Cục Cưng Có Chiêu

Chương 269: Em yêu anh đó



Tất cả những chuyện này đến quá đột ngột, đến mức ai cũng không có sự phòng bị, đặc biệt là Diệp Ân Tuấn.

Anh ngây ra một lúc, Thẩm Hạ Lan cũng ngơ ngẩn cả người, Tiểu Thi ở cách đó không xa cũng giật hết cả mình.

Thẩm Hạ Lan là người đầu tiên kịp phản ứng, cô vội vàng cầm lấy ống tay áo của mình bắt đầu lau mặt cho Diệp Ân Tuấn, ngượng ngùng nói: “Em xin lỗi, xin lỗi, em không chú ý tới, em..."

“Em nhanh uống nước nóng vào đi!”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp kéo cánh tay của cô xuống, cũng không thèm để ý nước bọt còn trên mặt.

Thẩm Hạ Lan lại càng ngượng ngùng hơn nữa.

“Trên mặt của anh đều là nước bọt của em.”

“Cũng không phải là chưa từng nếm phải, em còn già mồm cái gì nữa, em uống hết nước cho anh.”

Nói xong, anh gần như là ép buộc rót nước nóng vào trong miệng của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy không có từ nào để nói.

Cái người đàn ông này rốt cuộc là có biết ở bên cạnh còn có sự tồn tại của một cô gái khác hay không vậy hả.

Cái gì gọi là cũng không phải là chưa từng nếm nước bọt của cô?

Câu nói này làm cho người ta nghe ra có rất nhiều ý nghĩa khác có biết không?

Nhưng mà hiện tại Thẩm Hạ Lan cũng không có cách nào phản bác, bởi vì dòng nước ấm được Diệp Ân Tuấn rót vào trong miệng của cô, cũng chỉ có thể uống vào.

Nước ấm chạy xuống cổ họng, giống như là trong phút chốc cô đã uống rất nhiều.

Sau khi Thẩm Hạ Lan uống xong một ly nước, lúc này Diệp Ân Tuấn mới tự mình lau đi nước bọt ở trên mặt, sau đó mới nói với Tiểu Thi ở một bên: “Muốn uống thì tự mình rót đi.”

Mặc dù là thái độ của anh rất lạnh nhạt, cũng không chỉ mặt gọi tên, nhưng mà Tiểu Thi vẫn cảm thấy biết ơn, nhẹ gật đầu vội vàng đi đến rót một ly nước nóng đặt ở trong tay, muốn cảm nhận chút nhiệt độ này.

Nhìn thấy Tiểu Thi như thế này, Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.

“Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ thôi, anh không thể đối xử nhẹ nhàng với người ta một chút được hả?”

“Người phụ nữ này, em lại để cho người đàn ông của em đối xử dịu dàng với những người phụ nữ khác, em có ý gì hả? Sợ người đàn ông của em không đi quá giới hạn à?”

Diệp Ân Tuấn liếc mắt nhìn cô, một bộ dạng không vui vẻ.

Thẩm Hạ Lan phiền muộn.

Tối đa Tiểu Thi cũng chỉ cỡ mười tám mười chín tuổi, có phải là Diệp Ân Tuấn đã đề phòng quá nhiều rồi không vậy?

“Anh cho rằng anh là Phan An tái thế hả, ai cũng sẽ thích anh.”

Thẩm Hạ Lan trêu chọc nói với anh một câu.

Diệp Ân Tuấn cũng rất tự tin mà ừ một tiếng, ngược lại làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy đỏ mặt.

Da mặt của người đàn ông này quả thật có thể chạy cả xe lửa.

Cô lén lút liếc nhìn Tiểu Thi, phát hiện Tiểu Thi cũng không chú ý đến bọn họ, chỉ đang im lặng uống nước, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm.

Thẩm Hạ Lan còn muốn nói điều gì đó, Diệp Ân Tuấn trực tiếp thấp giọng nói: “Để anh đi thay quần áo, em đắp chăn kín lại cho nó ấm áp.”

