy: Nghe Bà cụ Hoắc toàn tâm toàn ý kiếm cớ cho Dư Khinh Hồng, Hoắc Chấn Đình thật không biết nói gì.
Anh mãi mãi không thể đánh thức một người giả vờ ngủ. Rõ ràng, hiện bà cụ Hoắc hoàn toàn tín nhiệm Dư Khinh Hồng, mặc kệ cô ta làm gì bà cụ cũng đều có thể tìm được cái cớ hợp lý cho cô ta, mình còn có thể nói gì chứ?
Hoäc Chấn Đình khẽ thở dài một tiếng nói: “Chỉ mong mẹ sẽ không hối hận. Cũng hi vọng Dư Khinh Hồng có thể nhận nổi phần tín nhiệm này của mẹ”
Nói xong, Hoắc Chấn Đình sai người ta quét dọn nơi này, còn mình thì rời khỏi nhà.
Bà cụ Hoắc nhìn đống bừa bộn này, lửa giận trong lòng lần nữa xông ra: Thăng nhóc xấu xa này, quả nhiên giống hệt Thẩm Hạ Lan.
Không được!
Dù sao bà ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Bà cụ Hoắc tức giận chụp hình gửi cho Thẩm Hạ Lan.
“Hãy nhìn xem đứa con mà cô đã nuôi dạy đi, tôi không nói được cô phải không? Dù cô không bị tôi đuổi khỏi nhà họ Hoắc, tôi nói cô vài câu con của cô sẽ giết tôi như thế này. Thẩm Hạ Lan, hôm nay chuyện này cô phải cho tôi một lời giải thích hợp lý. Nhà họ Hoäc chúng tôi cũng không phải ai cũng có thể ức hiếp”
Sau khi nhận được tin nhắn này, Thẩm Hạ Lan hoàn toàn sửng sốt.
Con của cô vẫn đang ngoan ngoãn ở trong nhà, sao lại gây ra chuyện động trời này chứ?
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại ngơ ngác, không khỏi hỏi một câu.
“Có chuyện gì thế?”
“Có lẽ chúng ta gặp phiền phức rồi”
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài, đưa điện thoại di động đưa cho Diệp Ân Tuấn.
Khi nhìn thấy một màn trên điện thoại di động, Đương Diệp Ân Tuấn lập tức nổi giận.
“Thẩm Minh Triết! Con cút ra đây cho ba”
Âm thanh của anh vang vọng khắp nhà họ Diệp, dọa bà cụ Diệp giật nảy mình.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?