Cục Cưng Có Chiêu

Chương 334: Ai bắt nạt ai chứ



"Mẹ, sau này con không bao giờ để mẹ lo lắng cho con nữa."

Thẩm Hạ Lan nắm tay mẹ Thẩm, lời nói làm cho mẹ Thẩm chua xót.

"Được, con nhớ kỹ lời này của mình là được."

Hai người lại nói một lát, cảm xúc của mẹ Thẩm mới khôi phục lại.

"Mẹ nghe nói bên nhà họ Hoắc đã xin giấy làm lại chứng minh nhân dân cho con, có lẽ mấy ngày nay muốn bổ sung chứng minh nhân dân cho con. Đến lúc đó con phải hiếu thảo với bà chủ nhà họ Hoắc, ông trời thấy tấm lòng của mẹ và ba con mới cho con mang họ Thẩm, con phải giúp ba mẹ trả phần ân tình này."

Mẹ Thẩm nói làm cho tâm trạng Thẩm Hạ Lan có chút phức tạp.

"Con biết rồi mẹ, con sẽ xử lý tốt chuyện này."

"Được, không nói nhiều nữa, hiện tại sức khỏe của con không thể mệt mỏi, con nằm xuống nghỉ ngơi một lát, mẹ đi nấu đồ ăn ngon cho con."

"Cảm ơn mẹ."

Thẩm Hạ Lan cảm thấy thoải mái ở trước mặt mẹ Thẩm.

Tuy rằng Tiêu Ái mới là mẹ ruột của cô, nhưng nhiều năm qua cô và Tiêu Ái tiếp xúc không dài, huống chi cô thật sự không thể lập tức tiếp nhận Tiêu Ái.

Nhưng mẹ Thẩm lại khác, bà nuôi cô từ nhỏ đến lớn, hơn nữa thật lòng thật dạ muốn tốt cho cô.

Thẩm Hạ Lan nhìn mẹ Thẩm tập tễnh bước đi thì trong lòng lại khó chịu.

Cô nợ người phụ nữ này quá nhiều.

Mẹ Thẩm rời đi không lâu, Thẩm Hạ Lan dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay nhà họ Hoắc giải quyết chuyện thân phận của cô, đến lúc đó cô phải ra mặt, cũng không biết hiện tại bà cụ Hoắc thế nào.

Thẩm Hạ Lan nghĩ rất nhiều chuyện.

Nghe nói bà cụ Diệp đang hồi phục sức khỏe, bởi vì Diệp Ân Tuấn tiếp nhận tập đoàn Hoàn Trí, bà cụ Diệp còn phải giúp đỡ anh, cho nên không có thời gian quan tâm cô, nhưng bà cụ Diệp cho người mang rất nhiều đồ bổ đến đây, cũng nói cô tạm thời đừng nghĩ quá nhiều, mọi chuyện đã có bà và Nam Phương.

Thẩm Hạ Lan biết bà cụ Diệp quan tâm cô, nhưng không thể phân thân.

Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy mình thiếu nợ bà cụ Diệp rất nhiều.

Nếu cô và Diệp Ân Tuấn vứt bỏ mọi thứ rồi rời khỏi Hải Thành, đến một thành phố khác định cư thì có quá tàn nhẫn với bà cụ hay không?

Nhưng bọn họ không rời khỏi đây thì mẹ Thẩm và ba Thẩm lại không yên tâm.

Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng, cảm thấy có chút khó xử.

"Em thở dài gì vậy?"

Không biết Diệp Ân Tuấn mở cửa đi vào từ lúc nào.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh thì hơi sửng sốt, lại nhìn sau lưng anh cũng không thấy Thẩm Nghê Nghê, cô không khỏi buồn bực hỏi: "Nghê Nghê? Không đi theo anh lên đây sao?"

"Con bé chơi đùa đến mệt mỏi nên vừa mới ngủ, Minh Triết và ba đang trông coi con bé. Đúng rồi, vừa rồi em thở dài cái gì?"

Diệp Ân Tuấn đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, bỏ dép ra rồi lên giường, ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng.

Đã hơn mười ngày, tay chân Thẩm Hạ Lan vẫn lạnh băng, tình hình này làm cho Diệp Ân Tuấn có chút bất đắc dĩ, đây cũng là nguyên nhân chính anh nói mẹ Thẩm ở lại.

Hiện tại bà cụ Diệp quá bận rộn, Tiêu Ái muốn chăm sóc bà cụ Hoắc, vào lúc này người có thể chăm sóc Thẩm Hạ Lan chỉ có mẹ Thẩm.

Hơn nữa tình cảm của mẹ Thẩm và Thẩm Hạ Lan không tệ, sẽ hết lòng chăm sóc Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn cầm tay Thẩm Hạ Lan đặt lên ngực mình sưởi ấm.

"Đừng, tay em lạnh, đừng lây qua anh."

Thẩm Hạ Lan muốn rút tay lại nhưng Diệp Ân Tuấn ngăn cản.

"Người anh tràn đầy lửa nóng, đúng lúc cho em một chút ấm áp."

