Trừ phi có chuyện bất đắc dĩ làm cô không thể không làm thế.
Nhưng vì sao Thẩm Hạ Lan không nói?
Vì sao còn muốn giấu diếm thay Thanh Loan?
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến ân oán gút mắt giữa anh và Thanh Loan, không khỏi đau lòng.
Cái cô bé ngốc này là vì nghĩ cho anh nên mới làm bản thân bị ấm ức như thế.
Anh chưa bao giờ muốn Thẩm Hạ Lan sẽ để bản thân cô chịu ấm ức, nhưng bây giờ vẫn làm cô phải chịu ấm ức, chuyện này làm Diệp Ân Tuấn rất khó chịu.
Thẩm Hạ Lan không biết hiện tại trong lòng Diệp Ân Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều điều, vẫn cứ chu môi nói: “Em không biết anh có ý gì, em không phải con giun trong bụng anh.”
“Em muốn làm giun à? Ghê quá, nhưng nếu em muốn, anh cũng chiều theo ý em.”
Diệp Ân Tuấn thò gương mặt điển trai của anh lại gần, há miệng cắn lên mặt Thẩm Hạ Lan.
“Ui da, anh làm gì đó?”
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra, có hơi buồn bực.
Từ khi nào mà người đàn ông này trở nên trẻ con như thế?
Diệp Ân Tuấn lại cười khẽ.
“Muốn ăn em, không phải em muốn làm con giun trong bụng anh sao? Không ăn em thì làm sao em làm được?”
Câu này có vẻ khá mập mờ.
Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ mặt.
“Không nói với anh nữa. Anh còn chưa nói cho em biết tại sao anh lại chạy đến chỗ của anh họ em.”
“Tìm em.”
Diệp Ân Tuấn trả lời rất dứt khoát.
Cho dù trong lòng cũng nghĩ như thế, bây giờ lại nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn có chút cảm động.
“Nơi này quá nguy hiểm, sau này anh không được hành động một mình nữa.”
“Vậy em cũng không được rời khỏi anh.”
Diệp Ân Tuấn không quên được nỗi sợ hãi khi biết Thẩm Hạ Lan mất tích, anh nắm chặt tay cô.
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Cô sẽ không rời khỏi Diệp Ân Tuấn nữa.
Nơi này rất nguy hiểm, còn có Thanh Loan luôn rình rập xung quanh, sao cô có thể buông tay Diệp Ân Tuấn được.
“Đúng rồi, chúng ta đi về thôi, nếu không Thanh Loan sẽ lo lắng.”
Thẩm Hạ Lan nói, lập tức làm Diệp Ân Tuấn ngẩn người.
Đi về?
Cô gái ngốc này lại muốn làm cái gì?
Không lẽ cô không biết quay về chỗ Thanh Loan thì chẳng khác gì dê vào miệng cọp sao? Vậy mà lại còn xung phong đòi đi về?
“Thẩm Hạ Lan, não em bị úng nước rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, lời nói ra lại làm Thẩm Hạ Lan cạn lời.
Anh lại dám mắng cô!
Hu hu!
Có cần khóc cho anh xem không nhỉ?