Cục Cưng Có Chiêu

Chương 336: Cô ta đáng tin cậy hơn nhiều



"Tôi ra ngoài gọi điện thoại!"

Diệp Ân Tuấn nhận ra rằng bà cụ Hoắc muốn ở riêng với Thẩm Hạ Lan nên không thể không mở miệng nói.

"Hạ Lan, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, anh ở bên ngoài!”

Mặc dù dự định ra ngoài, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn nói với Thẩm Hạ Lan một câu như vậy.

Thẩm Hạ Lan biết anh đang lo lắng cho mình, không khỏi nhẹ gật đầu.

"Bà cụ, tôi đi ra ngoài trước."

"Được."

Bà cụ Hoắc hướng Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại bà cụ Hoắc và Thẩm Hạ, Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút mất tự nhiên.

Mặc dù hai người là bà cháu, nhưng lại tương đối xa lạ, ngoài trừ mối quan hệ huyết thống đó, Thẩm Hạ Lan thật sự không biết mình nên nói gì.

Bà cụ Hoắc nhìn Thẩm Hạ Lan như vậy liền kéo cô ngồi xuống giường mình, sau đó khẽ nói: "Ta biết, có lẽ cháu không quá yêu thích đứa bé Khinh Hồng đó. Nói thật, lúc đầu ta cũng không quá thích nó, nhưng dù sao cũng là mẹ của cháu sinh ra, là em cùng mẹ khác cha với cháu. Cho dù không có liên quan gì với nhà họ Hoắc, nể mặt mũi của mẹ cháu, ta cũng không thể trách móc quá nặng nề đúng không? Huống chi hơn hai mươi ngày này, nó cực nhọc ngày đêm, không được nghỉ ngơi thoải mái chăm sóc ta, bưng phân bưng nước tiểu, cũng coi như là đứa cháu hiếu thuận. Ta cũng không thể đuổi đứa bé như vậy đi ra ngoài đúng không?”

Lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy Dư Khinh Hồng bưng phân nước tiểu cho bà cụ Hoắc liền cảm thấy có chút không thích hợp.

Dư Khinh Hồng là loại đại tiểu thư được nuông chiều kiêu ngạo đến mức nào?

Vậy mà lại bưng phân nước tiểu cho bà cụ?

Cũng không biết người phụ nữ này đang đánh ý định quỷ quái gì.

Nhưng bây giờ nói gì cũng không có tác dụng, thái độ của bà cụ với cô ta rất tốt, cô cũng không thể nói điều gì.

"Cháu đã biết. Cháu cũng không để bụng."

Thẩm Hạ Lan khẽ cười, sau đó hỏi: “Sức khỏe của bà đã khá hơn chút nào chưa?”

"Tốt hơn nhiều. Nói đến chuyện này còn phải thiệt thòi cho con bé Khinh Hồng kia, nghe nói nó lấy được thuốc giải độc, mới khiến cho lão bà như ta không đến mức thật sự bị trúng gió liệt nửa người. Chỉ dựa vào điểm ấy, nhà họ Hoắc chúng ta cũng không thể lạnh nhạt với con bé đó đúng không?”

Thân thể Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên dừng lại.

"Ai nói với bà là cô ta lấy thuốc giải độc về? Bộ trưởng Tiêu hay là chú út?”

"Nhìn cháu xem, cũng đã nhận tổ quy tông còn gọi Bộ trưởng Tiêu. Đó là mẹ cháu. Mặc dù từ nhỏ không nuôi dưỡng cháu, cũng biết cháu có tình cảm với mẹ Thẩm, nhưng không thể cứ gọi Bộ trưởng Tiêu, Bộ trưởng Tiêu nha. Nếu bà ấy nghe thấy có lẽ sẽ cảm thấy buồn!”

Bà cụ Hoắc không có ý trách móc nặng nề Thẩm Hạ Lan, nhưng vẫn hi vọng Thẩm Hạ Lan không nên quá lạnh nhạt với bọn họ như vậy.

Thẩm Hạ Lan lại không quá chú ý đến chi tiết này mà hỏi lại lần nữa.

"Ngài nói Dư Khinh Hồng cầm thuốc giải độc về? Chuyện này ai nói cho bà biết?"

