Trước cả đám người mà cô ta nói cái quái gì vậy?
Diệp Ân Tuấn mím môi cười, rất muốn làm theo yêu cầu của Thẩm Hạ Lan về phòng tập thể dục gì đó, nhưng nghĩ đến Trương Vũ, anh ho khan một tiếng nói: “Đợi lát nữa đi, anh đi đây một chút, phải xem Trương Vũ đang ở đâu. Thanh Loan, anh nghe nói Trương Vũ đang ở chỗ của em?”
“Đúng vậy, Anh Diệp, để em đưa anh đi.”
Thanh Loan cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Anh Diệp đúng là anh Diệp, sẽ không để cho ả hồ ly tinh Thẩm Hạ Lan kia mê hoặc.
Nghĩ vậy, trong lòng Thanh Loan dễ chịu hơn.
Thẩm Hạ Lan còn muốn chọc tức Thanh Loan chút nữa nhưng cảm thấy tay của Diệp Ân Tuấn nắm tay mình hơi mạnh nên không khỏi nghĩ đến tình cảnh của Trương Vũ mà từ bỏ ý định.
“Nếu chị dâu mệt rồi thì về ngủ trước đi, em đưa anh Diệp đi là được rồi.”
Thanh Loan đã sớm ngứa mắt với Thẩm Hạ Lan nên bây giờ cuối cùng cũng có cớ để đuổi Thẩm Hạ Lan, Thanh Loan đã lên tiếng thì có bắt cô ta gọi Thẩm Hạ Lan một tiếng chị dâu cũng chẳng có vấn đề gì.
Thẩm Hạ Lan lại ôm cổ tay Diệp Ân Tuấn, nũng nịu đích nói: “Em không muốn, em cũng muốn đi cùng anh. Ông xã, người ta chẳng quen ai ở đây, đáng sợ quá đi, anh đưa em đi với.”
Cô đã hoàn thành tốt vai diễn tuyệt sắc hại nước hại dân.
Diệp Ân Tuấn thực sự sợ mình sẽ không nhịn được trước sự tấn công của Thẩm Hạ Lan. Trước đây anh đâu có ngờ cô vợ bé nhỏ của mình lại dữ dằn như vậy chứ, anh chỉ nhớ là cô luôn thẹn thùng, vậy mà lúc này đối mặt với tình địch lại hăn máu đến thế, Diệp Ân Tuấn phát hiện anh thích cô như vậy.
“Khụ khụ, đi đi đi, anh có nói là không đưa em đi đâu chứ.”
Không biết là cố ý hay vô tình mà cánh tay của Diệp Ân Tuấn lại cọ vào ngực của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy như có một luồng điện xẹt qua người, toàn thân cứng đờ trong giây lát, sau đó mặt lập tức đỏ bừng.
Tên lưu manh này!
Cô chửi thầm trong lòng nhưng ngoài mặt thì cười hì hì, nũng nịu một câu.
“Ghét anh quá đi.”
Giọng nói õng ẹo đó khiến Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa là vấp té còn Thanh Loan thì nổi đầy gân xanh.
Cô ta thề, Thẩm Hạ Lan mà còn ăn nói không biết xấu hổ kiểu đó thì cô ta không ngại sai người nhân lúc tối trời đánh cô một trận, tốt nhất là đánh cho què quặt lê lết luôn để xem cô còn có thể ỏng ẹo, nũng nịu nữa không.
Cảm nhận được Thanh Loan sắp nổi trận lôi đình đến nơi, rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng dừng lại với ý muốn ham sống mạnh mẽ.
Diệp Ân Tuấn đã có chút bối rối, ánh mắt cũng lóe lên một tia nôn nao nhưng lúc này chỉ có thể kìm nén mà thôi.
Cô nàng tiểu yêu thích chọc người ta này..
“Vậy đi thôi.”
Thanh Loan ngó lơ Thẩm Hạ Lan, đi ngang qua mặt hai người họ rồi đi thẳng một lèo.