“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan bị tiếng ồn ở bên ngoài làm tỉnh giấc, cô đi ra hỏi thăm một chút, nghe thấy là phòng của tiểu Thi đã xảy ra chuyện, cô sợ đến nỗi liền vội vàng chạy ra
Nếu như là lúc thường thì thôi đi, bây giờ nếu như Tiểu Thi có chút xíu chuyện gì, cô thật sự không thể đảm đương.
Ngay lúc Thẩm Hạ Lan hỏi xong câu đó, Thẩm Minh Triết liền bật khóc.
“Mẹ con bị người phụ nữ xấu xa này ăn hiếp! Mẹ!”
Giọng nói của Thẩm Minh Triết khiến cho Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, cô lập tức đi tới, đẩy mọi người ra, liền nhìn thấy gương mặt sưng tấy của Thẩm Minh Triết.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức liền thay đổi.
“Ai làm? Ai?”
Con trai của cô từ nhỏ tới lớn cô đều không nỡ đánh một cái, rốt cuộc là ai can đảm như thế, đánh con trai của cô thành như vậy.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan tới, có hơi đau lòng.
“Hạ Lan, chuyện ở đây cứ giao cho anh, em về trước đi.”
Thẩm Hạ Lan lúc này mới phát hiện Diệp Ân Tuấn và bà cụ Diệp đều ở đó. Mà ánh mắt của bà cụ Diệp cũng có chút lẩn tránh và xấu hổ.
Cô lập tức liền hiểu ra.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng Tiểu Thi.
“Cô làm hả?”
Tiểu Thi bị ánh mắt của Thẩm Hạ Lan dọa sợ, không kiềm chế được mà co rúm lại, nhưng mà nhớ ra Thẩm Hạ Lan và mình có thỏa thuận, hơn nữa cô ta đã cứu con gái của Thẩm Hạ Lan, không lâu trước đây cô ta không phải cũng đã dội nước nóng vào Thẩm Hạ Lan sao?
Thẩm Hạ Lan cũng không làm gì cô ta, thậm chí ngay cả can đảm nói với Diệp Ân Tuấn và bà cụ Diệp cũng không có.
Nghĩ như vậy, Tiểu Thi giả bộ bình tĩnh nói: “Tôi cũng không biết nó là con trai của cô, là nó chạy lại ấn vào vết thương của tôi, tôi mới đánh trả lại, vả lại không lâu trước đây tôi còn cứu con gái của cô, cô…”
“Bốp” một cái, Tiểu Thi còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan đã bước tới tát một cái.
Động tác của cô vừa nhanh vừa chuẩn, làm cho tất cả mọi người đều ngây ra, đặc biệt là bà cụ Diệp và Diệp Ân Tuấn, mà cả người của Tiểu Thi cũng ngỡ ngàng.
“Cô đánh tôi? Thẩm Hạ Lan, tôi đã cứu con gái của cô đó!”
Giọng nói của Tiểu Thi không khỏi cao lên.
Khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan lạnh lẽo, lại nâng tay lên “Bốp bốp bốp” mà liên tục tát Tiểu Thi mấy chục cái, tát đến nỗi cánh tay của mình tê rần mới dừng lại.
Tiểu Thi liền bị đánh đến nỗi ngu luôn.
Cô ta dù thế nào cũng không ngờ rằng, Thẩm Hạ Lan lại có thể dữ tợn như vậy. Không giống với Thẩm Hạ Lan mà cô ta quen mọi khi.
Thẩm Hạ Lan đánh xong mới nói: “Đúng là cô đã cứu con gái của tôi, tôi rất biết ơn cô, thậm chí toàn bộ nhà họ Diệp đều biết ơn cô, nhưng mà cô chỉ là ân nhân cứu con gái của tôi mà thôi, cô dựa vào đâu, cô có tư cách gì mà đánh con trai của tôi? Con của nhà họ Diệp chúng tôi cô cứ nói đánh là đánh là đánh hả? Cô dội nước nóng vào tôi tôi nhịn rồi, không phải bởi gì tôi sợ cô, mà là vì cô đã cứu con gái của tôi, tôi nể mặt cô, nhưng mà cô đừng có mà không biết điều. Con trai và con gái của tôi đều quan trọng như nhau. Cô cho rằng hiến một quả thận là có thể đánh con trai tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, đừng có nằm mơ! Cô cứu con gái tôi, quả thận này, căn cứ vào giá chợ đen, nhiều lắm cũng không vượt quá mấy trăm triệu, tôi cho cô ba tỷ, bây giờ cô cầm tiền rồi cút ra Hải Thành cho tôi! Nếu không cô đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Nghe thấy lời nói dứt khoát như vậy của Thẩm Hạ Lan, Tiểu Thi liền chịu không được.
“Chúng ta có thỏa thuận, tôi đã nói tôi không cần tiền, tôi chỉ cần Diệp Ân Tuấn ở với tôi ba tháng, ba tháng này cô không được gặp anh ấy, không được liên lạc với anh ấy. Cô đã đồng ý với tôi rồi! Nếu không sao tôi có thể hiến thận cho con gái của cô? Sự sống chết của con gái cô có liên quan gì tới tôi?”
Lời của Tiểu Thi lập tức làm Diệp Ân Tuấn ngẩn ngơ.
Dù thế nào anh cũng không ngờ rằng Thẩm Hạ Lan lại có thể đồng ý với yêu cầu này của Tiểu Thi.
Chả trách Tiểu Thi có thể hiến thận cho Thẩm Nghê Nghê, thì ra là như vậy.
Sắc mặt của bà cụ Diệp cũng thay đổi.
Vẫn luôn cho rằng Tiểu Thi là vì lương thiện mới hiến thận, không ngờ rằng lại là vì Diệp Ân Tuấn mới hiến.
Bà ta còn cảm thấy Thẩm Hạ Lan chuyện bé xe ra to, lòng dạ hẹp hòi, thì ra lúc bắt đầu mục đích của Tiểu Thi chính là như vậy.
Thẩm Hạ Lan tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, ánh mắt ấy vô cùng phức tạp, nhưng mà phần nhiều là sự tức giận.
Cô biết Diệp Ân Tuấn chắc chắn là giận rồi.
Không có ai thích bản thân bị người khác coi là hàng hóa mà mua bán, càng khỏi nói càng vợ chồng.
Nhưng mà bây giờ Thẩm Hạ Lan không quan tâm gì cả.
Con trai và con gái là nhược điểm của cô, cũng là giới hạn của cô, vì làm mẹ mà trở nên mạnh mẽ, cô có thể chịu đựng chuyện Tiểu Thi cố tình gây sự, ngoại trừ liên quan đến con cô.
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiểu Thi một cách lạnh lẽo nói: “Cô còn dám nhắc điều kiện với tôi? Sao cô không nói món nợ đánh con trai tôi tính như thế nào?”
“Nó cũng không có mất cái gì? Chỉ là bị tôi tát mấy cái, so với chuyện tôi hiến một quả thận, vết thương của con trai cô quả thật là chỉ nhỏ như vết muỗi đốt thôi được không?”
Việc Tiểu Thi không lựa lời mà nói làm cho bà cụ Diệp khẽ lắc đầu.
Cô gái này hết thuốc chữa rồi!
May mà không có đến nhà họ Thẩm nói giúp, nếu không bà ta cũng không biết dọn dẹp như thế nào.
Diệp Ân Tuấn lúc này mở miệng nói.
“Con trai của Diệp Ân Tuấn tôi há có thể để cho một người ngoài như cô muốn đánh thì đánh? Huống chi con trai của tôi không có làm gì hết, coi như là đã làm gì đó, chỉ dựa vào việc nó là con trai của Diệp Ân Tuấn tôi, đụng cô là may mắn của cô! Lúc nãy Hạ Lan đã nói rồi, cho cô ba tỷ, tôi cho cô thêm ba tỷ, sáu tỷ, cô lập tức cút ra Hải Thành! Bắt đầu từ hôm nay, ân oán của cô và nhà họ Diệp chúng tôi kết thúc.”
