Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ.
“Em…”
“Ngoan, đừng có làm rộn.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan hôn xong thì lại sờ lên đầu của Diệp Ân Tuấn, sau đó mỉm cười đứng dậy đi chuẩn bị đồ ăn cho Diệp Ân Tuấn.
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn trực tiếp co rút.
Cô coi anh là cái gì đây hả?
Thẩm Minh Triết?
Hay là Thẩm Nghê Nghê?
Cô đây là đang phân phát tình thương hả?
Đối với anh mà lại giống như là đang trấn an một đứa nhỏ.
Diệp Ân Tuấn còn muốn nói điều gì đó mà Thẩm Hạ Lan thì đã đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đột nhiên không tự chủ được mà cong lên khóe môi, xúc cảm trên trán cứ như là vẫn còn ở đó, ấm áp mềm mại.
Anh nhẹ nhàng xoa lên trên trán của mình, ngu ngơ nở nụ cười.
Lúc Tống Đình bước vào thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn mang theo biểu cảm thỏa mãn ngơ ngác, anh ta không khỏi sửng sờ, nhanh chóng ho khan một tiếng
“Khụ khụ, Diệp tổng.”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trầm xuống.
“Vào phòng không biết gõ cửa hả? Mấy ngày nay ném hết quy tắc đi rồi phải không?”
Để cấp dưới nhìn thấy bộ dạng hoa si của mình, đương nhiên là tâm trạng của Diệp Ân Tuấn không tốt.
Anh có thể bộc lộ ra các loại bộ dáng ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà ở trước mặt của Tống Đình, xin lỗi nha không thể nào đâu.
Tống Đình cảm thấy mình bị tai bay vạ gió, trong lúc nhất thời có chút buồn phiền.
“Chuyện là có người gọi điện thoại đến số điện thoại cũ của bà chủ, không phải là ông chủ đã cho tôi giữ lại số điện thoại cũ của bà chủ đó à? Tôi chỉ là muốn nói chuyện này với ông chủ mà thôi.”
Tống Đình vội vàng nói rõ mục đích đến đây của mình.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy là chuyện liên quan đến Thẩm Hạ Lan, lúc này sắc mặt mới có chỗ dịu bớt.
“Xảy ra chuyện gì, là ai gọi?”
“Là bạn thân của bà chủ, Lam Tử Thất.”
Nếu như mà người khác thì Tống Đình cũng không khó nói, nhưng mà đối phương là bạn thân của Thẩm Hạ Lan, cái này để Tống Đình không biết phải xử lý như thế nào.
Mặc dù khoảng thời gian này Thẩm Hạ Lan không liên lạc với Lam Tử Thất, nhưng mà Tống Đình biết vị trí của Lam Tử Thất ở trong lòng của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.
Nhớ đến sự bất mãn của Lam Tử Thất đối với mình, ít nhiều gì anh cũng có hơi chán nản.
Vất vả lắm mới có một kết quả tốt với Thẩm Hạ Lan, thậm chí đang trong giai đoạn ổn định phát triển, nếu như người phụ nữ này lại đến quấy phá…
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn thật sự muốn nói rằng không cần phải quan tâm, lại không ngờ đến Thẩm Hạ Lan đẩy cửa ra bước vào.
“Tử Thất như thế nào?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan làm cho Tống Đình cảm thấy có chút khó xử.
Anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn một chút, không biết là mình có nên nói hay không đây.
“Sao vậy, không thể nói hả?”
Thẩm Hạ Lan nhạy cảm nhìn Diệp Ân Tuấn.
Lúc này cho dù trời có sập xuống Diệp Ân Tuấn cũng không thể nói không thể được.
“Không phải là anh cũng vừa mới hỏi đó à, Tống Đình nói là số điện thoại trước đó của em có người gọi vào, là Lam Tử Thất gọi, cụ thể có chuyện gì thì vẫn chưa kịp nói là em đã bước vào rồi còn đâu?”
“Thật hả?”
Hiển nhiên là Thẩm Hạ Lan không tin Diệp Ân Tuấn cho lắm.
Không có cách nào khác, giữa Lam Tử Thất và Diệp Ân Tuấn không hợp nhau.
Năm năm trước hai người bọn họ đã như vậy rồi, hiện tại vẫn cứ y như lúc cũ, nghĩ đến đây Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi phiền muộn.
Xem ra là mình phải tìm thời gian để nói với Lam Tử Thất chuyện này mới được.
Cô không hi vọng mình giống như năm năm trước, vì gia đình và Diệp Ân Tuấn mà mất đi người bạn tốt nhất của mình.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của Thẩm Hạ Lan, anh vô cùng tức giận, nhưng mà anh cũng không có cách nào để biểu đạt, dù sao thì lúc nãy anh thật sự không muốn để cho Tống Đình nói cho Thẩm Hạ Lan nghe.
Đến lúc này Diệp Ân Tuấn trực tiếp dùng sự im lặng để trả lời.
Tống Đình là một người có mắt nhìn, nhìn thấy tình huống trước mắt thì đương nhiên đã hiểu ý của Diệp Ân Tuấn, vội vàng bước lên phía trước một bước rồi nói: “Bà chủ, lúc cô Lam gọi điện thoại đến thì tôi không có ở đó, lúc gọi lại thì cô Lam vẫn cứ luôn khóc, tôi cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy là cô ấy nói cô ấy ở Nghĩa trang số 1 gì đó.”
“Cái gì chứ, cậu ấy đi đến nghĩa trang làm cái gì?”
Trái tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhấc lên.
Từ nhỏ Lam Tử Thất đã sợ ma quỷ, lúc còn bé bị người nhà vứt ở nghĩa trang, đó chính là ác mộng cả đời này của cô.
Cô tuyệt đối không tin là Lam Tử Thất không có khả năng nào mà lại tự đi đến đó một mình.
“Bây giờ cậu ấy đang ở đâu vậy?”
Thẩm Hạ Lan lập tức lo lắng.
Diệp Ân Tuấn nhìn sự quan tâm và lo lắng của Thẩm Hạ Lan đối với Lam Tử Thất, anh không khỏi ghen tuông.
“Cô ta là một người sống sờ sờ giữa ban ngày ban mặt chạy đến nghĩa trang, em gấp cái gì chứ? Có lẽ là đi thăm người nào đó.”
“Anh ngậm miệng lại.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp rống lên với Diệp Ân Tuấn một tiếng.
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn đơ người.
Người phụ nữ này to gan quá rồi có đúng không?
Lại dám rống anh?
Tống Đình mang theo gương mặt bội phục nhìn Thẩm Hạ Lan.
Dám hét lên với Diệp Ân Tuấn ở trước mặt của người khác, đoán chừng là hiện tại cũng chỉ có một mình Thẩm Hạ Lan.
Quả nhiên là bà chủ quá bá khí!
Tống Đình âm thầm vỗ tay cho Thẩm Hạ Lan một cái, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Nói đùa à, trừ phi anh ta không muốn làm việc nữa.
Bây giờ ở trong đầu của Thẩm Hạ Lan toàn là suy nghĩ về Lam Tử Thất, đương nhiên cũng quên để lại mặt mũi cho Diệp Ân Tuấn, sau khi cô hét lên với Diệp Ân Tuấn rồi thì mới nhanh chóng hỏi Tống Đình: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi phải lập tức chạy đến đó.”
“Cô ta cũng không phải là một đứa bé, tự mình có thể đón xe trở về, anh không hiểu là cô ta điện thoại cho em rốt cuộc là có chuyện gì?”
Diệp Ân Tuấn không biết nỗi sợ của Lam Tử Thất, chẳng qua là cảm thấy người phụ nữ này không muốn nhìn thấy mình với Thẩm Hạ Lan tốt hơn.