"Ai có thể nói cho ta chứ! Mẹ của cháu vì thân phận của con bé Khinh Hồng này nên sống chết cũng không nói một câu tốt nào cho Khinh Hồng. Chú út của cháu cũng không biết đang bận gì, từ khi Khinh Hồng tới chăm sóc ta, nó cũng không tới nữa. Đây cũng là do một lần ta vô tình nghe được y tá nói con bé Khinh Hồng kia phải nghỉ ngơi nhiều một chút, nói cô ta vì lấy được thuốc giải độc này mà bị đánh, vậy nên ta mới biết. Mặc dù sau đó ta cũng hỏi qua con bé Khinh Hồng kia, nhưng nó cứ cúi đầu không nói gì, nhưng con bé này cũng là đứa hiếu thuận, chắc chắn là sợ ta buồn. Hạ Lan, bà nội đối xử tốt với cháu, đối với con bé Khinh Hồng này cũng muốn tốt một chút, dù sao các cháu cũng là chị em, cháu nói xem có đúng không?”

Bà cụ Hoắc nhìn Thẩm Hạ Lan, đôi mắt kia tràn đầy hi vọng.

Thẩm Hạ Lan cười lạnh trong lòng.

Thủ đoạn của Dư Khinh Hồng thật đúng là hay.

Thế mà lại đem công lao của mình đoạt về phía cô ta, chắc chắn Tiêu Ái và Hoắc Chấn Đình sẽ không nói ra chân tướng chuyện này.

Bởi vì một khi nói ra bà cụ sẽ vô cùng đau lòng và áy náy với Thẩm Hạ Lan, đến lúc đó nói không chừng cảm xúc của bà cụ sẽ bị kích động và xảy ra chuyện gì đó.

Nước cờ này không thể không nói, Dư Khinh Hồng xuống rất tốt.

Bây giờ Bà cụ Hoắc hoàn toàn coi Dư Khinh Hồng trở thành người tốt, có lẽ cô nói cái gì cũng phí công.

Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan cười nói: "Bà nói làm gì thì làm đó đi, cháu không có ý kiến. Thân thể của bà cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận, nếu không trở về để chút út mời người chăm sóc đặc biệt cho bà!”

"Không cần, có con bé Khinh Hồng kia ở đây, còn cần gì phải chăm sóc đặc biệt. Cô bé đáng tin cậy hơn nhiều so với người chăm sóc đặc biệt!”

Bà cụ Hoắc đánh giá rất cao với Dư Khinh Hồng.

Thẩm Hạ Lan cuối cùng vẫn có chút không yên tâm.

Dư Khinh Hồng có tâm tư thế nào cô còn không biết sao, bây giờ mặc dù để cô ta ở bên cạnh bà cụ Hoắc, Thẩm Hạ Lan vẫn có chút không yên tâm, nhưng lại không tìm được một lý do nào đặc biệt để cô ta rời đi.

"Vẫn là mời người chăm sóc đặc biệt đi. Dù nói thế nào đi nữa, Dư Khinh Hồng ở nước Mỹ cũng là thiên kim tiểu thư, đến nhà họ Hoắc của chúng ta, cũng không thể người ta làm người giúp việc, đúng không?”

Câu “Nhà họ Hoắc của chúng ta” của Thẩm Hạ Lan khiến cho bà cụ Hoắc vô cùng vui mừng.

"Đúng đúng đúng, vẫn là cháu gái của ta cân nhắc chu đáo. Tất cả nghe theo cháu!"

Bà cụ nghe xong rất vui vẻ, hận không thể đồng ý tất cả những điều mà Thẩm Hạ Lan nói.

Nhìn thấy bà cụ như vậy, ít nhiều Thẩm Hạ Lan cũng có chút cảm xúc.

"Ân Tuấn nói chú út gần gần đây bận chuyện thân phận của cháu, cháu muốn bà phải khỏe lại càng sớm càng tốt, nếu không khi cháu về nhà họ Hoắc, không có ai bảo vệ cháu!”

"Sẽ không, bây giờ bà lập tức có thể về nhà mở từ đường, để cháu nhập từ đường. Lúc bà còn sống còn có thể nhìn thấy cháu trở về nhà họ Hoắc, nhận tổ quy tông, trong lòng bà già này cũng không còn gì để tiếc nuối nữa. Sau này lúc không có chuyện gì thì trở về thăm bà nội nhiều một chút, được không?”

Bà cụ Hoắc cũng biết, bây giờ Thẩm Hạ Lan là vợ của Diệp Ân Tuấn, là con dâu của nhà họ Diệp, không thể nào ở nhà họ Hoắc, nhưng bà ta thật sự thích đứa cháu gái này, hận không thể để cô ở lại nhà họ Hoắc.

Thấy bà cụ như vậy, Thẩm Hạ Lan liền vội vàng gật đầu.

"Cháu biết rồi!"

"Đứa bé ngoan! Thật sự là đứa bé ngoan! Ở nhà họ Diệp, bọn họ không bắt nạt cháu chứ?”

Bà cụ Hoắc vẫn luôn quan tâm đến chuyện của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan có chút cảm động, vội vàng nói: "Không có, Ân Tuấn rất tốt với cháu, mẹ chồng cũng rất tốt với cháu! Cháu sống ở nhà họ Diệp rất tốt!”

"Ta cũng không phải không biết, trước kia nhà họ Diệp có chút lùm xùm khiến cháu phải chịu khổ. Bây giờ cháu là người nhà họ Hoắc, sau này nếu ai bắt nạt cháu, nói cho bà nội, bà nội sẽ không tha cho hắn ta. Ta mặc kệ hắn ta là ai, đụng đến cháu gái ta thì không được!”

Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.

"Được. Ngài có phải nên nghỉ ngơi không?"

"Không vội, cháu nói chuyện với bà nội, bà nhìn thấy cháu nên rất vui!”

Thật ra bà cụ Hoắc đã rất mệt mỏi.

Nếu như Thẩm Hạ Lan không đến, bà ta sẽ nghỉ ngơi, nhưng bây giờ bà ta ước gì có thể nán lại với Thẩm Hạ Lan nhiều thêm một lát nữa.

Đây chính là cháu gái ruột của bà ta!

Thật vất vả mới trở về, sao bà ta có thể nghỉ ngơi chứ?

Nhưng không đợi Thẩm Hạ Lan nói gì, Dư Khinh Hồng đã đi vào.

"Bà nội, bà đã đến thời gian phải nghỉ ngơi rồi!”

Cô ta liền vội vàng tiến lên.

Bà cụ Hoắc cười ha hả nói: "Không vội, chị cháu vừa mới trở về, bà phải nói chuyện với nó!”

"Vậy cũng không nhất thiết phải vội, lần này chị trở về cũng không rời đi luôn, bà nội vẫn còn nhiều thời gian nói chuyện với chị. Nhưng sức khỏe của bà bác sĩ đã nói không thể tùy ý giày vò, thật vất vả cháu mới khiến bà bình phục được thế này, bà cũng không thể lãng phí tâm huyết của cháu!”

Dư Khinh Hồng nũng nịu đi đến trước mặt bà cụ Hoắc, có vẻ như trong lúc vô tình đẩy Thẩm Hạ Lan một cái.

Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, không khỏi dịch sang bên cạnh một chút, ngay lập tức Dư Khinh Hồng chiếm lấy vị trí của cô.

"Bà nội, bà xem chị trở về rất vội vàng, tới thăm bà cũng không chuẩn bị quà, tay không tới, có thể thấy chị ấy còn có việc. Thân thể của bà nội cần phải tĩnh dưỡng, chị cũng có công việc phải làm, bà đừng làm chậm trễ công việc của chị ấy. Chị ấy giống giống cháu, cháu chỉ là kẻ vô dụng, cũng không đi làm, nhưng chị là nhà thiết kế nổi tiếng đấy!”

Hàm ý trong lời nói của Dư Khinh Hồng vô cùng khôn khéo, nhưng mỗi câu nói đều đang nói Thẩm Hạ Lan không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Đến thăm người bệnh mà lại tay không đến, lại còn là cháu gái ruột.

Sắc mặt Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút khó coi.