Thẩm Hạ Lan hơi cười cười, dựa vào trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nói: "Em nghe ba nói anh định đưa em ra ngoài tìm một nơi định cư đúng không? Anh không định về Hải Thành?"

"Ừ. Em và anh sắp ba mươi tuổi, mấy năm trước chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Hiện tại nhà họ Diệp không yên ổn, hơn nữa có nhiều chuyện chúng ta không thể đề phòng được. Anh muốn em và bọn nhỏ trải qua ngày tháng yên bình."

Diệp Ân Tuấn nói làm cho Thẩm Hạ Lan có chút cảm động.

"Vậy thì gánh nặng đè lên người mẹ và Nam Phương."

"Cô gái ngốc, em có thể đừng suy nghĩ cho người khác được không? Em hãy nghĩ cho mình được không? Chẳng lẽ em không muốn anh có nhiều thời gian ở bên cạnh em sao? Còn có Nghê Nghê, bốn năm trước con bé vốn chẳng biết gì, vẫn luôn ở trong bệnh viện, từ giờ trở đi anh muốn đưa bọn em đi khắp nơi. Không phải tốt hơn sao? Mấy năm nay anh đã gánh vác không ít ở nhà họ Diệp, hiện tại Nam Phương cũng có thể một mình chống đỡ, chúng ta đi ra ngoài cũng không phải là không được. Còn mẹ anh là người hiểu lý lẽ, sẽ không trách chúng ta."

Diệp Ân Tuấn giải quyết xong những lo lắng của Thẩm Hạ Lan, làm cho Thẩm Hạ Lan không hề phản bác được.

"Anh đã nghĩ nơi dừng chân đầu tiên chưa?"

"Em quyết định."

Diệp Ân Tuấn cười, dáng vẻ người chồng tốt.

Thẩm Hạ Lan suy nghĩ nói: "Hay là chúng ta đi Vân Nam nhé?"

"Vân Nam?"

"Đúng vậy, Vân Nam. Em nghe nói phong cảnh bên đó rất đẹp."

Thẩm Hạ Lan vô cùng mong chờ.

Diệp Ân Tuấn không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan muốn đi đến đó, nhưng anh vẫn gật đầu nói: "Được, chỉ cần em vui vẻ thì đi đâu cũng được. Qua mấy ngày nữa, em hết ở cữ, anh sẽ bắt đầu chuẩn bị."

"Tống Đình sẽ đi chung với chúng ta sao?"

"Có lẽ là vậy, cậu ta là trợ lý của anh, không phải trợ lý nhà họ Diệp, sao vậy?"

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan đột nhiên hỏi vấn đề này thì có chút buồn bực.

Thẩm Hạ Lan cười nói: "Không có gì, em chỉ hỏi một chút, đúng lúc Lam Tử Thất cũng không làm việc, còn bị Tống Dật Hiên phong sát, không bằng cô ấy đi chung với chúng ta."

"Em muốn thay đổi phương thức tác hợp cho bọn họ sao."

"Không được à. Chẳng lẽ anh cảm thấy Tử Thất không xứng với Tống Đình?"

Dáng vẻ Thẩm Hạ Lan sẽ liều mạng với anh nếu anh dám nói đúng vậy, Diệp Ân Tuấn lập tức nở nụ cười.

"Em nói gì cũng đúng, anh nghe theo em."

"Vậy thì còn được!"

Thẩm Hạ Lan có chút chiếm được chỗ tốt còn ra vẻ.

"Em có mệt không? Có muốn ngủ một lát không? Khi nào mẹ nấu cơm xong, bọn nhỏ cũng tỉnh, đến lúc đó lại phải chơi đùa."

Diệp Ân Tuấn muốn mọi người ở bên nhau, nhưng mọi người ở bên nhau có một chỗ không tốt là anh và Thẩm Hạ Lan ít có không gian riêng.

Bọn họ cần phải giành giật từng giây ở bên nhau mới được.

Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: "Anh ngủ với em."

"Được."

Hiện tại Thẩm Hạ Lan giống như đứa trẻ, luôn thích dính lấy Diệp Ân Tuấn, cô như vậy làm cho Diệp Ân Tuấn vừa vui vẻ vừa đau lòng.

Anh ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, hai người ôm nhau ngủ.

Giờ ăn cơm tối, Mẹ Thẩm đi lên định đánh thức bọn họ.

Bà vừa mở cửa, Diệp Ân Tuấn lập tức mở mắt.

"Để cô ấy ngủ thêm một chút, mọi người ăn trước đi."

Diệp Ân Tuấn nói rất nhỏ, sợ đánh thức Thẩm Hạ Lan. Mà hiện tại Thẩm Hạ Lan ngủ rất sâu, vẫn có vẻ yếu ớt.

Mẹ Thẩm gật đầu đi ra ngoài.

Trong mười ngày tiếp theo, dưới sự chăm sóc của mẹ Thẩm thì sức khỏe của Thẩm Hạ Lan khôi phục rất nhanh, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, bởi vì có tiếng cười của bọn nhỏ nên tâm trạng của cô tốt rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Ân Tuấn vẫn luôn ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, tự tay làm mọi chuyện lớn nhỏ, Lam Tử Thất có chút chua xót.

"Tớ nói có phải hai người cố ý kích thích tớ đúng không?"

"Nếu cậu cảm thấy chịu kích thích thì nhanh chóng nói chuyện yêu đương đi."

Hiện tại Thẩm Hạ Lan đã có thể đi lại trong phòng.

Tiểu Tử và Triệu Ninh chăm sóc nhà kính trồng hoa rất tốt, bây giờ Thẩm Hạ Lan nhớ tới chuyện mình nhắc với Diệp Ân Tuấn thì tâm trạng có chút bay bổng.

Lam Tử Thất không biết Thẩm Hạ Lan suy nghĩ gì, cô ấy nghe cô nói như vậy thì thấp giọng nói: "Đó là cậu nói, tuy rằng có câu nói nói thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, nhưng tớ lại thích cỏ gần hang được không?"

"Ai? Ai là cỏ gần hang?"

Thẩm Hạ Lan biết rõ còn cố hỏi.

Lam Tử Thất cũng không làm ra vẻ, ho khan một tiếng nói: "Cậu cảm thấy tớ và Tống Đình thế nào?"

"Thế nào là sao?"

"Thẩm Hạ Lan, cậu đừng giả ngu, cậu biết tớ hỏi cái gì."

Sắc mặt Lam Tử Thất có chút đỏ lên.

Thẩm Hạ Lan thấy cô như vậy cũng không đùa giỡn, cười nói: "Rất tốt, Tống Đình rất thành thật, cậu đừng bắt nạt người ta."

"Ai bắt nạt ai chứ."

Lam Tử Thất nói xong thì xấu hổ chạy ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bạn tốt có nơi nương tựa thì cũng vui vẻ thay cô.

Cô đứng dậy đi tới nhà kính trồng hoa, cô thấy Tiểu Tử đang tập trung chăm sóc hoa cỏ thì không khỏi đi về phía cô ta.

"Sức khỏe đã tốt hơn chưa?"

Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng nói.

Tiểu Tử đang ngồi xổm thì vội vàng đứng dậy.

"Bà chủ? Sao cô lại tới đây?"

"Tôi đến xem một chút."

Thẩm Hạ Lan nhìn Tiểu Tử, phát hiện cô ta xinh đẹp hơn trước, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, đôi mắt lóe lên ánh sáng hạnh phúc, giống như cô gái nhỏ đang yêu.

Tiểu Tử thấy Thẩm Hạ Lan nhìn mình như vậy thì có chút không được tự nhiên.

"Bà chủ, sao cô lại nhìn tôi như thế?"

"Cô và Triệu Ninh ở chung thế nào?"

"Vẫn tốt."

Nói lên Triệu Ninh, khóe môi Tiểu Tử cong lên, dáng vẻ hạnh phúc.

Thẩm Hạ Lan nhìn bọn họ như vậy thì cũng vui mừng.

"Tôi nói với Ân Tuấn, hai người đã lớn rồi cũng không có người thân, hôm nào hai người đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn thì tôi và Ân Tuấn sẽ làm chủ hôn cho hai người. Đây là quà mừng cưới của tôi và Ân Tuấn tặng cho hai người."

Thẩm Hạ đưa chìa khóa cho Tiểu Tử.

"Bà chủ, đây là..."

"Ân Tuấn đã mua căn nhà bên cạnh, cho dù nói thế nào thì kết hôn cũng phải có nhà. Căn nhà được mua dưới tên Triệu Ninh, đây là chìa khóa."

Thẩm Hạ Lan nói làm cho Tiểu Tử ngây người, sau đó hốc mắt lập tức ươn ướt.

"Bà chủ, tôi không thể nhận thứ này, quá quý giá."

"Cô nói gì vậy, sao quà mừng cưới có thể trả lại chứ? Không sợ không may mắn sao."

Thẩm Hạ Lan lại đưa chìa khóa cho cô ta, cười nói: "Nếu hai người có kế hoạch khác thì sớm nói với chúng tôi, tôi cũng không muốn hai người làm người hầu cho mình, hai người cũng nên có cuộc sống riêng."

"Tôi và Triệu Ninh đã nghĩ kỹ rồi, muốn đi theo Diệp Tổng học kinh doanh nhỏ."

Tiểu Tử nói suy nghĩ của mình ra.

"Chuyện này rất tốt, tôi nghĩ Ân Tuấn sẽ không từ chối."

"Cảm ơn Diệp Tổng, cảm ơn bà chủ."

Tiểu Tử vui vẻ không thôi, biểu cảm hạnh phúc làm cho Thẩm Hạ Lan vui mừng theo. Đúng lúc này, tiếng bước chân bên ngoài đột nhiên truyền đến, không bao lâu Tống Đình xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

"Bà chủ, không xong rồi, đã xảy ra chuyện."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv