“Tôi thích người thông minh. Vậy thì đi thôi, ở nhà họ Lăng cái gì cũng có, không cần phải dọn đồ gì cho công chúa đâu.”
Vừa nói xong, tin nhắn của Diệp Ân Tuấn cũng gửi tới.
“Lam Dũng ở trong cung điện của nước T, anh nghĩ cách tóm nó mang ra.”
Lăng Thiên Vũ cau mày, nhỏ giọng nói một câu: “Phiền phức.”
Sau khi nói xong, anh ta nhìn Thúy, ánh mắt lập lòe.
Thủy chỉ cảm thấy cổ mình như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, hơi thở khó khăn, nhưng không dám chuyển động.
“Cậu Lăng, cậu muốn tôi làm gì?”
Thúy không biết Lăng Thiên Vũ trước mặt này rốt cuộc có thân phận gì, cho nên đành phải gọi anh ta là cậu Lăng.
Lăng Thiên Vũ mỉm cười, nhìn không hề có sức sát thương nào cả, nhưng Thúy biết đây đều là giả vờ.
Cô ta có hơi sợ.
“Tôi nghĩ, đồ lót, quần áo gì đó của công chúa vẫn nên lấy, dù sao tôi cũng không nắm rõ được kích thước của cô ấy. Cô dẫn tôi đi vào cung điện của cô ấy xem, có thể lấy được gì thì lấy một chút, chúng ta phải về nhà họ Lăng ngay.”
“Nhưng bên quốc chủ vẫn chưa truyền tin tới.”
Thúy biết không thể đắc tội người trước mặt, nhưng cô ta là thị nữ trong cung, muốn đi theo công chúa nhất định phải có lệnh của quốc chủ hoặc chỉ thị viết tay mới được.
Đang nói, quan truyền lệnh bước nhanh tới, thấy Lăng Thiên Vũ thì cực kỳ cung kính và lấy lòng: “Trợ lý Lăng, chỉ thị của quốc chủ, phiền cậu vất vả chút, đưa Ngũ công chúa tới nhà họ Lăng ở mấy hôm”“
“Đâu có, không vất vả gì. Đúng lúc tôi đang muốn đi với thị nữ này xem trong cung có đồ gì cần mang theo không. Lát vẫn cần nhờ quan truyền lệnh nói cho gia chủ nhà chúng tôi biết, tôi ở trong xe bên ngoài chờ ngài ấy.”
Lăng Thiên Vũ lười lá mặt lá trái với đám người Phương Chính trong quốc yến kia.
“Vâng, vâng.”
Bởi vì Lăng Thiên Vũ là trợ lý được gia chủ nhà họ Lăng tín nhiệm nhất, cho nên những người khác cũng phải lấy lòng anh †a.
Lăng Thiên Vũ cười khẩy, nhận lấy chỉ thị, nhìn Thúy một cái. Thúy lập tức hiểu, dẫn theo Lăng Thiên Vũ và Thanh Loan đi vào cung điện.
“Bảo Lam Dũng gửi vị trí cho tôi.”
Lăng Thiên Vũ nhanh chóng gửi cho Diệp Ân Tuấn một tin nhắn.
Không bao lâu sau, Lam Dũng đã gửi định vị tới.
Thấy là cung điện của Tiêu Thược, Lăng Thiên Vũ thầm mắng một tiếng, lập tức đi cùng Thúy vào cung điện của Thanh Loan.
“Nơi này có đường nào tới cung điện của thất phu nhân không? Tôi nói là trong trường hợp không muốn bị ai phát hiện ấy”
Bây giờ Lăng Thiên Vũ trực tiếp hỏi Thúy, làm cho Thúy không biết nên nói hay không.
“Hả?”