Dù nói thế nào, bà cụ Hoắc cũng là bà nội ruột của cô, vẫn chưa đến phiên một người ngoài như cô ta đuổi người đâu?

Lúc Thẩm Hạ Lan đang muốn nói gì đó thì bà cụ đột nhiên mở miệng.

"Cháu xem, vào thăm liền vui vẻ, còn muốn Hạ lan ở lại ăn cơm cùng bà một bữa, quả nhiên là người già, đầu óc không được tốt! Hạ Lan, có phải cháu thật sự có việc gấp không?”

Ánh mắt bà cụ mang theo vẻ chờ mong, nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan thật sự không thể tiếp tục ở lại được nữa.

Cùng Dư Khinh Hồng ở đây hư tình giả ý chị chị em em, cô sợ mình sẽ không khống chế nổi.

"Cháu quả thật có chút việc gấp, hôm nào đó sẽ đi ăn cơm cùng bà!”

Bây giờ Thẩm Hạ Lan vẫn chưa hết tháng, Diệp Ân Tuấn không cho phép cô ăn những thứ đồ chua lạnh, cô sợ ở lại ăn cơm cùng bà cụ sẽ bị lộ tình hình sức khỏe của mình, vô duyên vô cớ để bà cụ lo lắng cũng không nên.

Bà cụ Hoắc nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, ít nhiều cũng có chút thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Được, lúc nào cháu có thời gian thì nói với bà nội, lúc nào bà nội cũng có thể đi cùng cháu!”

"Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt, cháu đi về trước."

Thẩm Hạ Lan Tiếu nhẹ gật đầu, định đứng dậy rời đi, thì thấy đến Dư Khinh Hồng dịu dàng nói: “Bà nội, cháu tiễn chị!”

"Đi đi."

Bà cụ Hoắc nhìn dáng vẻ thân thiết của Dư Khinh Hồng đối với Thẩm Hạ Lan, không khỏi có chút vui vẻ.

Thẩm Hạ Lan cũng không biết trong lòng Dư Khinh Hồng đang có ý định quỷ quái gì, lúc cô ta nói muốn tiễn mình, cô cũng không từ chối.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng bệnh của bà cụ.

Dư Khinh Hồng chờ đến khi rời khỏi phòng bệnh xa một chút, lúc này mới lạnh lùn nói: “Cô tới đây làm gì? Thật sự coi mình là con cháu nhà ho Hoắc thì có thể ở trước mặt tôi diễu võ giương oai đúng không? Tôi nói cho cô biết, đời này chỉ cần là những thứ mà Thẩm Hạ Lan cô có, tôi đều sẽ đoạt lại!”

Thẩm Hạ Lan nhíu mày lại lần nữa khi nhìn dáng vẻ đắc ý ở nơi đáy mắt của Dư Khinh Hồng.

"Cô đối tốt với bà cụ, chính là vì muốn tranh giành tình cảm với tôi sao?”

"Tranh giành tình cảm? Buồn cười! Bà cụ cũng không phải người đàn ông tài năng đẹp trai gì đó, tôi cần phải tranh giành tình cảm sao? Chỉ có điều tôi không quen nhìn cô cái gì cũng tốt hơn so với tôi. Bây giờ cô không có thân phận, nhà họ Hoắc liền ngựa không ngừng vó cho cô một cái thân phận, thậm chí vì thân phận của cô mà không tiếc cãi nhau với các quan chức đế đô. Nhưng tôi thì sao? Tôi cũng là con gái của mẹ, lại là đứa con riêng hơn hai mươi năm. Dựa vào cái gì tôi không lấy được mà cô lại có thể lấy được dễ như trở bàn tay? Thẩm Hạ Lan, cô có biết không, lúc trước tôi chỉ là chán ghét cô, nhưng bây giờ tôi hận cô! Tại sao cô lại là chị em ruột thịt cùng mẹ khác cha với tôi? Dựa vào cô mà cũng xứng sao?”

Dư Khinh Hồng cắn răng nghiến lợi.

Thẩm Hạ Lan lại không có phản ứng gì quá lớn.

"Vậy nên? Cô chịu ấm ức tự mình hầu hà bà cụ, rốt cuộc là có mục đích gì?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv