“Ý gì?”
Thẩm Hạ Lan hiểu ra nhưng lại sợ mình hiểu lầm nên vội hỏi: “Ý cô là bên ngoài đều là người của Vu Phong?”
“Từ khi Trương Vũ được đưa đến chỗ của tôi thì anh ta đã phía người canh chừng bên ngoài, cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay quan truyền lệnh tới đưa thế thân của Trương Vũ đi, nhưng người của Vu Phong vẫn chưa đi, nói lên rằng anh ta vẫn đang nghi ngờ gì đó, chỉ khi kiểm soát người của anh ta, tôi mới biết được bước tiếp theo của anh ta là gì. Nếu đã có con cờ dâng tới tận cửa, sao tôi phải từ chối?”
Nghe Thanh Loan nói vậy, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện cô ta đối xử với mình vẫn còn nhân từ lắm, nếu không bây giờ cô có thể an ổn đứng ở đây không còn chưa biết được.
Mắt Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại.
“Chúng tôi ra vào người của Vu Phong không phát hiện ư?”
“Không, em đã cho người đánh lạc hướng sự chú ý của họ trước rồi, yên tâm đi.”
Thanh Loan mỉm cười với Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan lập tức đứng vào giữa họ.
“Này, không được cười si mê với chồng tôi như vậy.”
“Thẩm Hạ Lan, cô…”
Thanh Loan thật sự rất muốn đánh với Thẩm Hạ Lan thêm lần nữa.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại lè lưỡi với cô ta, bất mãn nói: “Diệp Ân Tuấn, anh mau tìm người gả cho cô ấy đi, nếu không cô ấy suốt ngày nhớ nhung anh, em sẽ bị dấm dìm chết mất. Anh nỡ để cô vợ xinh đẹp đáng yêu của mình chết trẻ à?”
Thanh Loan thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Cô bớt can thiệp vào hôn nhân của tôi đi.”
“Ai thích can thiệp chứ, chỉ cần cô không thích chồng tôi thì cô muốn làm bà cô già cả đời tôi cũng chẳng quan tâm.”
Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ cảm thấy mình độc miệng, nhưng bây giờ thì cô đã phát hiện ra rồi.
Diệp Ân Tuấn nhìn hai người như sắp đánh nhau đến nơi nhưng vẫn có chút tình bạn thì không khỏi lắc đầu.
“Vậy phải xử lý chuyện bên trong thế nào?”
“Tôi đã bố trí camera và máy quay rồi, tất cả đều được quay lại, đương nhiên tôi sẽ ép thị vệ kia phải ngoan ngoãn nghe lời, hai người đổi phòng khác ở đi.”
“Cũng được.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì quay người định rời đi, nhưng bị Thẩm Hạ Lan kéo lại.
Thẩm Hạ Lan nhìn Thanh Loan, ánh mắt ấy khiến Thanh Loan cảm thấy rất không tự nhiên.
“Cô định làm gì?”
“Không phải cô đã lắp sẵn camera trong phòng chúng tôi để xem tôi và Ân Tuấn thân mật đấy chứ?”
Thẩm Hạ Lan nói ra lời này, Thanh Loan lập tức sặc nước bọt của chính mình, sau đó ho liên tục.
“Cô điên à? Tôi biến thái vậy sao?”
“Làm sao tôi biết được?”
Thẩm Hạ Lan không cảm thấy suy đoán của mình có gì không hợp lý.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan ở lại thêm nữa chắc Thanh Loan sẽ tức ói máu, anh bèn nhanh chóng ôm lấy eo cô rồi bảo: “Em vẫn nghe chưa đủ âm thanh bên trong à? Hay là chúng ta về phòng nghiên cứu sâu hơn nhé?”
Mặt Thẩm Hạ Lan đột nhiên đỏ bừng.
“Anh im đi.”
Cuối cùng cô cũng bị Diệp Ân Tuấn kéo đi.
Thanh Loan cũng thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Hạ Lan đúng là rất đáng ghét.