“Chỉ có một cái chăn thôi hả?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Tiểu Thi theo bản năng.

Cô nhóc này lạnh cóng đến nỗi run lẩy bẩy, mặc dù là sau khi uống nước có hơi chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà sắc mặt vẫn còn tái nhợt như cũ.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, quay người đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn chỗ nào cũng tốt hết, nhưng mà tính cách bạc tình bạc nghĩa như thế này để cho người ta không chấp nhận nổi.

Cho dù là bèo nước gặp nhau, nếu như bọn họ có dư thừa đồ đạc vậy thì lấy cho Tiểu Thi sưởi ấm cũng không sao mà?

Huống hồ gì, Tiểu Thi quả thật rất đáng thương.

Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài không bao lâu, Thẩm Hạ Lan cố gắng chống đỡ đứng dậy lục lọi một chút, quả nhiên là cô tìm được một cái chăn đưa qua cho Tiểu Thi.

Tiểu Thi cảm thấy bất ngờ, nhưng mà lại thấp giọng nói: “Cảm ơn, nhưng mà tôi không cần đâu, nếu không thì chồng của chị sẽ không vui.”

Mặc dù là cô ta còn nhỏ nhưng mà có thể nhìn ra được sự chăm sóc của Diệp Ân Tuấn đối với cô ta đều là nhờ mặt mũi của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Cô đừng có để ý đến anh ấy, anh ấy chỉ là mặt lạnh tim nóng mà thôi, sẽ không nói lời khó nghe đâu, cô nhanh chóng che lại sưởi ấm đi, đừng để bị cảm, ở đây bị cảm thì rất phiền phức.”

Vừa nói xong Thẩm Hạ Lan lại hắt xì hơi một cái nữa.

Tiểu Thi nhận lấy cái chăn, thấp giọng nói: “Cô uống nhiều nước nóng vào đi, chắc là ở đây không có thuốc gì hết, tôi thấy hình như là cô bị cảm rồi đó, nếu không thì cô ráng uống chút nước nóng để cho mình dễ chịu một chút, chắc có lẽ là cô sẽ rất khó chịu.”

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới thật sự cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Cô cho rằng sau khi mình gặp được Diệp Ân Tuấn cho nên làm nũng, tâm trạng khẩn trương đã buông lỏng thì mới có thể như thế, không ngờ đến mình thật sự bị cảm rồi.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, đầu óc choáng váng nặng nề, lúc này mới trở vào chăn mền của mình bao mình lại.

Tiểu Thi lại rót một ly nước nóng đưa qua cho Thẩm Hạ Lan.

“Cảm ơn.”

“Là tôi phải cảm ơn mọi người mới đúng.”

Tiểu Thi thấp giọng nói.

“Ít khi nào tôi nhìn thấy một người đàn ông sẽ đối xử với một người phụ nữ tốt như vậy.”

Cô ta đang nói Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, cười nói: “Anh ấy tốt chỗ nào chứ, chỉ thích có khuôn mặt lạnh lùng mà thôi.”

“Anh ấy đến đây cứu cô.”

Tiểu Thi nói ra sự thật.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy là tâm sự với Tiểu Thi rất tốt, ít nhất là không buồn ngủ.

Cô tìm một tư thế thoải mái rồi ngồi nói chuyện: “Hòn đảo này thuộc quyền sở hữu của anh ấy, làm gì có chuyện cứu hay là không cơ chứ.”

Chuyện cụ thể như thế nào thì Thẩm Hạ Lan cũng không nói nhiều với Tiểu Thi, nhìn cô mềm lòng nhưng mà không ngốc, có một số việc cô không cần thiết phải nói với những người không liên quan làm cái gì.

Tiểu Thi cảm thấy bất ngờ.

“Cả hòn đảo này đều là của anh ấy, vậy tại sao cô còn phải muốn chạy trốn chứ?”

“Cái này nói ra thì rất dài dòng, có nói thì cô cũng không hiểu đâu, để đến lúc bọn tôi đi ra ngoài rồi cô sẽ tách khỏi chúng tôi, sống một cuộc sống thật tốt, có biết chưa? Nếu như cần tiền thì chúng ta có thể cho em mượn một ít.”

“Không cần đâu.”

Tiểu Thi nhạy cảm phát hiện Thẩm Hạ Lan cũng không muốn nói gì với cô ta.

Lúc nãy Diệp Ân Tuấn cũng vậy, chỗ khác biệt đó chính là Diệp Ân Tuấn nói chuyện khá trực tiếp mà Thẩm Hạ Lan nói chuyện lại tương đối uyển chuyển.

Tiểu Thi trở về vị trí của mình, khoác cái chăn lên rồi nghỉ ngơi, không nói chuyện, trôi qua không lâu lắm thì đã ngủ mất, tiếng hít thở đều đều làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất ghen tị.

Không biết là nên nói cô gái này không tim không phổi hay là nên nói cô ta sống an yên, không nói đến việc cô và Diệp Ân Tuấn có thể bán đứng cô ta hay không, cô ta cứ ngủ thiếp đi mà không hề phòng bị một chút nào, quả thật làm cho người ta cảm thấy không biết nói làm sao.

Thẩm Hạ Lan bước xuống giường đi đến bên cạnh Tiểu Thi, lúc này mới phát hiện đáy mắt của cô ta đều là quầng thâm, xem ra cô gái này vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, hiện tại là đã quá mệt mỏi rồi.

Cô cúi người xuống đắp kín chăn cho cô ta rồi sau đó nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh của Diệp Ân Tuấn.

“Em có thu lòng đồng tình không cần thiết của em lại hay không hả, có lẽ là cô ta thích hợp với cuộc sống dã ngoại sinh tồn hơn em đó.”

Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn trở về từ lúc nào, lúc này anh đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhìn cũng không còn chật vật.

Cô đột nhiên cảm thấy dáng người của Diệp Ân Tuấn rất đẹp trai.

“Ừ, mặc dù là em không biết Phan An có bộ dạng gì, nhưng mà em cảm thấy hai người đứng cùng một chỗ chắc là anh đẹp trai hơn.”

Khóe môi của Diệp Ân Tuấn cong lên, vươn tay ra chỉ chỉ vào trán của cô rồi nói: “Em đó, em biết làm như thế nào để dỗ anh vui vẻ.”

“Em đang nói sự thật mà, người đàn ông của em đẹp trai như vậy, nói rõ là em có mắt nhìn.”

Thẩm Hạ Lan cười ngốc, giống như là một cô gái mê trai, nhưng mà Diệp Ân Tuấn thích cô dùng ánh mắt này nhìn mình, thích hình ảnh trong đôi mắt của cô chỉ có bóng dáng của anh.

Anh ôm ngang cô lên trở về giường một lần nữa, kéo chăn phủ lên cả hai lại, anh ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan: “Em có mắt nhìn nhưng mà lại không có trái tim gì hết, trời lạnh như vậy lại ném áo khoác cho một người ngoài, em không muốn sống nữa hả?”

Mặc dù là trên người của Thẩm Hạ Lan đã ấm lên rất nhiều, nhưng mà vẫn còn hơi lạnh như lúc nãy, nói đến đây ít nhiều gì Diệp Ân Tuấn cũng tức giận.

Cô vội vàng cười nói: “Cô ta không phải là một đứa bé đó à.”

“Xem ra là trưởng thành rồi, không tính là con nít nữa, chỗ nào nên có cũng đều có.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, Thẩm Hạ Lan lại ngây ra một lúc, sau đó cô nhanh chóng che kín miệng của anh lại, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thi đang ngủ say, lúc này cô mới thấp giọng nói: “Anh nói hươu nói vượn cái gì đó hả, để Tiểu Thi nghe được còn tưởng rằng anh háo sắc đó.”

“Cô ta có tưởng như vậy cũng tốt thôi, sớm rời khỏi chúng ta, cũng bớt đi được chút phiền phức.”