Vất vả lắm những người không liên quan mới đi, anh có thể thỏa thích hưởng thụ sự quan tâm và chăm sóc của Thẩm Hạ Lan đối với mình, người phụ nữ Lam Tử Thất này lại chạy đến quấy rối, quả thật làm cho người ta phải tức giận.
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Một lát nữa nói chuyện này với anh, em đi trước, sau khi Nghê Nghê tỉnh dậy thì anh cho con bé ăn chút gì đó đi, một lát nữa cơm của anh sẽ được đưa đến.”
“Thẩm Hạ Lan, anh là bệnh nhân, em lại cho một người bệnh nặng như anh hầu hạ một người bệnh nhẹ, ném chồng con đi ra ngoài, em không thấy xấu hổ hả?”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn đã có chút tức giận.
Không có cách nào khác, anh chính là không thích Lam Tử Thất.
Cái đồ quỷ đáng ghét này cứ luôn xuất hiện trong lúc anh và Thẩm Hạ Lan muốn tình chàng ý thiếp, đánh gãy chuyện tốt của anh, anh có thể có ấn tượng tốt với cô ta mới là lạ đó.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan căn bản không thèm để ý đến lời phàn nàn của anh, trực tiếp cầm lấy điện thoại di động và túi xách của mình, nói với Tống Đình: “Anh đưa tôi đi nha, hay là tự tôi lái xe đi?”
Nói xong, cô lại nhìn Tống Đình, ánh mắt đó để cho Tống Đình không thể nào nhìn thẳng được.
Anh ta chỉ là một người làm công ăn lương thôi, có được không hả?
Cần gì phải làm khó anh ta như vậy chứ?
Tống Đình có chút do dự nhìn Diệp Ân Tuấn, anh ta là trợ lý của Diệp Ân Tuấn, không biết bây giờ Diệp Ân Tuấn có ý gì.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Đình như thế này thì trực tiếp giật mấy chìa khóa từ trong tay của Tống Đình, không nói hai lời bước ra khỏi cửa.
“Bà chủ…”
Tống Đình buồn phiền.
Diệp Ân Tuấn đang tức giận đó.
Anh lại bị bại bởi Lam Tử Thất một lần nữa.
Lam Tử Thất, cô hay lắm!
Diệp Ân Tuấn thở phì phò nhìn Tống Đình vẫn còn đang ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên rống lên.
“Còn đứng ngây ra đó làm cái gì nữa, đuổi theo đi, cậu dự định để một mình cô ấy đi đến nghĩa trang hả? Đó là nơi nào chứ, nghĩa trang đó, một cô gái đi đến đó có an toàn hay không?”
Tống Đình bị Diệp Ân Tuấn la lớn tiếng cũng có chút oan ức.
Anh ta trêu ghẹo ai, nói thử xem.
Nhưng mà Tống Đình cũng không dám cãi lại, vội vàng xoay người chạy đi ra ngoài theo sát bước chân của Thẩm Hạ Lan.
“Bà chủ, đưa chìa khóa xe cho tôi đi, đường đến nghĩa trang không dễ đi đâu, vẫn là để tôi lái xe cho.”
Thẩm Hạ Lan lạnh nhạt nhìn anh ta một cái rồi nói: “Hiện tại anh muốn làm tài xế cho tôi hả, ông chủ của anh cho phép rồi?”
Tống Đình thật sự khóc không ra nước mắt.
“Bà chủ, tôi chỉ là một người làm công thôi.”
“Đúng vậy, chỉ là người làm công cho ông chủ của anh thôi, tôi nói chuyện đều không có tác dụng, tôi hiểu mà.”
Một lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Tống Đình muốn khóc một lần nữa.
“Bà chủ, bà chủ là bà chủ, Diệp tổng là người phát tiền lương cho tôi, bà chủ nói xem…”
“Được rồi, đừng có oan ức như vậy nữa, từ lúc nào Diệp Ân Tuấn xem anh là nhân viên bình thường hả? Thôi thôi, tranh thủ thời gian.”
Thẩm Hạ Lan cũng không đùa với Tống Đình nữa, trực tiếp ném chìa khóa xe qua cho Tống Đình.
Tống Đình giống như là được đặc xá, vội vàng cười nói: “Được được, bà chủ lên xe đi, kẻ thấp hèn này xin ra sức làm trâu làm ngựa cho bà chủ.”
Thẩm Hạ Lan khẽ lắc đầu, khóe miệng không khỏi câu lên.
Xe nhanh chóng chạy đến nghĩa trang.
Bởi vì không phải là khoảng thời gian đến cúng kiến, ở nghĩa trang căn bản không có người nào. Thời tiết ngày hôm nay còn vô cùng âm u, không có mặt trời, sau khi Thẩm Hạ Lan đến đây thì cảm thấy hơi lạnh, ít nhiều gì cũng không thể thả lỏng.
Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Lam Tử Thất, nhưng mà lại không có cách nào gọi được.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan thắt chặt lại.
“Người đâu rồi? Không phải là anh nói cậu ấy gọi điện thoại cho tôi hả, sao bây giờ lại không thể kết nối được vậy?”
Tống Đình thật sự cảm thán vận khí ngày hôm nay của mình rất là xui.
Gọi điện thoại không được mà cũng tìm anh ta nữa.
Có vẻ như phạm vi trợ lý đặc biệt của anh ta không bao gồm những thứ này mà, có đúng không?
Nhưng mà Tống Đình vẫn vội vàng trả lời lại: “Bà chủ, lúc tôi gọi lại thì có người nghe, hiện tại không có ai nghe, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chắc có lẽ là điện thoại hết pin rồi?”
“Chỉ mong là điện thoại hết pin, nếu như xảy ra những chuyện khác thì phải làm sao bây giờ đây?”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có chút khó coi.
Cô nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Anh đi qua bên kia tìm đi, tôi ở bên này, một lát nữa chúng ta gặp nhau ở chính giữa.”
Thẩm Hạ Lan chỉ chỉ một chỗ cách đó không xa, đó chính là nơi bán hũ tro cốt.
Tống Đình cảm thấy hơi lo lắng.
“Bà chủ, nếu không thì để tôi đi tìm cho, bà chủ cứ đi qua đó đợi một lát nữa đi?”
“Tôi lo lắng cho Tử Thất, cậu ấy bị người nhà vứt bỏ ở đây, nơi này đối với cậu ấy mà nói chính là một cơn ác mộng. Bây giờ cũng không biết tại sao cậu ấy lại ở đây nữa, nhưng mà tôi có thể hiểu được sự bất lực và sợ hãi lúc này của cậu ấy, hiện tại ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được nữa, không biết là cậu ấy như thế nào rồi.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan để Tống Đình ngây ra một lúc.
“Cô Lam bị người thân vứt bỏ ở đây à?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy qua một bên.
Tống Đình thấy Thẩm Hạ Lan đã đưa ra quyết định thì cũng không nói thêm gì nữa, tự mình cũng chạy về một phương hướng khác.
Hai người gần như đã tìm hết toàn bộ nghĩa trang nhưng mà lại không thấy bóng dáng của Lam Tử Thất, thậm chí Thẩm Hạ Lan gọi tên của Lam Tử Thất, gọi đến nỗi cuống họng đau nhức, nhưng mà vẫn không có ai đáp lại.
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan có chút bất an.
Không phải là cậu ấy gặp người nào đó, hoặc là có chuyện gì đó không hay?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan liền lo lắng không thôi.
Cô không nên đổi số điện thoại, cho dù có đổi thì cũng phải nói với Lam Tử Thất một tiếng, nếu như Lam Tử Thất thật sự xảy ra chuyện gì đó, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình.
Lúc này Tống Đình lại kêu Thẩm Hạ Lan ở ngay phòng bán hũ tro cốt.
“Bà chủ, cô Lam đang ở đây!”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy đến, nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy Lam Tử Thất thì trực tiếp ngây ngẩn cả người, phút chốc đôi mắt liền đỏ lên.