“Không được!”
Tiểu Thi liền trở nên kích động.
“Không được? Cô phải biết là, nếu như không phải cô đã cứu con gái của tôi, chỉ dựa vào việc cô đã đánh con trai của tôi, tôi đã có thể lấy đi đôi tay của cô!”
Lời này của Diệp Ân Tuấn không phải là lời đe dọa, anh thật sự định làm như vậy.
Tiểu Thi đột nhiên phát hiện người đàn ông trước mắt lạnh lùng tàn nhẫn như thế, thậm chí là máu lạnh, cô ta dường như lại nhìn thấy sự coi thường của Diệp Ân Tuấn đối với cô ta lúc ở trong căn cứ.
Cô đột nhiên nhìn Thẩm Minh Triết, đúng lúc nhìn thấy nụ cười gian xảo của Thẩm Minh Triết.
Thằng nhóc xấu xa này là cố ý!
“Mày hãm hại tao?”
Tiểu Thi quả thật là không dám tin, mình lại có thể bị một đứa trẻ bốn tuổi hãm hại.
Tâm cơ này lớn như thế nào chứ!
Lại có thể lợi dụng tuổi tác của mình và ưu thế của bản thân mà đào một cái bẫy cho cô ta, làm cho cô ta ngốc nghếch mà nhảy vào, nó lại ở một bên phá đến long trời lỡ đất!
Đương nhiên Thẩm Minh Triết không đồng ý với lời nói của Tiểu Thi, cậu bé liền cúi đầu xuống, bả vai run rẩy mà ghé vào trên vai của bà cụ Diệp, thấp giọng nói: “Bà nội, con sợ.”
Tim của bà cụ Diệp cũng sắp vỡ rồi.
Đứa cháu trai này từ lúc sinh ra bà đã không có cơ hội yêu thương chăm sóc, bây giờ vừa trở về, xem như là lần đầu tiên gặp mặt, lại có thể bị người ta ăn hiếp thành như vậy, mà người này còn là người mà thiếu chút nữa bà đã nhận làm con gái nuôi.
Nếu như thật sự dẫn Tiểu Thi về nhà họ Diệp, sau này cháu trai cháu gái của bà không phải sẽ gặp họa rồi sao?
Vừa nghĩ như vậy, bà cụ Diệp liền nhịn không được mà cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiểu Thi, lạnh lùng nói: “Bề ngoài tốt đẹp đã bị chính cô đập vỡ rồi, cũng đừng trách người khác, dọn dẹp một chút rồi đi đi.”
“Cô hãm hại tôi! Thẩm Hạ Lan, cô lợi dụng con trai của cô để hãm hại tôi! Rõ ràng cô biết là tôi không biết cô có một đứa con trai, cô kêu con trai cô đến chỗ của tôi diễn khổ nhục kế, là hai mẹ con cô hãm hại tôi!”
“Cô muốn nói gì thì nói.”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan không muốn phí lời với Tiểu Thi chút nào.
Lúc ban đầu cô cũng là ngốc nghếch, đối với người xấu xa như Tiểu Thi, còn nói chữ tín cái gì?
Thẩm Hạ Lan đi tới trước mặt bà cụ Diệp, lúc định ôm Thẩm Minh Triết qua, lại bị Diệp Ân Tuấn bắt lấy cổ tay, lạnh lùng nói: “Em đợi anh một chút.”
Trong giọng nói của anh dường như có lẫn cả sự tức giận.
Thẩm Hạ Lan biết mình trốn không thoát rồi.
Không biết làm thế nào để làm Diệp Ân Tuấn hết giận đây.
Cô than nhẹ một tiếng, cảm thấy bản thân thật sự là tự gây nghiệt không thể sống.
Diệp Ân Tuấn liền kêu người dọn dẹp đồ đạc cho Tiểu Thi, nhanh chóng đưa cô ta đến Hải Thành.
Tiểu Thi giãy giụa, thậm chí sau cùng còn chửi ầm lên, nói Thẩm Hạ Lan không giữ chữ tín, dùng sức mạnh và quyền thế để bắt ép cô ta vân vân, nhưng cuối cùng cô ta bị người khác bịt kín miệng lại, trực tiếp ném lên máy bay tư nhân, dẫn theo một bác sĩ rồi ép buộc đưa đi.
Trong phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, Thẩm Hạ Lan chợt cảm thấy bầu không khí áp lực đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Cô muốn nói gì đó, nhưng chỉ mở miệng, một chữ cũng không thể nói được.
Cô muốn giải thích như thế nào?
Hoàn toàn không thể giải thích!
Bà cụ Diệp thở dài một tiếng, ôm Thẩm Minh Triết thấp giọng nói: “Bà nội dắt con đi thoa thuốc được không?”
“Dạ được ạ!”
Thẩm Minh Triết mặc dù không biết Diệp Ân Tuấn đang giận cái gì, nhưng mà bây giờ cậu bé không dám ở lại đây.
Khổ nhục kế của cậu bé coi như có thể lừa gạt bà cụ Diệp, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cũng bởi vì lo lắng mới rối loạn trong lòng, đợi đến khi họ ngẫm lại, cái mông nhỏ của mình có thể nở hoa hay không vẫn chưa chắc.
Nhân dịp bây giờ có chỗ dựa là bà cụ Diệp, Thẩm Minh Triết phải ôm chặt đùi của bà cụ Diệp, nếu không cậu bé thật sự sẽ gặp rắc rối.
Bà cụ Diệp lại không biết suy nghĩ trong lòng bây giờ của Thẩm Minh Triết, chỉ cảm thấy đứa cháu trai này quả thật là cực kì làm cho người ta đau lòng.
Bà cũng không quan tâm đến ân oán giữa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, liền ôm Thẩm Minh Triết rời khỏi phòng bệnh, hơn nữa cũng đuổi người khác ra ngoài.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn sót lại Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy hơi khó thở, hơn nữa cũng không có cách nào chịu được ánh mắt của Thẩm Hạ Lan.
Hai ngày liền, cô đều làm cho Diệp Ân Tuấn chạy tới đây, hơn nữa chuyện xảy ra không phải vì cô thì là vì Thẩm Minh Triết.
Cô còn muốn nói gì đây?
“Em… “
“Lấy anh làm thành điều kiện trao đổi, để anh ở cùng Tiểu Thi ba tháng? Hả?”
Diệp Ân Tuấn liền trực tiếp ngắt lời của Thẩm Hạ Lan, lạnh lùng nói, trong lời nói còn có sự tức giận.
Diệp Ân Tuấn liền giống như quả bong bóng bị người ta chọc thủng, nóng nảy gì đó đều không còn nữa.
“Lúc đó không phải là em hết cách rồi sao?”
Cô nhỏ giọng thì thầm.
Cô cũng đâu có muốn, trên thực tế lựa chọn làm như vậy cô là người khó chịu nhất, nhưng mà nhìn thấy hết cách cứu con rồi, cô có thể làm thế nào?
Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.
Lúc đó Diệp Ân Tuấn còn ở trong phòng phẫu thuật chưa biết sống chết, một người phụ nữ như cô có thể làm thế nào? Tiểu Thi là cơ hội duy nhất có thể cứu Thẩm Nghê Nghê!
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan oan ức mà cắn môi, lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Sau khi có chuyện đó sao không nói với anh?”
“Này không phải là sợ anh giận sao? Huống chi em cũng không biết nói như thế nào.”
Thẩm Hạ Lan rầu rĩ nói.
Đối với câu trả lời của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn vừa tức vừa đau lòng, anh liền lạnh lùng nói: “Nếu như yêu cầu của Tiểu Thi là muốn lên giường với anh thì sao? Có phải em cũng đồng ý không?”