Nếu Phương Yến Nhi đã điều tra triệt để gia đình cô thì cô có muốn che giấu cũng vô ích nên Thẩm Hạ Lan hỏi thẳng.
“Không sao đâu, ba tôi sẽ không làm gì anh hai đâu. Yên tâm đi, huống hồ anh hai đã đồng ý hợp tác với anh họ của tôi rồi, ba tôi nể mặt anh họ tôi nên sẽ không gây khó dễ cho anh hai nữa.”
Lúc nhắc tới người anh họ Lăng Thiên Vũ, Phương Yến Nhi vô cùng vui vẻ, thậm chí còn có chút tự hào nữa.
Thẩm Hạ Lan âm thầm nhớ kỹ tên, định sai người điều tra kỹ lai lịch của người này.
“Mọi người đi thế nào? Tự đi hay cần tôi sai người đưa đi?”
Phương Yến Nhi tỏ vẻ hào phóng.
“Chúng tôi tự đi thôi, không muốn gây thêm phiền toái cho cô nữa.”
Nói thì nói vậy nhưng Thẩm Hạ Lan biết chẳng qua cô không muốn để Phương Yến Nhi biết cô sẽ đi đâu. Có điều trong cung, mạng lưới tình báo của Phương Yến Nhi rất ghê gớm.
“Mọi người muốn tới chỗ của ngũ tỷ đúng không? Nếu vậy mọi người đừng đi Cửa Âm Dương nữa, có đường khác đi thẳng đến đó luôn.”
Cũng chẳng rõ Phương Yến Nhi là vô tình hay cố ý mà chỉ cho mấy người bọn Thẩm Hạ Lan một lối đi khác.
Con đường này không có đội tuần tra cũng không người canh giữ, lại còn khá gần với cung điện của Thanh Loan, vừa nghe thấy thế liền biết lúc bảo họ đi đường Cửa Âm Dương Thanh Loan đã rắp tâm thế nào. Nhưng lúc này Thẩm Hạ Lan như chuyện gì cũng không biết, cười nói với Phương Yến Nhi: “Cảm ơn cô.”
“Đừng khách sáo, đều là người một nhà cả.”
Phương Yến Nhi vẫn sai người tiễn đám Thẩm Hạ Lan ra khỏi cung điện, rồi còn tiễn đến đường mòn mới rút lui.
Từ khi biết không cần phải đi đường Cửa Âm Dương, Diệp Ân Tuấn liền bắt đầu im lặng, vẻ mặt nặng nề.
Xem ra anh không hề nghĩ oan cho Thanh Loan, cô ta quả thật muốn làm gì đó với Thẩm Hạ Lan.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn túm Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Lát nữa anh sẽ liên lạc với Tử Thu bảo anh ấy đích thân đến đây đưa em và bác Mặc đi.”
“Em không đi.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn lo lắng cho cô nhưng lúc này nếu để Hạ Tử Thu tiến vào thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một sự mạo hiểm rất lớn.
Ba người họ còn không biết mình có thể thoát khỏi đây hay không, hà cớ gì lại liên lụy thêm một người nữa vào đây?
Huống hồ nói gì đi nữa thì Thẩm Hạ Lan vẫn phải gặp mặt người phụ nữ Thanh Loan này một lần, đây là chuyện mà không ai có thể thay đổi được, kể cả là Diệp Ân Tuấn cũng không được.
Diệp Ân Tuấn bực dọc: “Hạ Lan!”
“Cậu để cô ấy ở lại đi, cứ như vậy mà bảo cô ấy đi thì không biết trong lòng cô ấy sẽ nghĩ gì về cậu và Thanh Loan đâu. Thay vì bảo cô ấy quay về rồi suy nghĩ lan man trong lòng thì chi bằng để cô ấy gặp đường chủ Thanh Loan của cậu một lần để trong lòng cô ấy thoải mái được phần nào.”