“Hạ Lan, cháu còn đó không?”
Không nghe thấy lời đáp của Thẩm Hạ Lan, Tiêu Nguyệt cho là đã có chuyện chẳng lành, vội hỏi.
“Ồ, cháu đây.”
Thẩm Hạ Lan lập tức hoàn hồn, trả lời: “Dì, rốt cuộc Lăng Thiên Vũ này là ai thế? Đáng tin không? Cháu nghe nói Phương Chính đang lôi kéo anh ta đấy.”
“Cậu ta quản lý tất cả công việc kinh doanh của nhà họ Lăng và đã làm cho nó phát triển tới quy mô toàn thế giới như bây giờ, của cải tích tụ như núi. Phương Chính vẫn chưa giành được quặng mỏ, quốc khố căng thẳng, nên ông ta đương nhiên hi vọng có người có thể trợ giúp quốc khố. Vì vậy, lúc này Lăng Thiên Vũ chính là chiếc bánh thơm ngon trong mắt ông ta. Có điều, Thiên Vũ sẽ tự giải quyết ổn thỏa chuyện này. Cháu yên tâm đi.”
Nghe Tiêu Nguyệt nói vậy, Thẩm Hạ Lan lại hỏi: “Anh ta kinh doanh cái gì ạ?”
“Y dược. Thiết bị y học, thuốc y dược, thậm chí còn nghiên cứu thuốc kháng ung thư, cũng như liên quan đến điều trị một số bệnh nan y. Hiện, con người sợ chết, phàm là có tiền đều hi vọng có thể kéo dài tuổi thọ bản thân, cho nên ngành này rất hot, có điều nếu không có năng lực thì sẽ không làm được. Thiên Vũ là nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ y học, thậm chí còn đang nghiên cứu một đề tài y học, là nhân tài hiếm có.”
Thẩm Hạ Lan hiếm khi nghe thấy Tiêu Nguyệt đánh giá cao một người như vậy, thế mà bây giờ bà toàn dành lời khen cho Lăng Thiên Vũ, khiến Thẩm Hạ Lan có chút không tin.
“Dì, dì tận mắt chứng kiến sao? Không chừng người đàn ông này nuôi nhân tài bên cạnh để khoa trương bản thân mà thôi.”
“Không thể nào.”
Câu trả lời chắc chắn của Tiêu Nguyệt khiến Thẩm Hạ Lan không muốn nói gì nữa, nhưng cô vẫn rất hứng thú và tò mò về Lăng Thiên Vũ này.
“Vâng, dì, cháu cúp máy trước nhé, cháu đi thăm anh họ một chút.”
“Được. Nếu nó có chuyện gì thì cháu hãy bảo nó đi tìm Thiên Vũ.”
Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu rồi cúp điện thoại.
Vừa về đến nhà, thấy dáng vẻ Thẩm Hạ Lan như có điều suy nghĩ, Phương Yến Nhi khẽ nói: “Có phải cô đang lo cho anh Hai hay không?”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan biết Phương Yến Nhi là người của Phương Nguyên, nên cũng không giấu diếm gì.
“Tôi và cô cùng đi thăm anh Hai một chút đi.”
“Mình tôi đi thôi, cô cứ ở lại đây đi, ngộ nhỡ người của Phương Chính tới mà cô không ở đây thì sẽ khó ăn khó nói rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến Thanh Loan cũng bị kiểm tra đột xuất, ai biết Phương Chính này đang giở trò quỷ gì.
Phương Yến Nhi thì lại không nghĩ tới điểm này, nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, không khỏi gật đầu.
“Vậy cô cẩn thận một chút.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan từ mật đạo rời đi, vừa đi vào cung điện của Phương Nguyên thì gặp ngay Phương Nguyên đang định đi ra ngoài tìm bọn họ, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan anh ta hết sức lo lắng.
Anh ta một tay kéo Thẩm Hạ Lan đi vào, sau đó bảo Nhiên ra ngoài canh chừng, rồi mới thấp giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
“Anh ta đâu?”