Câu nói này là Diệp Ân Tuấn đang nói thật, hơn nữa cảm xúc ở giữa lông mày của anh giống như thật sự cảm thấy Tiểu Thi chính là một phiền phức.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Con người của anh có thể có chút tình cảm được hay không hả, em bị thím Trương bán ra nước ngoài, em biết những người kia bị bán đi là có kết cục gì. Tiểu Thi còn nhỏ như vậy, anh nói xem nếu như cô bé bị bán ra nước ngoài thì phải làm cái gì đây?”

“Mỗi người đều có số mạng của chính họ, nếu như thật sự có một ngày như vậy, vậy thì cũng chính là số mạng của cô ta, em có thể cứu được mấy người?”

“Vậy thì em cũng không thể thấy chết không cứu, nếu như không gặp thì thôi đi, bây giờ gặp phải, em không thể bỏ mặc được.”

Về điểm này, Thẩm Hạ Lan rất kiên trì.

Đây chính là ưu điểm của cô.

Hiền lành, không mất đi vẻ đơn thuần.

Diệp Ân Tuấn cũng không muốn phải áp đặt suy nghĩ của mình cho Thẩm Hạ Lan, có thể nói có được sự thiện lương như vậy cũng không phải là dễ dàng, không phải điều mà anh thích ở cô cũng là điểm này đó à?

Thấy Diệp Ân Tuấn không nói gì, Thẩm Hạ Lan biết là anh không đồng ý với quan điểm của mình, chỉ là lười tranh luận với mình mà thôi.

Đối với loại tâm trạng này của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi.

“Anh nói xem nếu như anh không yêu em, vậy thì em đáng thương biết bao nhiêu?”

“Sao nói vậy?”

“Trái tim của anh ấy hả, đối với người xa lạ thì cứ như sắt đá, nếu như mà được anh yêu thì đương nhiên anh sẽ khắc trên trái tim, nhưng nếu như mà anh không quan tâm người nào thì một chút nhiệt độ anh cũng chẳng muốn bố thí cho người ta, đừng nói sao tất cả mọi người đều nói anh lạnh nhạt.”

Thẩm Hạ Lan méo xệch miệng mà nói, giống như là cô rất bất mãn đối với bộ dạng của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn lại không quan tâm: “Nhà của anh chỉ cần có một người nhiệt tình như em là được rồi.”

Câu nói này nói rất cưng chiều, Thẩm Hạ Lan không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Anh nói vài câu êm tai em nghe nữa coi.”

“Không nói.”

Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngậm miệng lại.

Thẩm Hạ Lan thì lại muốn đùa giỡn, cười nói: “Anh nói một chút đi, ví dụ như nói ba chữ kia đó.”

“Ba chữ nào?”

Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, rất thắc mắc.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan thầm mắng anh là cái đầu gỗ, không khỏi nói: “Nói anh yêu em ấy.”

“Anh biết rồi.”

Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói, khóe môi lại hơi giương lên.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện là mình bị Diệp Ân Tuấn tính kế.

“Không phải, em kêu anh nói anh yêu em kìa.”

“Em cũng biết rồi, anh còn nói nữa làm gì.”

Diệp Ân Tuấn chết sống không chịu nói, nhưng mà độ cong nơi khóe môi càng trở nên rộng hơn.

Thẩm Hạ Lan biết mình bị trêu ghẹo, không cam lòng nói: “Em cũng không tin là anh vĩnh viễn không nói.”

Diệp Ân Tuấn không lên tiếng, lại đổi một chủ đề khác: “Em cứ ở yên ở trong phòng nghỉ ngơi đi, sao lại làm mình trở thành như thế này chứ. Nội gián trong căn cứ đã điều tra ra được chưa? Hay là bọn họ đã làm gì với em?”

Mới nghĩ đến chuyện mình vừa mới đi thì Thẩm Hạ Lan liền xảy ra chuyện, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn cũng không khỏi nghiêm túc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv